Edit: Bông + Ly:v
- -------------------
Sáng sớm hôm sau, Trình Quý An dậy sớm, nấu cháo gạo kê, đi ra ngoài mua thêm chút đồ ăn sáng, sau đó đợi vợ chồng Phùng lão sư dậy.
Hôm nay, cô một chiếc váy màu đen, là kiểu dáng đơn giản nhất, mặc ở trên người cô lại mỹ lệ đến động lòng, cô có dáng người rất đẹp, cao gầy lại mảnh khảnh, mặc quần áo gì cũng đều hợp cả. Trước đây ở Kỷ gia, quần áo của cô đều là hàng hiệu xa xỉ, nhưng lại không mấy tiện nghi, quần áo bình thường nhất cũng chỉ có vài ba bộ. Cô nghĩ khi nào ổn định được cuộc sống thì sẽ tự mua sắm quần áo sau, nên lúc đi cô chỉ lấy hai bộ quần áo có thể thay được.
Khi nhìn vào gương, cô theo thói quen định đem tóc búi lên, nhưng cuối cùng lại dừng tay, cô không còn là Kỷ phu nhân, không cần phải đoan trang như vậy nữa.
Tóc rũ xuống, xõa qua vai, đen nhánh mà trơn bóng. Nhìn vào gương, cố nhoẻn miệng cười, cố làm cho mình trở nên tươi tắn hơn.
Hôm nay, cô sẽ đi gặp lãnh đạo, cũng sẽ có thêm nhiều đồng nghiệp mới.
Viện bảo tàng mở cửa lúc 8 giờ, các nhân viên lần lượt có mặt, nhìn thấy Phùng lão sư cùng Lâm lão thì vui vẻ chào hỏi, trong giọng nói tràn đầy sự thành kính, khi nhìn thấy cô, ai cũng vô cùng tò mò, Trình Quý An đều mỉm cười đáp lại.
Phùng lão sư đầu tiên đưa cô đến văn phòng viện trưởng trước.
"Đây là học trò của tôi, Trình Quý An, bây giờ đến làm trợ lý cho tôi, em ấy có kiến thức chuyên môn rất vững vàng, ở trường học, luôn nằm trong top những người giỏi nhất." Phùng lão sư giới thiệu, ngữ khí bình thường, nhưng không giấu được sự tự hào.
Viện trưởng viện bảo tàng là một người đàn ông trung niên ngoài 50, họ Uông, nghe như vậy liền kích động: "Đây thật đúng là quá tốt, nơi này dù sao cũng thiếu một nhân tài chuyên nghiệp! Phùng lão sư, thật cảm ơn ngài! Trình tiểu thư, thật sự là cảm ơn cháu!"
"Uông viện trưởng, ngài nói quá rồi, cháu sẽ cố gắng học tập và công tác thật tốt." Trình Quý An có chút xấu hổ, nhưng vẫn bình tĩnh đáp lại.
"Cháu không biết đâu, công tác bảo vệ di tích văn hóa cổ của Trung Quốc chúng ta tiến hành khá muộn, kiến thức không đủ toàn diện, đã khiến nhiều di tích văn hóa cổ bị hư hỏng, cần được sửa chữa ngay lập tức mà viện bảo tàng Hoa Đô của chúng ta không thể so với Kyoto. Công tác bảo hộ đã bắt đầu muộn, nhân lực lại càng thêm khan hiếm! Năm kia, rốt cuộc Phùng lão sư và Lâm lão sư cũng tới, lúc đấy mới giải quyết được không ít nguy cấp! Haiz, nói đến cũng phải thở dài, công tác sửa chữa đồ cổ thực sự là một công việc buồn tẻ, vừa yêu cầu phải kiên nhẫn vừa yêu cầu lòng nghị lực, hiện tại có rất ít người trẻ tuổi làm nghề này, ta chỉ hy vọng có càng nhiều người trẻ giống như cháu!" Uông viện trưởng vẫn cảm kích như cũ.
"Viện trưởng, ngài yên tâm đi, khi tin tức được tuyên truyền, sẽ có càng nhiều người tham gia." Trình Quý An trả lời.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..."
