Chương 1102:

Giọng điệu Đường Nhược Tuyết rất bình tĩnh: “Nhân tiện nói về tình trạng vết thương của chị hai một chút”

Diệp Phi ngẩn người, không phải Đường Phong Hoa đã hồi phục rồi sao, sao còn vết thương gì nữa?

“Không ổn rồi, có người muốn nhảy lầu.”

Diệp Phi mới vừa tắt điện thoại, mấy người đi đường ở xung quanh đột nhiên hét lên, sau đó nhanh chóng tránh ra.

Bọn họ vẫn đang hoảng hốt mà chỉ lên sân thượng trên cao ốc.

Phía trên có một cô gái mặc áo màu lam đang ngồi trên lan can, một bên đung đưa hai chân, một bên vừa khóc thút thít vừa lau nước mắt.

Diệp Phi ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt đột nhiên thay đổi, trong chớp mắt đã xoay người chạy vào trong tòa nhà.

Trần Tích Mặc!

Diệp Phi nhanh chóng chạy lên sân thượng.

Ở đó không chỉ có mấy nhân viên quản lý tài sản, mà còn có cả hai cảnh sát, chính là Lưu Hải và tên mặt tròn đã bắt Diệp Phi từ nhà họ Thẩm.

Bọn họ có hơi kinh ngạc khi thấy Diệp Phi xuất hiện ở đây, nhưng cũng không có ngăn cản anh hay quát mắng, xui đuổi anh. Tất cả lực chú ý đều đổ dồn về phía Trần Tích Mặc.

Trần Tích Mặc ngồi trên lan can khẽ nức nở, có chút say rượu, trong tay cầm theo một chai Lafite.

Cơ thể cô ta hơi nghiêng về phía trước, chỉ cân một cơn gió hơi mạnh một chút là sẽ ngã xuống từ tầng mười tám.

Cực kỳ nguy hiểm.

“Cô gái, bên ngoài gió lớn lắm, rất dễ bị cảm lạnh, có chuyện gì thì vào đây trước rồi nói”

“Đúng vậy, cô còn trẻ như vậy, gặp phải chuyện lớn gì cũng sẽ có cách giải quyết, không có khó khăn nào là không thể vượt qua”

“Cháu gái, có phải cháu bị người xấu ức hiếp không? Cháu cứ nói với chú, chú sẽ bắt hắn lại”

“Cô uống nhiều rượu như vậy mà không khát sao? Có muốn uống chút nước không?”

Tuy vẻ mặt của nhóm người cảnh sát Lưu Hải vô cùng lo lắng, nhưng vẫn dùng giọng điệu nhỏ nhẹ để thuyết phục.

“Đừng tới đây, đừng tới đây, tất cả lui ra phía sau hết cho tôi. Ai dám bước qua đây, thì tôi sẽ lập tức nhảy xuống dưới”

Trần Tích Mặc hét lên trước mặt mọi người, không ngừng căm phãn mà lên án: “Đàn ông không có ai tốt lành cả. Tôi xinh đẹp như vậy, hiểu chuyện như vậy, không những thế còn yêu anh ta, đối xử rất tốt với anh ta. Thế mà anh ta lại hết lần này đến lần khác tổn thương tôi, cắm sừng tôi. “

“Bổn tiểu thư có gì không bằng người phụ nữ kia chứ?”

“Tôi lạnh nhạt thờ ơ với anh ta lâu như vậy, vậy mà từ đầu đến cuối, anh ta cũng chưa từng gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm”

“Tôi đã cho anh ta cơ hội, anh ta vẫn luôn mồm nói sẽ bù đắp cho tôi, nhưng chẳng mấy chốc lại quấn lấy con hồ ly tỉnh kia”

“Tôi đối xử tốt với anh ta như vậy, chưa một lần có lỗi với anh ta, mà bây giờ anh ta lại đâm tôi từng nhát, từng nhát cứa vào tim tôi như thế này. Đồ cặn bã…”

“Phải sống trong sự thống khổ như vậy, chỉ bằng kết thúc mọi chuyện ở đây đi”

Hàm răng trắng sáng của cô ta cắn chặt lấy đôi môi mỏng đỏ hồng, những giọt nước mắt đau lòng giống như đê vỡ, không ngừng lăn dài trên má.

Dáng vẻ tủi thân của Trần Tích Mặc khiến người ta không khỏi xót xa. Nhóm nữ cảnh sát Lưu Hải bên kia đang không ngừng hét to: “Đừng làm vậy!”

“Tích Mặc, đừng nhảy mà. Cô trẻ trung xinh đẹp như vậy, sẽ rất đáng tiếc nếu cô cứ nhảy xuống như thế này”

Diệp Phi cũng vọt tới phía trước: “Hơn nữa, cho dù cô muốn nhảy, thì trước đó hãy thỏa mãn tôi thêm lần nữa được không?”

“Lúc trước khi gặp nhau ở Nam Lăng, chúng ta đã làm rất nhiều chuyện với nhau”

Bộ dạng của anh đầy vẻ thèm thuồng: “Ngay cả trong mơ tôi cũng không quên được đêm đó của chúng ta”

“Á”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play