Tô Dương nghe thấy tiếng động nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy Trần Khả vẻ mặt hoảng sợ đứng ở đó, lập tức giải thích: “Nãy anh gõ cửa hồi lâu mà không có ai ra mở nên anh nghĩ em xảy ra chuyện gì, cho nên bẻ khoá đi vào.”

Cmn tui không đi làm thì cũng chỉ ở nhà thì xảy ra chuyện gì!!! Đầu óc của ông thay đổi thành óc lợn à!!!

Tô Dương nhận đồ trong tay Trần Khả, sau đó trách cứ nói: “Sao lại ăn mấy thứ này, không có tốt cho sức khỏe.”

Trần Khả nhìn nhà mình đột nhiên xuất hiện thêm một người đàn ông, sau đó hỏi một câu: “Anh sao biết tui ở căn này…” người này hai lần đều đưa hắn tới dưới lầu, làm sao biết được phòng mình ở đâu mà đến.

“Gửi msn cho em cũng không trả lời, anh mới để lại văn bản txt trong máy tính của em, cũng không thấy em có động tĩnh gì, cho nên ở trong ổ đĩa E của em thấy bản sơ yếu lý lịch… bên trong có địa chỉ.”

“Ồ…” ổ E… Moá!!!!!! Cmn trong ổ E đầy film GV đó!!! Lập tức quay đầu lại hỏi: “Anh không có thấy thứ khác đi?”

“Hả? Không có?” Tô Dương mặt ngơ ngác, Trần Khả cũng không nghĩ người kia gạt mình nên cũng không truy hỏi nữa.

Đột nhiên nhớ tới không phải chia tay rồi à tới tìm hắn làm chi, dọn đồ xong lại hốt “Anh tìm tui có chi không?”

“Em xem văn bản chưa?”

“Xem rồi, sao?” Giọng Trần Khả rất hung dữ, chẳng lẽ còn muốn tui ca ngợi lòng tốt của ông hả.

“Muốn hỏi em có đồng ta không…”

“Đồng ý chứ làm gì mà không đồng ý (╰_╯)# còn việc gì không.” Trần Khả thật muốn một cú đá phắc người này đi.

Tô Dương cảm thấy rất kỳ quái, thái độ đồng ý sao lại thế này, lẽ nào mình tìm từ không đúng, nhưng vẫn mỉm cười kia: “Nếu đồng ý thì thu dọn tí đi.”

Trần Khả nghe xong giật cả mình: “Tui đồng ý chia tay cũng đâu có đồng ý cái khác đâu.”

Mặt than đang cười của Tô Dương tự nhiên cứng đờ, biểu tình trên mặt trở nên âm trầm: “Em muốn chia tay?”

Trần Khả đột nhiên bị sự thay đổi của Tô Dương làm cho nhảy dựng, giọng nói có chút oan ức: “Không phải anh muốn chia hả, người cũng không tìm tới còn biến mất nhiều ngày như vậy!!! Anh hung dữ với tui làm gì!!!”

Tô Dương hung tợn ‘kabedon’ Trần Khả: “Dám gạt anh, em vốn không có xem văn bản kia, cái đồ tiểu yêu tinh nhà em…”

Nói xong trực tiếp hôn lên môi Trần Khả, dùng sức như trừng phạt, Trần Khả giữ áo đằng trước ngực Tô Dương, cảm thấy cả người như muốn lã đi, nếu ổng mà rời khỏi người mình chắc mình sẽ ngã xuống mất, sao lại có người khi thay đổi đáng sợ thế chứ…

Tô Dương hôn xong rồi vẫn giữ nguyên tư thế này dùng trán của mình chặn Trần Khả lại, sau đó nhỏ giọng nói: “Em đã lười xem như vậy thôi thì để anh nói cho em nghe…”

Khoảng cách này thật sự quá ám muội, môi Tô Dương tuỳ tiện nhúc nhích đã có thể chạm tới môi Trần Khả, cảm giác bây giờ của Trần Khả đặc biệt nhạy bén, tường phía sau lạnh lẽo, còn người đàn ông trước mặt này lại như lửa nóng, ổng chỉ cần nói chuyện bình thường mà mình đã không khống chế được rên rỉ thành tiếng… Tô Dương rất hài lòng với hiệu quả này, kéo Trần Khả ngồi xuống giữa hai chân của mình, dùng môi ngậm lấy tai của đối phương, tiếp tục kể ra.

Trần Khả tuy rằng bị khiêu khích đầu óc không tỉnh táo lắm, thế nhưng cũng đại khái nghe được những gì Tô Dương nói: Trước tiên nhiều ngày không liên hệ là bởi vì có nhân viên ăn cắp tài liệu cá nhân của công ty rồi bỏ chạy, mới vừa báo cảnh sát xong buổi tối đó lại bị trộm, bận tới sứt đầu mẻ trán, nghĩ cho xong vụ này sẽ bảo Trần Khả về ở chung với mình, cho nên không có chủ động liên hệ với Trần Khả, cũng không nhắn msn gì, chờ bận bịu xong thấy một đống tin msn gửi tới, nghĩ có lẽ do Trần Khả lo lắng tìm kiếm để lại. Lúc này mới nghĩ ra dù sao cũng phải nói một tiếng, để người ta sốt ruột chờ là không được, thế nhưng gửi msn rồi cũng không thấy Trần Khả hồi âm. Vội vã xâm nhập máy tính để lại văn bản kia, người vẫn không đáp lại, thế là liền tra sơ yếu lý lịch của người ta trực tiếp tìm tới cửa…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play