Từ văn phòng viện trưởng đi ra, Trình Quý An nhịn không được hướng Phùng lão sư nói: "Lão sư, cảm ơn thầy."
Tuy rằng trong ngành này thiếu nhân tài, nhưng không có sự cẩn trọng của một người giáo viên, làm sao thầy ấy có thể như vậy tôn trọng như vậy.
Phùng lão sư lại chỉ cười cười: "Thầy tin tưởng năng lực của em."
......
Trở lại sân sau, trên lối đi nhỏ, Lâm lão sư đang ở cùng hai người khác trò chuyện, nhìn thấy bọn họ đi tới, cười nói: "Tiểu Trình, đây là Hành lão sư của ngành sơn, đây là Chúc lão sư của ngành dệt, đây là Tiểu Trình, học trò của lão Phùng, bây giờ đến đây làm trợ lý của ông ấy."
"Chúc lão sư, Hành lão sư." Trình Quý An cúi chào từng người một, vô cùng cung kính.
Hành Ái Quốc là một người đàn ông ngoài 60, mỉm cười gật đầu.
Chúc Mẫn Dung đã ngoài 50, sau khi đánh giá một hồi, cười tủm tỉm nói: "Học trò Phùng lão sư, quả nhiên không phải người thường. Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"26 tuổi ạ." Trình Quý An mỉm cười lễ phép trả lời.
"À được." Chúc lão sư liền gật đầu hai cái, nét tươi cười trên mặt càng sâu, đôi mắt vẫn đặt trên người cô.
Lâm lão sư nói: "Cô đang cùng Hành lão sư nói về việc thuê nhà của em, nhà của Hành lão sư có một căn chung cư, con của ông ấy hai tháng trước vừa xuất ngoại nên luôn bỏ trống. Không phải em vẫn muốn tìm nhà thuê sao, cô định hỏi cho em, ai ngờ đâu, tuần trước đã cho thuê, nếu không, thôi em vẫn nên là ở nhà cô đi, dù sao vẫn còn phòng trống..."
"Đúng vậy, nếu em đến đây sớm hơn một tuần thì tốt rồi..." Hành Ái Quốc có chút tiếc nuối nói.
Trình Quý An nghe thế mới biết sư mẫu đây là đang lo lắng cho mình, liền nói: "Không sao đâu ạ, em tìm một nơi khác để ở là được. Cảm ơn sư mẫu, cảm ơn Hành lão sư."
"Em cứ ở nhà hai vợ chồng họ trước đi, thầy cô sẽ chú ý tìm cho em..." Hành lão sư lại nói.
"Ai muốn tìm phòng ở vậy?" Lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng của một người đàn ông, nghe có vẻ là người trẻ tuổi, trong giọng nói còn xen lẫn chút cười đùa.
Trình Quý An quay đầu liền thấy, bên cạnh cây mai, một người tuổi trẻ người, hai mươi bước ra, người thon dài, khuôn mặt tuấn tú, mặc quần áo lao động màu trắng, tay đút túi quần, cả người khó che giấu được sức sống thanh xuân. Bộ dáng tươi cười, khóe miệng cong cong, lộ ra hàm răng trắng, trong ánh mắt cũng mang theo ý cười.
"A, Chiêm Minh đã về rồi!" Hành Ái Quốc là người đầu tiên mở miệng, trên mặt toàn là vui mừng.
"Hành lão sư, Chúc lão sư, Lâm lão sư, Phùng lão sư..." Chiêm Minh cúi đầu chào từng người, ánh mắt dừng ở gương mặt Trình Quý An, trợn tròn đôi mắt nghiêng đầu chớp chớp, có chút tò mò lại có chút tinh nghịch.
"Đây là Tiểu Trình, học trò Phùng lão sư, hiện tại công tác ở đây, chúng ta đang bàn về nơi ở của em ấy, em ấy vừa tới, muốn tìm phòng ở." Chúc Mẫn Dung chen vào nói.
