Chương 1052:

Bên ngoài hành lang câu lạc bộ Kim Loan, một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp đang nói chuyện với Đường Nhược Tuyết: “Cậu ấy nói trước tám giờ muốn gặp cô, tốt nhất là cô nên tới sớm gặp ông ấy”

Bà ta nói lời thấm thía dặn dò: “Tổng giám đốc Đường, cô đừng đến muộn đấy, cậu Hàn ghét bị người ta cho leo cây nhất”

“Cô khiến cậu ấy mất hứng, không chỉ chị gái và anh rể cô sẽ gặp xui xẻo, cô cũng có khả năng không thể rời khỏi Thiên Thành”

“Tổng giám đốc Hàn có năng lực về mọi mặt, cô không đắc tội nổi đâu!”

Sau khi nhận được câu trả lời hài lòng, chị Hoan mới thở phào nhẹ nhõm một hơi cúp điện thoại.

Sau đó bà ta vén tóc trên má ra, hôm nay bà ta mặc bộ quần áo bằng vải sa mỏng, đi tất lưới và váy ngắn.

Váy rất đẹp, rất gợi cảm, nhưng vô cùng nguy hiểm.

“Tổng giám đốc Hàn, cô Đường sẽ tới nhanh thôi!”

Sau khi nói chuyện xong, bà ta lập tức đi vào trong phòng VIP ở câu lạc bộ, trong đại sảnh có hơn mười nam nữ ăn mặc lộng lẫy, cùng với bốn năm mươi vệ sĩ mặc đồ đen.

Bà ta cười đi vòng qua những người này, đứng bên cạnh một người đàn ông tóc dài, nhẹ giọng nói một câu khiến người ta nghe mà sung sướng: “Cô ta rất nghe lời, cũng rất có thành y.

Chỉ mấy chữ đơn giản, bày tỏ bà ta nhận định Đường Nhược Tuyết là một người yếu đuối dễ bắt nạt, mặc người ta xâu xé.

“Đúng là cực phẩm”

Hàn Hiếu Trung nhìn ảnh chụp Đường Nhược Tuyết trên máy tính, trong mắt không thèm che giấu lóe lên ánh sáng tà ác: “So với vợ của Hàn Kiếm Phong, em gái này càng có hương vị hơn”

“Tôi thích, tôi thích, khà khà.”

Anh ta vừa nhìn ảnh chụp, vừa uống rượu vang ừng ực, giống như muốn ăn sạch Đường Nhược Tuyết.

Chị Hoan cười duyên một tiếng, nhét mấy viên thuốc vào trong tay Hàn Hiếu Trung: “Tổng giám đốc Hàn thích là được rồi, mấy thứ này dùng để trợ hứng cho cậu”

Hàn Hiếu Trung cười ha ha, sờ tay chị Hoan mở miệng: “Chị Hoan có lòng, có lòng rồi, xong chuyện này, ba tỷ rưỡi của chị…

Chị Hoan mừng rỡ như điên: “Cảm ơn tổng giám đốc Hàn, cảm ơn tổng giám đốc Hàn”

“Rầm!”

Cửa đại sảnh bị người ta gõ mạnh, âm thanh rất to khiến mọi người dừng nói chuyện.

Khi mấy vệ sĩ trợn tròn mắt định tiến lên, cửa gỗ đã bị người ta dùng lực đẩy ra.

“Rầm” một tiếng vang lên, đám Hàn Hiếu Trung cũng dừng nói chuyện với nhau, không chút để ý quay mặt lại, ánh mắt nhìn về phía cửa đại sảnh.

Bọn họ muốn nhìn xem, rốt cuộc là tên nào không có mắt không lễ phép xô cửa như thế.

Là chủ nhân, Hàn Hiếu Trung chuẩn bị bẻ gãy hai tay người tới, lấy chuyện này bảo vệ địa vị và quyền uy của mình.

Tân khách còn lại đều dựa vào ghế sô pha, cầm lấy ly rượu, hoặc kiễng mũi chân, vẻ mặt đàn ông thì thâm trầm, vẻ mặt phụ nữ thì hưng phấn chế giễu.

Rất rõ ràng, đều đang đợi xem kịch vui.

Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết cùng tiến vào.

“Tổng giám đốc Đường!”

Chị Hoan liếc mắt một cái đã nhận ra Đường Nhược Tuyết, thầm kêu cuối cùng người phụ nữ này cũng tới rồi, xem như tối nay mình đã hoàn thành nhiệm vụ.

Bà ta đang định nghênh đón Đường Nhược Tuyết vào, thì thấy Diệp Phi sau lưng Đường Nhược Tuyết.

Đàn ông sao?

Vẻ mặt chị Hoan đột nhiên âm u: “Tổng giám đốc Đường, sao cô lại dẫn người tới? Quá tệ!”

Bà ta vươn tay chỉ Diệp Phi: “Cút ra ngoài!”

“Cút đi!”

Đường Nhược Tuyết hất tay của chị Hoan ra, sau đó tiến lên nhìn Hàn Hiếu Trung hỏi: “Anh là Hàn Hiếu Trung?”

Nhìn thấy trạng thái hùng hổ của Đường Nhược Tuyết, mọi người vô cùng sửng sốt, không biết cô gái xinh đẹp này có ý gì?

Chị Hoan cũng ngẩn ra.

Không phải Đường Nhược Tuyết tới cầu xin Hàn Hiếu Trung giơ cao đánh khế sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play