"Hóa ra là học trò Phùng lão sư! Chào cô, tôi là Chiêm Minh, hoan nghênh cô đến đây!" Chiêm Minh nói, rồi nhiệt tình đưa tay ra.
Trình Quý An nhất thời ngây người.
Phùng lão sư giới thiệu: "Đây là Tiểu Chiêm, là tiến sĩ khoa Bảo tàng học ở nước ngoài, cậu ấy vừa công tác ở Kyoto về, là một người trẻ tuổi rất có năng lực cũng rất có trách nhiệm."
Trình Quý An nghe lời khen ngợi từ Phùng lão sư, cũng vươn tay: "Chào anh, tôi là Trình Quý An."
Trong nắng ban mai, hai bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy nhau. Chiêm Minh hai mắt sáng ngời, Trình Quý An cũng khẽ mỉm cười.
"Cô muốn thuê nhà thì nên tìm tôi, tôi biết nơi nào phù hợp, lần trước bạn của tôi cũng tìm phòng thuê, tôi cũng cùng cậu ta chạy khắp nơi. Cô muốn phòng như thế nào, nói với tôi, tôi giúp cô tham khảo." Nắm tay xong, Chiêm Minh lại gấp không chờ nổi nói.
Trình Quý An cười lắc đầu: "Chỉ cần một căn phòng để ở là được." Cô cũng không phải quá kén chọn.
"Vậy để tôi nghĩ xem... A, thật sự là có một căn chung cư, không lớn, chỉ ba mươi bốn mươi mét vuông, bởi vì vẫn là nhà lầu kiểu cũ, tiền thuê nhà cũng không đắt. Mấu chốt là cách nơi đây rất gần, ở trên đường Phục Hưng, đi xe chỉ mất mười phút. Ngày hôm qua, chủ nhà còn gọi điện thoại hỏi tôi muốn thuê hay không." Chiêm Minh nói.
Trình Quý An vừa nghe, cảm giác rất vừa lòng, Lâm lão sư cũng nói: "Vậy thì tốt rồi, nếu không buổi tối em dẫn chúng ta đi xem luôn đi?"
"Được ạ, không có vấn đề gì!"
"Anh nói cho tôi địa chỉ đi, tôi tự đi là được, không cần phiền đến anh." Trình Quý An vội nói.
Chiêm Minh sờ mái tóc ngắn của mình, cười nói: "Phiền toái cái gì đâu, đều là đồng nghiệp mà. Cô không biết tôi hy vọng có người bằng tuổi mình đến nơi đây thế nào đâu, mọi người đều lớn tuổi hơn tôi, tôi toàn gọi là lão sư, mọi người cũng tôi là Tiểu Chiêm, à, tôi cũng hy vọng tôi có thể gọi người khác một tiếng Tiểu nha..."
Nói ra lời này, các lão sư đều nở nụ cười.
Chúc lão sư lại nói: "Tiểu Chiêm, sợ rằng nguyện vọng của em không thực hiện được rồi, Tiểu Trình so với em còn lớn hơn hai tuổi, còn phải kêu em một tiếng Tiểu Chiêm."
"Hả? Cô ấy lớn hơn em?" Chiêm Minh rất kinh ngạc: "Nhìn không giống nha."
Dưới cây lựu, tóc Trình Quý An xõa ngang vai, mỉm cười, nhìn như chỉ mới hai mươi tuổi.
Trình Quý An nhìn bộ dáng nhụt chí của anh, không nhịn được bật cười, ngay sau đó lại nói: "Tôi cũng có thể kêu anh một tiếng Chiêm lão sư."
"Đừng, cô vẫn nên kêu tôi là Tiểu Chiêm đi!" Chiêm Minh hét lên một tiếng, chỉ có thể chấp nhận số phận của mình.
Lại nói thêm vài câu, từng người trở lại làm việc. Chiêm Minh tới tìm Phùng lão có việc, nên cùng nhau đi đến văn phòng. Trình Quý An theo sát phía sau.
Chúc lão sư cùng Lâm lão sư lại không đi ngay.
Chúc lão sư kéo Lâm lão sư lại, lơ đãng hỏi: "Tiểu Trình chắc chưa kết hôn nhỉ..."
Trình Quý An còn chưa đi xa, câu nói nhỏ này theo gió mà đến tai cô. Cô theo bản năng dừng bước, sau một lúc lâu lại tiếp tục rời đi.
Lâm lão sư nhìn thoáng qua Chúc Mẫn Dung, môi nhấp nháy, như là có chút khó xử, cuối cùng vẫn chỉ nói: "Đứa nhỏ này đang chuyên tâm làm việc, tạm thời chắc không suy nghĩ về những việc này. Thôi, đi làm việc đi, bà vừa mới muốn dẫn tôi đi nhìn cái gì?"
Đề tài bị tách ra, Chúc lão sư cũng không nói thêm nữa, chỉ đi theo Lâm lão sư vào phòng làm việc bên cạnh.
......
Dưới sự trợ giúp của Chiêm Minh, bàn làm việc của Trình Quý An nhanh chóng được dọn sạch sẽ. Nơi này ban đầu có ba bàn làm việc, chỉ là trong đó có một bàn đã lâu không được dùng đến. Ngoài ra còn có một cái ban đầu có người đã dùng qua, Chiêm Minh giới thiệu nói đó là Đào tỷ, là người được điều tới làm trợ thủ cho Phùng lão sư. Ba tháng trước, bởi vì mang thai nhưng đã lớn tuổi nên không thể đi làm, phải xin nghỉ ở nhà dưỡng thai. Sau cũng có hai người tới chỗ này làm việc, nhưng không thể chịu nổi kham khổ ở đây, không bao lâu đều đã đi rồi. Trên viện lớn cũng có nghĩ đến việc điều thêm trợ thủ tới cho Phùng lão sư, nhưng vẫn là không chọn được người thích hợp.
Trình Quý An nghe vậy có chút thở dài, không chỉ vì công việc này vốn vất vả, mà còn vì sự kiên trì của Phùng lão sư và Lâm lão sư.
Họ lẽ ra có thể thoải mái an hưởng tuổi già, nhưng vẫn là lựa chọn tiếp tục dốc sức cho công việc, làm hao tổn đến sức khỏe của bản thân.
Đợi tới khi Chiêm Minh vừa đi, Trình Quý An liền nhanh chóng bắt tay vào công việc. Tuy rằng lão sư đối với cô vô cùng tin tưởng, nhưng thật sự thì cô chưa có nhiều kinh nghiệm trong việc này, cô còn có rất nhiều điều muốn học hỏi thêm. Giữa việc sao chép và phục chế thư pháp hội họa với hội hoạ thông thường rốt cuộc vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Công việc này của cô cũng khá phức tạp, có rất nhiều thứ quan trọng không thể thiếu được nên cần phải cẩn thận chú ý, chính là cô chỉ có thể đắm chìm ở trong đó, hết sức chăm chỉ, giống như một miếng bọt biển, không ngừng tiếp thu những kiến thức mà bản thân học được.
Chờ đến khi hoàn thành xong công việc, thì đã hết ngày rồi.
Bởi vì tính chất công việc yêu cầu sự tỉ mỉ nên cứ phải đứng lên ngồi xuống suốt, khó tránh khỏi việc đau mỏi lưng, nhưng trên mặt Trình Quý An lại tràn đầy vẻ hài lòng.
"Tiểu Trình, tiến độ công việc của con đang hoàn thành rất tốt, về sau ta cũng có thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều rồi." Ánh mắt Phùng lão sư tràn đầy khen ngợi, sự tin tưởng ban đầu của ông quả là không sai.
Ngoài cửa, có người đi đến, "Trình An An, đi thôi, tôi đưa cô đi xem phòng ở." Là Chiêm Minh.
Gọi "Trình lão sư" Trình Quý An thẹn không dám nhận, gọi "Tiểu Trình" lại có chút không ổn, gọi "Trình Quý An" lại có vẻ xa lạ, cuối cùng Chiêm Minh nảy ra ý tưởng, sửa tên cô lại thành "Trình An An". Lúc đầu cô bảo gọi "Trình tỷ" anh liền quả quyết không chịu, gọi như thế có khác nào anh tự nhận mình là một tên nhóc chứ.
Trình Quý An thấy cũng được, nên cứ để mặc anh gọi như vậy.
......
Xe của Chiêm Minh mau chóng lái ra khỏi viện bảo tàng, Trình Quý An ngồi ở bên ghế lái phụ, Phùng lão sư cùng Lâm lão sư cũng không đi cùng —— Trình Quý An cũng không dám làm phiền họ quá nhiều.
Đó là chiếc xe con trị giá tầm mười mấy vạn tệ, bên trong lại rất sạch sẽ, thoang thoảng mùi nước hoa đắt tiền, thậm chí còn có một chiếc túi xách xa xỉ ở giữa.
"Đây là túi của mẹ tôi, buổi sáng ngồi xe tôi đi, kết quả lại để quên đồ ở đây, ngày mai phải đưa lại cho bà ấy mới được." Chiêm Minh nói xong, tùy tiện đưa tay đem túi xách ném ra ghế sau, bộ dáng bình thản coi như không quan tâm đến nó.
"Ừ." Trình Quý An cười cười, không nói gì.
Thực mau đã gần đến tòa chung cư kia, nằm trên một con phố cổ, hai bên toàn là cây cối cao lớn rậm rạp, người đi đường cũng không nhiều lắm, khung cảnh rất yên tĩnh. Trình Quý An chớp mắt một cái liền thích.
Đi lên tầng ba, chủ nhà sớm đã chờ, vừa vào cửa liền thấy, đúng thật là gian nhà ở không quá rộng, nhưng lại rất sạch sẽ, phòng ngủ cùng phòng khách được dùng bình phong ngăn cách với nhau, phòng bếp và phòng vệ sinh cũng đều có, thậm chí còn có cái ban công nhỏ, tất cả nội thất cũng trang bị đầy đủ.
"Thế nào, cô thấy có được không?" Chiêm Minh hỏi.
Trình Quý An gật gật đầu.
Chủ nhà liền tiếp lời nói: "Nếu là vừa lòng, thì chúng ta liền ký hợp đồng đi. Nơi này trước đó cũng có không ít người tới hỏi, nhưng tôi vẫn chưa đồng ý được với ai, tuy rằng là phòng ở cho thuê, nhưng tôi cũng phải tìm được khách thuê tốt, Trình tiểu thư là sinh viên, lại đang làm việc trong viện bảo tàng, tôi liền có thể yên tâm rồi. Bất quá tôi đây là muốn cho thuê hết bốn tháng thì trả tiền một lần, ban đầu là 2000 tệ một tháng, nhưng hiện tại A Chiêm là bằng hữu của tôi, mà cô lại là bạn của cậu ấy, nên tôi chỉ thu cô mỗi tháng 1800 tệ thôi vậy, tổng cộng là 7200 tệ, cô muốn trả tiền mặt hay là chuyển khoản?"
"Tiền mặt đi." Trình Quý An nói xong, từ trong túi rút ra ví tiền.
Cô để lại chiếc thẻ đó ở Kỷ gia, chính vì trên người cô cũng có tiền tiết kiệm. Khi còn học đại học, cô đi làm thêm cũng tích cóp được một số tiền lớn, khi kết hôn, mẹ cũng thông qua Kỷ gia tặng cho cô một phần quà cưới hỏi nói là để cô lấy làm thứ phòng thân, mà số tiền đó cô cũng không dành ra tiêu xài quá nhiều. Ngày hôm qua trên đường đến đây, cô cũng mang theo bên người một vạn tệ dự phòng rồi.
Lúc cô mở ví lấy tiền, chủ nhà có liếc qua nhìn một cái, bất quá cũng không nói gì cả. Chiêm Minh cũng vội vàng xem có nơi nào trong này còn trống hay không.
Chờ đến khi ký xong hợp đồng và giao chìa khóa, Chiêm Minh liền nói: "Cô cũng cần phải đi mua thêm nhiều thứ đấy, đi thôi, tôi đưa cô đi siêu thị."
"Không cần không cần, cái này thật sự không cần đâu." Trình Quý An vội từ chối, cô cũng không dám làm phiền anh nữa.
Vừa nãy trên đường đến đây cũng thấy có siêu thị, nằm không xa nơi này lắm, cô có thể tự đi được.
Chiêm Minh lại không đồng ý, "Chắc chắn là cô phải mua thêm nhiều đồ rồi, như chăn ga gối đệm, đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, nhiều thứ cần thiết như vậy cô đi một mình sao có thể mang về hết được. Đi thôi đi thôi, cô để tôi thể hiện tinh thần giúp đỡ người khác chút đi, nhân tiện tôi còn có thể giúp cô làm quen một chút với môi trường sống ở đây."
Trình Quý An không lay chuyển được anh, cuối cùng đành phải nói: "Hay là đi ăn cơm trước đi, ăn xong cơm rồi mua. Tôi mời anh."
Chiêm Minh cũng không có cự tuyệt, "Được thôi, vừa lúc tôi cũng thấy đói bụng."
......
Chiêm Minh không kén chọn chút nào, đưa cô tới một quán ăn bình thường để ăn tối. Anh tựa hồ đối với mọi người ở đây đều rất quen thuộc, chính là bà chủ quán ăn này vừa nhìn thấy anh liền nhiệt tình tiếp đón.
Trình Quý An rất tò mò, Chiêm Minh lại nói rằng bản thân anh ở nước ngoài mấy năm đã vất vả, nên sau khi về nước liền liều mạng tìm qua nhiều nhà hàng để được ăn ngon, anh làm việc ở viện bảo tàng, cả khu vực này đều là do anh hằng ngày đi xe đạp mò mẫm các quán ăn và nhà hàng xung quanh, hiện tại nơi nào có đồ ăn ngon nơi đó chắc chắn sẽ có dấu chân của anh.
Trình Quý An nghe xong không khỏi thấy buồn cười, trong lòng lại có chút hâm mộ anh. Anh tươi cười thân thiện như vậy, tính cách cũng thực sự rộng rãi, đi đến đâu cũng rất náo nhiệt hoạt bát làm cho người ta yêu quý.
Ăn xong bữa cơm, hai người lại đi qua siêu thị bên cạnh.
Dù tay đang đẩy xe mua sắm, nhưng Chiêm Minh vẫn không quên thể hiện ra tính cách quen cửa quen nẻo không gì không biết của mình, chọn một chiếc chăn có kích cỡ phù hợp cho cô, còn liệt kê ra hết tất cả những đồ dùng sinh hoạt cần thiết để đề phòng cô quên mua, từ bàn chải rồi kem đánh răng đến nồi niêu xoong chảo, đều không sót một thứ gì.
Trình Quý An nghe được cuối cùng cũng không biết có nên tức giận hay không, cô nhìn cậu chàng nhỏ hơn cô hai tuổi này, quả thực không hiểu vì sao anh lại có thể biết được nhiều thứ như vậy.
So với chính mình, cô lại thấy bản thân thật là xấu hổ.
"Chiêm Minh, bạn gái tương lai của anh sau này chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc." Cuối cùng, tuy là có hơi đường đột, nhưng cô vẫn là nhịn không được cười nói.
Đến nỗi "Chiêm Minh", lại là cô đối với anh tự nhiên mà xưng hô.
Chiêm Minh nghe được cũng không khiêm tốn, chỉ nhướng mày thở dài nói: "Tôi cũng muốn có bạn gái lắm chứ, nhưng tôi đã sống độc thân mấy năm nay rồi. Khi còn đi học thì chỉ biết vội vàng mà học rồi lo lắng tìm việc làm, hiện tại là làm việc ở nơi này, những người tôi tiếp xúc tất cả đều đã là lão sư hết rồi, tôi cảm giác chính mình có độc thân thêm vài năm nữa cũng không sao!"
Nhìn bộ dáng hề hề đáng thương của anh, Trình Quý An nhịn không được mà nở nụ cười.
Bất quá cuối cùng cô cũng không có mua quá nhiều đồ, chỉ là lựa chọn mấy thứ cần thiết trước mắt thôi.
Thời gian còn dài, những thứ còn lại có thể từ từ mua thêm sau.
......
Cuối cùng Chiêm Minh đưa cô về chung cư, cũng đem hết đồ đạc lên nhà cho cô rồi mới rời đi, lúc đi còn không quên để lại số điện thoại để liên lạc với cô khi cần. Nhà anh cũng không xa chỗ này lắm, cách hai con đường lớn, nằm theo hướng Tây Bắc so với nhà cô.
Người náo nhiệt vừa đi, trong nhà an tĩnh trở lại. Trình Quý An liền thu dọn một số thứ, sau đó ngồi xe buýt công cộng đến nhà Phùng lão sư lấy hành lý về.
Phùng lão sư cùng Lâm lão sư đều có chút không yên tâm, cuối cùng lại cũng chỉ có thể bảo cô hãy thường lại đây chơi, Trình Quý An gật đầu đồng ý, lòng mang đầy cảm kích.
Lại lần nữa trở về nơi ở, đã là 9 giờ tối, cô đơn giản rửa mặt chải đầu một lúc, quay ra, bên ngoài thì màn đêm đã buông xuống từ lúc nào.
Nằm ở trên giường, trong đệm chăn xa lạ, trong môi trường lạ lẫm, không có gì quen thuộc. Trình Quý An lại có chút mất ngủ, đêm qua cô còn ở biệt thự Thúy Hồ, tối nay cô đã tới được phía bên kia của thành phố rồi.
Thế sự trước nay khó liệu.
Bất quá cũng may, cô đã hoàn toàn rời xa khỏi cuộc sống đó.
......
Một chiếc xe đậu dưới tán cây ngô đồng ở đầu phố.
"Kỷ tiên sinh, phu nhân tối qua đến phố Ngọc Long ở lại nhà lão Phùng kia cả đêm, hôm nay ban ngày tới viện bảo tàng Hoa Đô cũng dành hết một ngày tại đó, giữa trưa ra ngoài mua một số đồ thứ lúc ấy tôi thấy trên cổ phu nhân có đeo thẻ chứng minh công tác. Lúc chạng vạng phu nhân mới vừa dọn đến nơi đây, hẳn là nơi ở, phu nhân cũng mua không ít đồ dùng sinh hoạt mang về. Chính là căn phòng trên đó, ở tầng ba nằm bên phải, vẫn còn sáng đèn."
Cửa sổ xe hạ xuống, trước mặt anh là một toà nhà cổ kính. Ánh mắt dần hướng lên trên, tầng ba, bên phải, tuy đèn vẫn sáng, nhưng rèm cửa đã kéo lại từ lâu.
Kỷ Sùng Quân nhìn về phía cửa sổ, một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì.
Đột nhiên, ánh sáng trong cửa sổ chợt tắt.
Hết thảy đều chợt tối lại, Kỷ Sùng Quân quay đầu, đôi mắt hơi rũ xuống.
Cửa sổ xe chậm rãi đóng lại.
"Tiên sinh, ngài còn muốn tiếp tục ở lại đây không?" Lão Chu nhìn qua kính chiếu hậu, cẩn thận hỏi.
Tất cả đều như ẩn như hiện trong đêm tối, lại không nhìn thấy được nửa điểm cảm xúc trên khuôn mặt anh.
"Không cần," một lúc lâu sau, từ sau lưng thanh âm kia mới truyền đến, "Trở về đi."
"Được." Lão Chu xác nhận một hồi, cuối cùng vẫn là chậm rãi khởi động xe.
Chiếc xe ô tô màu đen nhanh chóng rời khỏi khu phố cổ, con đường lại trở nên trống vắng, tưởng như không hề có ai vừa dừng chân tại đây.
......
—— Kỷ tiên sinh, phu nhân tự lên xe buýt rời đi rồi.
——...
—— Ngài có muốn tôi theo dõi cô ấy không?
—— Làm đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT