Vài người nhanh chóng đánh giá hành lang này, đích xác, dọc theo hai bên lối đi nhất trí đều là cửa phòng, không có cửa thang lầu.
"Vậy chúng ta đi ra ngoài như thế nào?" Cô gái vừa rồi bị dọa kêu thảm thiết đã bình tĩnh lại, gắt gao dựa vào bên người Tiêu Mộ Vũ, nhỏ giọng hỏi, có thể nhìn ra bởi vì Tiêu Mộ Vũ đã cứu cô, cô thực tin cậy Tiêu Mộ Vũ.
"Nhất định sẽ có cửa ra, hệ thống cũng không thể làm chúng ta xuyên tường đi ra ngoài." Tiêu Mộ Vũ cũng không hề hoảng loạn, khắp nơi đánh giá những căn phòng kia.
"Các vị tỷ tỷ mạnh khỏe, em... em tên Tả Điềm Điềm, là sinh viên năm nhất khoa Anh, lần thứ hai vào phó bản, cảm ơn các chị đã cứu em."
Trong lúc các nàng xem xét cửa phòng, nữ sinh thứ hai nhút nhát sợ sệt nhìn Tiêu Mộ Vũ các nàng, làm cái tự giới thiệu.
"Tôi tên Vương Vũ San, là một y tá, tôi cũng lần thứ hai vào phó bản." Đây là cô gái thét chói tai vừa rồi.
"Ta tên Tô Cẩn, mới tốt nghiệp, đây là lần đầu tiên tôi vào phó bản."
Tiêu Mộ Vũ có chút kinh ngạc nhìn Tô Cẩn một cái, lần đầu tiên vào phó bản, có thể thoát ra khỏi cánh cửa kia còn duy trì bình tĩnh như vậy, không tệ.
"Tiêu Mộ Vũ, lần thứ hai."
"Thẩm Thanh Thu."
Hai nàng một người so một người ngắn gọn, nhưng không có ai hỏi thêm điều gì, rốt cuộc hai người các nàng quá trấn định, làm người khác nhìn vào luôn có cảm giác an toàn.
Số phòng ở tầng này đều lấy 43 mở đầu, Tiêu Mộ Vũ đếm đếm, Thẩm Thanh Thu biết nàng đang làm gì, trực tiếp xong xuôi nói: "Tổng cộng có 20 căn phòng."
Tiêu Mộ Vũ nhìn số phòng cuối cùng, 4320, đây là số phòng lớn nhất mà các nàng nhìn thấy.
"Đây là 4320, nhưng tôi nhớ rõ số phòng nhỏ nhất là 4300." Tô Cẩn có chút nghi hoặc, mở miệng nhắc nhở.
Như vậy, nơi này đã nhảy qua một số thứ tự rồi.
"Thiếu 4316." Thẩm Thanh Thu rất nhạy cảm với những con số, một đường lại đây nàng đã nhìn qua toàn bộ số phòng, 20 con số cũng không nhiều, phàm là người thận trọng một chút đều có thể phát giác.
Vừa dứt lời, phanh phanh phanh, trong hai mươi căn phòng thế nhưng mở ra sáu cánh cửa.
Năm người nhìn sáu cánh cửa trước mắt, biểu tình đều có chút khó coi, còn có đầy mặt vô thố.
"Điều này có nghĩa là, năm người chúng ta phải đi ra ngoài thông qua một trong những cánh cửa kia sao?" Tả Điềm Điềm nhớ lại cảnh tượng chính mình gặp phải trong phòng liền cả người phát run, cô không muốn lại lần nữa đi vào.
Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, nàng nhìn chằm chằm sau cánh cửa kia, phân biệt từng dãy số: 4311, 4318, 4312, 4315, 4314, 4317.
"Các bạn có cảm thấy quen thuộc hay không?" Tiêu Mộ Vũ nhìn một lát, hỏi.
"Tôi từ phòng 4315 ra tới." Tô Cẩn phản ứng kịp, Tả Điềm Điềm cùng Vương Vũ San thoáng sửng sốt, đều có chút thẹn thùng nói: "Tôi không thấy được số phòng."
"Tôi cũng vậy, đều bị dọa hồ đồ."
"Vương Vũ San là 4314, Tả Điềm Điềm là 4318."
Tiêu Mộ Vũ nói xong nhìn Thẩm Thanh Thu, đã thấy Thẩm Thanh Thu hướng về phía nàng chớp mắt cười: "Chị là phòng 4312, là người thứ ba ra tới, cách Mộ Vũ em năm căn phòng."
Xưng hô đột nhiên lại biến thành Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ chỉ là nhàn nhạt dời mắt, cũng không nghĩ phản ứng đối phương.
"Vậy 4317... chính là người chạy không thoát được...." Vương Vũ San cũng không dám nhắc lại chuyện đó, tiếng nói racũng tràn đầy sợ hãi.
"Không sai." Tiêu Mộ Vũ nhìn thời gian, thần sắc có chút ngưng trọng.
Đếm ngược: 11: 32
Mấy người Vương Vũ San cũng bị đếm ngược, tiếng đồng hồ tí tách vang lên bóp chặt trái tim, sắc mặt Vương Vũ San đều thay đổi, nôn nóng nói: "Chỉ còn lại mười một phút, có phải chúng ta nên trở lại đường cũ không?"
"Nếu chỉ như vậy, trò chơi này không khỏi quá đơn giản." Tô Cẩn không có kinh nghiệm, cô đối trò chơi này hoàn toàn không biết gì cả, nhưng Tả Điềm Điềm đã là lần thứ hai vào phó bản.
Trong mười lăm phút phát hiện thiếu một gian phòng do đó kích hoạt sáu cánh cửa cũng không khó, hơn nữa chỉ cần có người nhớ rõ số phòng chính mình là có thể suy đoán nên chọn cánh cửa nào, cho dù có người không nhớ rõ, các nàng thử một trận cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
"Dưới cơn sợ hãi hoảng loạn thế này, muốn tìm số phòng kỳ thật cũng không dễ, người bình thường lúc ấy phỏng chừng chỉ nghĩ bò đi ra ngoài, không có mấy người sẽ đủ tỉnh táo mà đi nhìn số phòng." Tô Cẩn phân tích.
Ngay cả chính cô cũng không nghĩ tới đi nhìn số phòng làm gì, sau khi được hai người Tiêu Mộ Vũ cứu thoát, cô mới vô tình nhìn thoáng qua, hơn nữa mỗi căn phòng đều giống nhau như đúc, tiêu chí duy nhất để phân biệt đó là số phòng, và độ khó không hề nhỏ.
"Cô nói không sai, nhưng hệ thống mở ra sáu cánh cửa, nói cách khác, không thể quay trở về phòng của mỗi người, bởi vì người thứ sáu đã không thể thoát ra ngoài." Thẩm Thanh Thu vẫn luôn nhìn chăm chú vào những cánh cửa mở ra kia, bên trong an an tĩnh tĩnh một chút động tĩnh đều không có. Mà nàng nói những lời này đích xác lật đổ những suy luận mà nhóm người đưa ra từ đầu đến giờ.
"Chúng ta không có thời gian trì hoãn, suy luận không thể chỉ dựa vào căn cứ khách quan, chỉ có thể thử một lần." Tiêu Mộ Vũ vừa nhìn thời gian, 10: 25.
Thẩm Thanh Thu gật đầu, nàng nhìn phòng 4311, "Em là người đầu tiên ra tới sao?" Nàng hỏi chính là Tiêu Mộ Vũ.
"Đúng vậy." Tiêu Mộ Vũ nói xong, Thẩm Thanh Thu quay đầu hướng nàng cười, "Vậy nhìn xem phòng của em có cái gì." Nói xong nàng dẫn đầu nhấc chân đi vào.
Sắc mặt mấy người Tả Điềm Điềm phá lệ khẩn trương, Tiêu Mộ Vũ trấn an nói: "Cùng nhau vào đi thôi."
Rốt cuộc lưu tại bên ngoài cũng rất đáng sợ.
Các nàng vừa bước vào đột nhiên sau lưng vang lên một tiếng 'phanh', cánh cửa đóng lại.
Vương Vũ San nhịn không được hét lên một tiếng, giơ tay che lại miệng mình, nước mắt đều mau ra đây.
Thẩm Thanh Thu lập tức xoay người nhìn chằm chằm cửa, Tiêu Mộ Vũ khẩn trương mà đánh giá căn phòng này, không có gì khác thường.
Năm người, Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu đi ở phía trước, Tả Điềm Điềm, Vương Vũ San lôi kéo Tô Cẩn người mới nhắm mắt theo đuôi đi sát Tiêu Mộ Vũ. Đến nỗi Thẩm Thanh Thu, tuy rằng nàng thường xuyên cười, nhưng những người khác đối nàng ngược lại có chút sợ hãi.
Trong phòng thực tối, nhưng Tiêu Mộ Vũ phát hiện, nơi này thay đổi.
"Bố cục thay đổi, lúc ta tiến vào nó chỉ là một căn phòng bình thường, nhưng hiện tại, rõ ràng là một thông đạo."
Tuy rằng hết thảy đều không rõ ràng, nhưng mặc kệ thế nào, nữ nhân trong gương tốt xấu không còn nữa.
Chỉ là thông đạo này dài đến quá mức khác thường, căn bản không phù hợp cấu trúc toà nhà này. Tiêu Mộ Vũ từng bước một đi tới, Thẩm Thanh Thu quay đầu lại nhìn nàng, trong mắt có chút ý cười, chỉ là ẩn nấp ở trong bóng đêm không người phát hiện.
"Đường cùng." Mũi chân Thẩm Thanh Thu đụng phải vách tường, thấp giọng nói.
Tiến vào phòng này vì tránh cho để sót manh mối, hơn nữa quá tối, các nàng đi có chút chậm, lúc này đã là 9: 05 giây.
Thẩm Thanh Thu duỗi tay sờ soạng lên vách tường, sau đó nhanh chóng nói: "Có cửa."
"Đi ra ngoài." Tiêu Mộ Vũ quyết đoán nói, ngay sau đó Thẩm Thanh Thu đẩy cửa ra, cơ hồ là cùng một lúc, năm người bị một cổ sức mạnh trực tiếp xô đẩy đi ra ngoài.
Thẩm Thanh Thu có công phu trong người, nàng đứng thật vững vàng, mà bốn người Tiêu Mộ Vũ không may mắn như vậy, trực tiếp té nhào về phía trước. Bất quá Thẩm Thanh Thu tay mắt lanh lẹ, duỗi tay lập tức ôm eo Tiêu Mộ Vũ, chân trái vươn tới ổn định thăng bằng.
Vì thế ba người Vương Vũ San, Tả Điềm Điềm, Tô Cẩn sợ hãi kêu một tiếng quăng ngã thành một đoàn, cuống quít ngẩng đầu liền thấy Thẩm Thanh Thu hoàn hảo mà ôm chặt Tiêu Mộ Vũ.
Mà Tiêu Mộ Vũ cũng thoáng giật mình, thân thể theo bản năng bám lấy vai lưng Thẩm Thanh Thu, thoạt nhìn thực ái muội.
Tiêu Mộ Vũ có chút ngốc, quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu trên mặt ý cười xán lạn, vội vàng đứng vững, sửa sang lại quần áo thấp giọng nói: "Cảm ơn chị."
"Khách khí." Thẩm Thanh Thu cũng không có nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cánh tay trái dụng lực đỡ Tiêu Mộ Vũ đứng vững.
Tiêu Mộ Vũ vén sợi tóc rối loạn bên tai, liếc mắt nhìn ba người trên mặt đất đang ngơ ngác nhìn các nàng, nhanh chóng chuyển khai tầm mắt, sau đó biểu tình trên mặt tức khắc ngưng trọng.
"Chúng ta lại về rồi." Đi qua một cái thông đạo dài như vậy, thế nhưng các nàng vẫn trở lại hành lang, Tiêu Mộ Vũ lập tức ngẩng đầu nhìn bảng số phòng, vẫn là 4311!
Ngay sau đó toàn bộ hành lang giống như một cái đĩa quay khổng lồ, toàn bộ thuận kim đồng hồ xoay lên, hành lang không nhúc nhích, sáu cái phòng lại giống đèn kéo quân xoay một mặt, nguyên bản các nàng đứng đối diện phòng 4314 biến thành phòng 4317.
Sắc mặt Thẩm Thanh Thu đều bắt đầu trở nên ngưng trọng, thời gian không còn nhiều lắm.
Tiêu Mộ Vũ nhắm mắt, trong đầu đem toàn bộ tình cảnh từ lúc nàng tiến phó bản nhanh chóng xét lại một lần, chuyện này rốt cuộc có ý nghĩa gì? Phó bản ngay từ đầu không nên phức tạp như vậy, bằng không chỉ sợ các nàng chưa tham gia trò chơi liền đã chết ở chỗ này.
Sáu căn phòng này, vì cái gì lại chính là sáu căn phòng mà các nàng thoát ra, tuyệt không có khả năng chỉ là trùng hợp? Mà điểm kỳ quặc thường thường chính là điểm mấu chốt.
Chẳng lẽ các nàng đi vào một phòng, sáu cánh cửa liền chuyển động một lần sao? Nghĩ vậy nàng lập tức quay đầu trực tiếp lại lần nữa vào phòng 4311.
Thẩm Thanh Thu sửng sốt, cái gì cũng chưa nghĩ lập tức đi theo đi, Tô Cẩn phản ứng nhanh nhất trong ba người, cũng bước đi vào, Tả Điềm Điềm cùng Vương Vũ San căn bản không phản ứng kịp, Tô Cẩn đã kéo các nàng vào trong cửa rồi.
Lần này Tiêu Mộ Vũ vuốt vách tường cơ hồ là nhấc chân chạy, khoảng cách vẫn giống như cũ, sau khi nàng đẩy cửa ra liền lần nữa xuất hiện ở hành lang.
Nàng gắt gao nhìn chằm chằm sáu cánh cửa, lẩm bẩm nói: "Lần này nó không nhúc nhích."
"Chúng ta lần đầu tiên đi không thành vấn đề, ít nhất nó có phản ứng." Thẩm Thanh Thu nhanh chóng nói, ánh mắt khóa ở căn phòng thứ hai, 4314.
"Tiến 4314." Tiêu Mộ Vũ quyết đoán nói.
Vương Vũ San cùng Tả Điềm Điềm hoàn toàn phát ngốc, luôn cảm giác não không đủ dùng: "Vì cái gì là phòng 4314?"
"Bởi vì đó là cánh cửa thứ hai mở ra."
Đếm ngược: 8: 25
Thẩm Thanh Thu tựa hồ hoàn toàn tín nhiệm Tiêu Mộ Vũ, nàng đi theo đến phòng 4314, nhàn nhạt ném xuống một câu: "Các cô tùy ý."
Tô Cẩn cũng lập tức theo vào, cô có loại trực giác, đi theo hai người kia liền có thể thoát ra ngoài.
Hai người Tả Điềm Điềm càng không có lựa chọn, không có đầu mối.
Trong phòng 4314 vẫn là thông đạo đen nhánh, Tiêu Mộ Vũ đếm, 199 bước, giống hệt phòng 4311.
Đẩy cửa ra tới, vẫn là hành lang, sáu gian phòng lại thuận kim đồng hồ đổi vị trí một lần.
"4312." Không chút do dự,Tiêu Mộ Vũ lại lần nữa đi vào, đồng dạng ra tới, lại một lần vị trí thay đổi.
Đếm ngược: 7: 20
"4318"
"4315"
"4317"
Đếm ngược: 5: 30
Các nàng đi xong căn phòng thứ sáu, lại lần nữa đẩy cửa, vẫn là ở hành lang.
Tô Cẩn ngực bỗng nhiên trầm xuống, tại sao lại như vậy?
Vương Vũ San đều mau khóc thành tiếng: "Làm sao bây giờ? Chúng ta đã đoán sai." Chỉ còn lại có năm phút đồng hồ, nếu lần này lại sai, các nàng cơ bản không có hy vọng thoát ra.
"Không nên như vậy." Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, dựa theo trình tự mở cửa tiến vào, logic này không sai, mà đích xác mỗi một lần đều có phản ứng.
Nàng ngẩng đầu nhìn mấy căn phòng trên hành lang, mỗi một lần sáu căn phòng này chuyển động, nàng đều nhìn sang những phòng lân cận, số phòng kia cũng thay đổi.
"Số phòng thay đổi, chúng ta lại xem một lần."
Nói xong các nàng phân công nhau hành động, mấy người Tô Cẩn nhanh chóng nhìn, đều hỗn loạn, như cũ là 43 mở đầu, không có xuất hiện con số mới, 4310, 4319, 4316.
Ánh mắt Tô cẩn nhanh chóng lướt qua, sau đó đột nhiên dừng lại, lẩm bẩm nói: "4316."
Nàng duỗi tay đẩy, cửa phòng 4316 theo tiếng mở ra.
"Tìm được rồi!" Tô Cẩn có chút ức chế không được kích động, lớn tiếng nói.
Mấy người Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng vây lại đây, Tiêu Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn thoáng qua số phòng, là 4316, nó lại xuất hiện. Hơn nữa giờ phút này bên trong cánh cửa 4316 không phải phòng, mà là thang lầu.
"Quả nhiên không sai, đi mau."
Dọc theo thang lầu một đường đi xuống, các nàng rốt cuộc tới lầu một, liền nhìn thấy được thấp thoáng ánh sáng.
Sau khi đi ra ngoài, các nàng mới hoàn toàn nhìn rõ mình đang ở nơi nào, đây là một khu nhà trường học, nơi các nàng vừa ở hẳn là ký túc xá.
Mà các nàng muốn đi khu nhà tổng hợp, chính là nằm ở phía trước bên trái, tòa nhà lớn màu trắng có mái làm theo kiểu tháp chuông.
Bất chấp quan sát hoàn cảnh, nhóm người Tiêu Mộ Vũ nắm chặt thời gian chạy vào khu nhà tổng hợp.
Liền ở thời khắc các nàng bước vào, âm thanh hệ thống bắt đầu vang lên.
"Chúc mừng người chơi Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu, Tả Điềm Điềm, Vương Vũ Sa, Tô Cẩn thành công tới phòng họp tầng một khu tổng hợp, mất 10 phút 30 giây!"
Nghe được âm thanh quen thuộc này, ba người Tô Cẩn thở hắt ra, cảm giác lại về tới nhân gian. Trái lại Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ, bình tĩnh không giống người phàm, lúc này đang đánh giá phòng họp duy nhất mở ra ở tầng một tòa nhà này.
Trên máy chiếu giữa phòng họp hiện lên dòng chữ to đỏ như máu, biểu hiện lại là nhiệm vụ đếm ngược, Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu nhìn lên, vừa lúc nhảy tới 3: 40.
"Như thế nào còn đang đếm ngược?" Tô Cẩn thanh âm có chút khẩn.
Tiêu Mộ Vũ nhìn một lát, sau đó kéo ra bức màn phòng họp. Cửa sổ phòng vừa lúc có thể nhìn đến tòa nhà các nàng vừa chạy ra, ngay bên phải khu tổng hợp.
Đồng thời có một tòa nhà phía bên trái khu tổng hợp, trên vách tường lớn rõ ràng dán một biển số kim loại, đề số 4.
Nàng sửng sốt lại quay đầu nhìn chằm chằm khu ký túc xá các nàng vừa đi ra, Thẩm Thanh Thu đã ngước mắt nhìn nàng nói: "Vừa rồi chúng ta ở tại tòa nhà số bốn, đối diện khu nhà này."
"Chị xem tòa nhà bên kia đánh số thế nào."
Thẩm Thanh Thu nghe vậy vừa nhìn, lông mày nhíu lại: "Cũng là tòa nhà số 4, là cảnh trong gương?"
"Nơi đó hẳn là còn người chơi không ra tới, chỉ là không biết, họ có thể thoát ra hay không." Tiêu Mộ Vũ nhìn tòa nhà bị rèm cửa che khuất toàn bộ kia, trầm giọng nói.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lúc đồng hồ trên máy chiếu biến thành 59 giây, Tô Cẩn có chút khẩn trương mở miệng: "Có người ra tới."
Các nàng đồng thời xoay người nhìn nơi cửa phòng họp, một người, hai người...... Tổng cộng bốn người, hơn nữa đều là nam nhân.
Bọn họ hiển nhiên cũng khẩn trương cực kỳ, liều mạng chạy vội, khi bọn hắn tiến vào khu tổng hợp, hệ thống đồng dạng báo lên.
"Chúc mừng người chơi Hải Lâm, Trương Cường, Trần Giai Kiệt, Nghê Đức thành công tới phòng họp khu tổng hợp, mất 14 phút 30 giây!"
Ba người trong số bốn người đang thở hồng hộc, và không thể nói thành lời, trong đó hai người đơn giản nằm liệt trên ghế, nhắm mắt lại thở dốc, chỉ có nam nhân mặc áo khoác màu đen vóc dáng cao đứng ở một bên đánh giá phòng họp.
Đồng hồ trên máy chiếu đã ngừng lại.
Năm nữ nhân đều không mở miệng, chỉ là ở một bên chờ bọn họ nghỉ ngơi tốt.
Thực mau ánh mắt nam nhân áo đen dừng trên người mấy vị nữ sĩ, lúc hắn nhìn đến Thẩm Thanh Thu liền lướt nhanh qua, chỉ là nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ: "Các cô rất lợi hại, nhanh hơn chúng ta 4 phút."
Tiêu Mộ Vũ thực bình tĩnh: "Có thể sống sót ra tới, đều rất lợi hại."
Vừa dứt lời, một trận tiếng cười khiếp người từ bên ngoài phòng họp truyền tới, quanh quẩn thật lâu trong hai tòa nhà phía sau kia.
Nam nhân áo khoác đen cùng Thẩm Thanh Thu đồng thời chạy tới bên cửa sổ, chỉ là sau khi thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, sắc mặt hai người nhất loạt thay đổi.
Mấy người Tiêu Mộ Vũ thấy thế cũng đi qua, vừa nhìn một màn này, trong phòng hội nghị cả trai lẫn gái sợ tới mức thiếu chút nữa nằm liệt trên đất.
Chỉ thấy toàn bộ rèm cửa che khuất lầu ba hai tòa nhà kia bị xốc mở, liên tiếp có người đứng trước cửa sổ trong suốt của mười căn phòng kia, gương mặt đầy tử khí trắng bệch dưới ánh mặt trời, môi huyết hồng, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm người trong phòng hội nghị, sau đó nhếch miệng hướng bọn họ cười.
Tiêu Mộ Vũ ánh mắt tinh lượng, thấy rất rõ ràng, bên trong có mấy người cùng các nàng lớn lên giống nhau như đúc.
Nhưng quỷ dị chính là, những thứ kia tựa hồ chỉ là muốn hù dọa các nàng, sau khi lộ mặt tất cả đều biến mất không thấy.
"Có ý tứ gì?" Nam nhân trầm giọng hỏi một câu.
Không có người trả lời, cũng không ai có thể trả lời.
Phòng họp trong lúc nhất thời có chút trầm mặc.
Tiêu Mộ Vũ nhíu mày ngồi xuống, sau đó nam nhân kia đánh vỡ trầm mặc, "Chúng ta tốt nhất trước trao đổi tin tức, các cô hẳn là thoát ra từ tòa nhà đối diện với chúng ta, tình huống nơi các cô như thế nào? Cũng xin được giới thiệu, tôi tên Trần Giai Kiệt, đây là Trương Cường, Hải Lâm, Nghê Đức, không biết năm vị nữ sĩ là?"
Tiêu Mộ Vũ đang tự hỏi vấn đề, ánh mắt Thẩm Thanh Thu liếc qua mấy nam nhân đang nhìn chằm chằm nàng, mười phần lạnh lẽo hiển nhiên không muốn để ý tới bọn họ. Tô Cẩn đại khái cũng thăm dò được tính cách hai nàng, vì thế đảm đương đại biểu, công đạo chuyện các nàng gặp phải, cũng làm cái ngắn gọn tự giới thiệu.
Hai bên đội ngũ gặp phải sự kiện không sai biệt mấy, đáng tiếc chính là, bọn họ bên này ngay từ đầu không phản ứng kịp, chết hai người.
"Mạo muội hỏi một chút, các cô làm thế nào thoát ra?"
Trần Giai Kiệt hỏi xong, Tô Cẩn theo bản năng quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, sau đó mới đem quá trình các nàng tìm cách thoát ra ngoài miêu tả một lần.
"Chúng ta trải qua cơ bản nhất trí, đầu tiên là không thể hiểu được nhìn thấy một tấm gương, trong gương xuất hiện quỷ hồn, sau khi ngăn cản nó viết xong dòng chữ đẫm máu kia mới có thể mở cửa chạy ra. Bất quá Tiêu tiểu thư có thể nhanh như vậy liền thoát, thật sự là ghê gớm." Trần Giai Kiệt lời này là đối Tiêu Mộ Vũ cảm khái.
Tô Cẩn cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng thật ra Thẩm Thanh Thu bất động thanh sắc mà liếc nhìn nam nhân này. Liền bởi vì một ánh mắt của Tô Cẩn, hắn liền đoán được các nàng thoát được chủ yếu là dựa vào Tiêu Mộ Vũ, cũng chứng minh rằng hắn rất lão luyện, xem ra bốn người bọn họ thoát được đều là nhờ hắn.
Tiêu Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn Trần Giai Kiệt, duỗi tay cầm một cây bút trên bàn, rút ra một tấm giấy đặt ở trước mặt, sau đó hỏi: "Số phòng của các bạn thế nào?"
"43 mở đầu, từ 4300 đến 4320, nhưng thiếu phòng 4313."
Tiêu Mộ Vũ cầm bút viết ra sáu số phòng, sau đó cầm lên đưa cho bốn người kia xem.
"Cũng là sáu số phòng này sao?"
Mấy người Trần Giai Kiệt sắc mặt kinh ngạc, gật đầu: "Xem ra, trừ bỏ số phòng còn thiếu, hai tòa nhà của chúng ta tình huống hoàn toàn tương tự, các cô thoát ra ngoài cũng là tiến vào theo thứ tự số phòng đi."
"Đúng vậy."
"Nhưng phó bản này rốt cuộc yêu cầu chúng ta làm gì đây? Cũng không quy tắc, cũng không có nhiệm vụ thông quan......" Nam nhân béo nhất trong bốn người tên là Nghê Đức có chút bực bội, nhịn không được oán giận nói.
Chỉ là hắn nói còn chưa dứt lời, màn hình chiếu đột nhiên đen kịt, từng hàng chữ trắng tháp tháp đánh ra ở mặt trên.
"Chúc mừng các vị thành công vượt qua vòng thứ nhất ngục tối 《Số phòng trí mạng》, trò chơi đã bắt đầu, quy tắc chỉ có một, sống qua sáu vòng thử thách."
Sáu chữ "sống qua sáu vòng thử thách" trắng bệch được phản chiếu trên màn hình tối đen như mực, chữ vô cùng to lớn, trắng đen đối lập mãnh liệt mà sáng rọi. Hệ thống này cũng quá quen với việc nhuộm đẫm bầu không khí, nét chữ như đang lưu động, ngay sau đó như giọt nước chảy xuống, chính là đem bầu không khí khủng bố điều động lên.
Sáu chữ này nặng trĩu nện xuống trong óc mười cá nhân ở đây, sáu vòng thử thách, vừa rồi chỉ là vòng thứ nhất đã kinh tâm động phách.
"Các vị có mười lăm phút chuẩn bị, đúng mười lăm phút nữa sẽ mở ra đợt thử thách thứ hai. Hãy quý trọng thời gian ở trong phòng hội nghị, thời gian này chính là sinh mệnh."
Trên màn hình lại một lần xuất hiện đồng hồ đếm ngược: 15: 00
"Chúng ta ban đầu tiến phó bản này, cái gương trong phòng kia...." Tả Điềm Điềm nói không được nữa, cô nhớ đến cảnh tượng mình nhìn thấy khi mở mắt ra, hận không thể phát điên.
"Vậy rốt cuộc là cái gì, mấy vòng tiếp theo vẫn sẽ xuất hiện loại chuyện này sao? Đúng rồi, chúng ta đánh gãy dòng chữ máu kia, nó có ý nghĩa gì?" Hải Lâm đại khái cũng nhớ tới chính mình tao ngộ, môi đều tái nhợt.
"Các bạn đã bao giờ nghe nói về trò chơi 《Bloody Mary》chưa?" Trần Giai Kiệt đang nhìn chằm chằm vào màn hình, đột nhiên nặng nề mở miệng.
Mấy người xung quanh đều vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên không biết.
"Vậy các bạn đánh gãy nó cũng coi như may mắn." Trần Giai Kiệt cười một tiếng, nhưng gương mặt lại không có bao nhiêu ý cười.
"Trong lời đồn thì nó chính là một trò chơi cấm kỵ, theo thời đại phát triển, hiện nay rất hiếm có người nhắc lại. Là một loại trò chơi kinh dị triệu hồi linh hồn, người ta đồn rằng đã có rất nhiều người chết vì trò chơi này." Tiêu Mộ Vũ tiếp nhận lời nói, sắc mặt ngưng trọng.
Hải Lâm nghe vậy nhịn không được nhìn chằm chằm nàng, chỉ thấy nữ nhân này gương mặt lạnh lùng thanh tú, khí chất thập phần độc đáo.
"Cho nên chữ hoàn chỉnh trên gương chính là Bloody Mary. Nhưng thứ được triệu hồi trong trò chơi này là một tà linh, không có người biết hậu quả sẽ là cái gì."
Nghe Tiêu Mộ Vũ nói xong, những người khác đều không ra tiếng. Trò chơi này chính là chơi Bloody Mary sao?
Thẩm Thanh Thu vẫn luôn trầm mặc, giờ phút này lại lập tức đứng lên, bắt đầu ở trong phòng hội nghị khắp nơi xem xét.
Nơi này trừ bỏ một chiếc bàn dài còn có vài kệ sách đơn giản, mặt trên bày rất nhiều sách. Thẩm Thanh Thu ở đó cẩn thận quan sát, Tiêu Mộ Vũ chưa nói cái gì, đi theo đứng sát bên nàng.
Vài người đang đắm chìm trong tuyệt vọng cùng sợ hãi có chút khó hiểu, Tiêu Mộ Vũ cũng không quay đầu, liếc nhìn quyển sách trong tay, không nhanh không chậm nói: "Các bạn chơi qua mật thất chạy thoát sao? Ở trong mật thất, một ít văn tự đọc lên luôn có chút ý vị thâm trường, thường thường là gợi ý để bạn giải mã. Lúc đi vào phó bản này, hệ thống hẳn là đã từng nhắc nhở các bạn, không nên để sót bất luận một câu một chữ nào, quy tắc trò chơi khả năng liền ở trong đó."
Trần Giai Kiệt như suy tư gì mà nhìn nàng một cái, sau đó đồng dạng bắt đầu tra xét trong phòng hội nghị.
Dù thế nào đi nữa, những người nghe không hiểu lúc này cũng biết rằng có manh mối trong phòng họp. Hải Lâm cơ hồ là nhảy dựng lên, chạy nhanh đi theo tìm kiếm.
Những cuốn sách trên kệ dường như được mượn từ thư viện, đều được đánh số ngay ngắn, chỉnh tề bài ở mặt trên.
Hải Lâm là một thương nhân hơn ba mươi tuổi, là một nhà đầu cơ điển hình, không nói giàu nhất một vùng, cũng là tài sản phong phú. Nhưng hắn chính là một người thô tục, từ nhỏ liền không thích đọc sách, thấy sách liền đau đầu.
Nhưng hắn lại không muốn để sót manh mối mấu chốt, một đường đi qua đều lôi tất cả sách xuống, khắp nơi lật xem, những giá sách bên kia đều bị hắn làm cho hỗn độn bất kham, Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy tức khắc nhíu mày.
Giờ phút này trong tay Hải Lâm cầm một quyển《Đại số tuyến tính 》, nhìn vào ký hiệu công thức toán học trong đó, não hắn đều ong ong, tùy tay liền ném ở một bên.
"Trong này nếu có manh mối, ta cũng xem không hiểu."
Thẩm Thanh Thu đi ngang qua hắn, đột nhiên dừng lại nhìn chằm chằm. Khi nàng không cao lãnh quả nhiên là vũ mị động lòng người, được một đại mỹ nhân như vậy chú ý, Hải Lâm ngực đều phù lên, vội đứng thẳng nuốt nuốt nước miếng.
"Thẩm...... Thẩm tiểu thư, có vấn đề gì sao?" Hắn đỏ mặt lắp bắp hỏi, Nghê Đức cùng Trương Cường ở bên thấy được, đều khinh thường mà liếc nhìn hắn.
Nhưng Thẩm Thanh Thu cũng không thèm nhìn đến hắn, nàng chỉ vào kệ sách: "Anh xem không hiểu không quan hệ, nhưng không thể lôi thôi như vậy, đúng chỗ để sách lại đi."
Hải Lâm hiểu sai ý, tức khắc xấu hổ vô cùng, hắn cảm thấy thập phần mất mặt, bất mãn nói: "Cô không cần quản, đây là đạo cụ trong trò chơi, không phải nhà của cô, tôi thích ném thế nào thì kệ tôi, còn phải e ngại cô sao?"
"Ngu xuẩn." Thẩm Thanh Thu khinh miệt mà ném xuống hai chữ, đem quyển sách kia nhét trở lại đúng chỗ, lại nhanh chóng đem số sách bị vứt lung tung theo trí nhớ đặt trở về, Hải Lâm đứng ở một bên sắc mặt đều tái.
"Cô nói cái gì?" Vốn dĩ trò chơi này khiến cho hắn nghẹn khuất khó chịu, một bụng cảm xúc tiêu cực, bị Thẩm Thanh Thu chế nhạo như vậy, tức khắc nổi trận lôi đình.
Tiêu Mộ Vũ thấy thế lạnh lùng nói: "Không muốn chết sớm thì nên thông minh một chút, manh mối nơi này cũng không nhất định ở trong sách, thậm chí có thể là mã hóa trình tự bày biện. Anh cái gì cũng không nhìn ra, lại dẫn đầu phá hủy bố cục nơi giá sách, là ngại sống quá lâu sao?"
Tiêu Mộ Vũ lời này vừa ra, Hải Lâm đột nhiên cứng đờ, Trần Giai Kiệt nghe xong cũng nhíu mày: "Tiêu tiểu thư nói có đạo lý, đừng làm rối tung mọi thứ khi tra xét."
Hải Lâm rất nghe lời Trần Giai Kiệt, lập tức ngậm miệng, tức giận bất bình xoay đầu tiếp tục lật sách, lần này nhưng đã tự giác đặt về đúng chỗ.
"Em nhìn ra cái gì hả?" Thẩm Thanh Thu cũng có ý tưởng như vậy, nhưng nàng còn không nhìn ra cái gì khác thường, chỉ là trực giác báo cho nàng nơi này có điểm không thích hợp.
Thấy nàng thò qua tới thấp giọng hỏi chính mình, Tiêu Mộ Vũ đầu cũng không nâng, trả lời: "Không có."
"Ồ." Thẩm Thanh Thu ý vị thâm trường mà ồ một tiếng, sau đó cong lưng quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ đang lật sách, nhỏ giọng nói: "Cho nên Mộ Vũ là đang bênh vực chị sao?"
Tiêu Mộ Vũ nheo mắt nhìn nàng, tâm bình khí hòa nói: "Chị hẳn là có thể tùy tay vặn đầu hắn xuống, không cần em phải bênh vực."
"Đều nói nữ nhân càng thông minh càng ngạo kiều, xem ra nói không sai." Thẩm Thanh Thu lẩm bẩm một câu, rất là vui sướng mà tiếp tục tra xét.
Động tác trên tay Tiêu Mộ Vũ dừng lại, mím môi, nguyên lai tự tin không chỉ là tật xấu của nam nhân, nữ nhân này cũng như thế.
"Con số là nguồn gốc của vạn vật." Đúng lúc này Tô Cẩn nhìn chằm chằm sách trong tay mình, không tự giác niệm ra một câu như vậy.
Mấy người Tiêu Mộ Vũ nghe được đồng thời ngẩng đầu nhìn Tô Cẩn, Tô Cẩn đưa sách qua ý bảo bọn họ xem.
"Quyển này là 《 Triết học Phương Tây 》 , tôi đã xem qua, bên trong có câu nói này, nhưng nó không nên đơn độc xuất hiện ở trang tiêu đề, hơn nữa thật sự quá bắt mắt."
Trên trang giấy trống rỗng chỉ có một câu như vậy, thật là có chút cổ quái.
"Nhưng câu này thuyết minh điều gì? Thời gian chỉ còn lại sáu phút."
"Câu này nguyên bản là Pitago nói ra, ông ấy cho rằng con số là bản chất của mọi thứ. Sau khi con số xuất hiện, mọi người sẽ tìm thấy nó ở khắp mọi nơi. Phương đông bát quái, phong thuỷ, tướng thuật, phương tây chiêm tinh thuật, bài Tarot, đều không rời đi con số. Bản thân con số đã trở thành một loại phương pháp bói toán, mà con số cũng mang ý nghĩa mệnh lý." Tiêu Mộ Vũ dựa theo câu nói này mà diễn giải một trận.
Thẩm Thanh Thu ở một bên nhìn nàng, Tiêu Mộ Vũ lớn lên đẹp, một đầu tóc đen dài mà thẳng, tản ra như tơ lụa.
Làn da trắng nõn ngũ quan tú khí, không có một chỗ không tinh xảo. Tuy rằng luôn thanh lãnh như băng tuyết, nhưng mỗi khi nàng không nhanh không chậm nói chuyện, luôn mang theo một cổ mỹ cảm tình thơ ý họa, làm người không tự giác đem lực chú ý tập trung ở trên người nàng.
Cũng giống như khoảnh khắc này.
Sự thông minh của nàng, Thẩm Thanh Thu hiểu rất rõ. Ở chung cùng nàng ngắn ngủn mấy ngày, Thẩm Thanh Thu liền cảm giác được nàng rất mê người, loại mị lực này cho dù nàng lạnh nhạt cũng che không được. Phía trước Thẩm Thanh Thu chỉ cảm thấy nàng thú vị, nhưng hiện tại lại cảm thấy tò mò, là dạng hoàn cảnh gì mới có thể dưỡng ra một người đặc biệt như nàng.
"Chúng ta hiểu được con số rất quan trọng, nhưng nó có tác dụng gì ở đây? Số đếm, lại nói tiếp phó bản này đích xác quan hệ chặt chẽ với số đếm, những số phòng kia đều là con số tạo thành." Tô Cẩn nghĩ tới đây, ngữ tốc đều có chút nhanh.
"Còn có phó bản tên, trí mạng phòng hào. Xem ra lần này trò chơi mấu chốt là những cái đó phòng hào." Trần giai kiệt trong lòng hiểu rõ, nhưng là vấn đề lại tới nữa, bọn họ kế tiếp muốn làm cái gì cũng không biết, con số ý nghĩa ở nơi nào?
"Chẳng lẽ mấu chốt chính là số phòng ban đầu của chúng ta sao?"
Dư lại ba phút, Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu cũng không nói thêm điều gì, Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn an tĩnh ngồi ở kia nghe vài người thảo luận, mà Thẩm Thanh Thu chỉ nhìn chằm chằm thư mục trên giá sách, tựa hồ hết thảy đều cùng nàng không quan hệ.
Trần Giai Kiệt nhịn không được: "Hai vị giống như một chút đều không lo lắng, là đã nắm chắc sao?"
Những người khác tức khắc đều nhìn hai người Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu: "Không có."
"Tiêu tiểu thư, Thẩm tiểu thư, giữa chúng ta cũng không tồn tại quan hệ cạnh tranh, cho nên nếu hai cô có manh mối, thỉnh không tiếc chỉ giáo, chúng ta vô cùng cảm kích." Trần Giai Kiệt tự nhiên không biết các nàng suy nghĩ cái gì, nhịn không được mở miệng nói.
"Trần tiên sinh, anh không cần đa tâm. Chúng ta là người cùng thuyền, chỉ có chân thành hợp tác mới có khả năng tồn tại rời thuyền, đạo lý tôi hiểu. Bất quá tôi đích xác không có manh mối, manh mối quá ít. Nhưng mời mọi người an tâm, sáu vòng thửu thách, nếu vòng thứ nhất đều bị loại thì trò chơi này không khỏi quá không thú vị. Nếu tôi đoán không lầm, vòng thứ hai này cũng không phải rất nguy hiểm, lúc này mới phù hợp sở thích của nó."
"Sở thích của nó?" Trần Giai Kiệt có chút khó hiểu.
"Đã cửa thứ hai, tôi nghĩ mọi người điều biết trình độ ác liệt của hệ thống."
Tiêu Mộ Vũ lời này vừa ra, mọi người rất khó để không tán đồng, sôi nổi gật đầu.
Thẩm Thanh Thu căn bản không để ý tới những người khác, nàng phát hiện sách trên kệ đều được phân loại, dựa theo thói quen sưu tập, cùng thư mục khẳng định là đặt bên nhau, ví dụ như giải mã bí ẩn, văn học, khoa học tự nhiên, nhưng cố tình sách về toán học lại đặt tách ra.
Ánh mắt nàng không tự chủ rơi vào những quyển sách toán học đó, phía trước nàng đều xem qua cũng không có gì đặc biệt, nhưng vị trí bày biện này quá có vấn đề.
Đếm ngược chỉ còn lại 1 phút 30 giây, mấy người Tiêu Mộ Vũ vẫn không thu hoạch được gì, nói không khẩn trương là không có khả năng, Tả Điềm Điềm dựa vào vách tường phòng họp, ngón tay vô thức moi lịch treo tường trên đó, thế cho nên vẫn luôn phát ra động tĩnh nhè nhẹ.
Tiêu Mộ Vũ nhịn không được nhìn thoáng qua, lịch cho thấy đang là tháng bảy, phối với bối cảnh Kim tự tháp Ai Cập, thoạt nhìn có chút không hài hòa.
Tiêu Mộ Vũ suy nghĩ vừa trượt, nàng cũng không biết hiện giờ là năm nào, trong hiện thực rốt cuộc là ngày mấy, nàng đã sớm không nhớ rõ, một vòng bảy ngày, cũng không biết hôm nay là thứ mấy trong tuần.
Ý tưởng thật cổ quái, ập tới không thể hiểu được, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy trong đầu có một góc đột nhiên mở ra, đang lúc nàng muốn ngẫm kỹ lại, Thẩm Thanh Thu chợt chạm vào cánh tay nàng.
"Tiêu tiểu thư, em cảm thấy việc bày biện sách trên giá sách kia có vấn đề gì không?" Nàng chỉ chỉ giá sách kia, nói: "Em xem, quyển 9, quyển 15, quyển 23, quyển 25, quyển 30, quyển 33."
Nàng đã sớm nhìn kỹ hàng sách, thực mau nói ra vị trí của chúng, chỉ là nàng lại gọi chính mình Tiêu tiểu thư, mang theo ý vị khác, Tiêu Mộ Vũ liếc nhìn nàng một cái, quả nhiên thấy được trong mắt nàng ý cười xấu xa.
Tiêu Mộ Vũ có chút vô ngữ, người bình thường ai có thể liếc mắt một cái liền nhìn đến trên kệ sách quyển 9, 15, 23, 25, 30, 33 là đồ vật quỷ quái gì.
Bất quá nàng tựa hồ cũng không phải người thường, tuy rằng nàng cũng không phải liếc mắt một lần liền phát hiện được huyền cơ giữa những quyển sách đó, nhưng nàng nhìn qua một lượt, đã hiểu Thẩm Thanh Thu ý tứ.
"Đều là sách tra cứu toán học." Thẩm Thanh Thu con ngươi quang mang sáng ngời, "Quả nhiên, em hiểu ý chị, em nhìn ra được cái gì sao?"
Tiêu Mộ Vũ thần sắc như thường: "Chị không thấy được, em lại thế nào thấy."
Trong lúc các nàng trêu đùa, thì đếm ngược đã kết thúc!
Đồng thời ngoài cửa sổ truyền đến một trận tiếng nổ vang thật lớn!
Tiêu Mộ Vũ vội quay đầu, chỉ thấy hai tòa nhà tráng gương bên ngoài giống hệt nhau kia, thế nhưng di chuyển lên!
Nguyên bản hai tòa ký túc xá cách nhau hơn 50 mét, liền ở dưới tầm mắt các nàng lẫn nhau tới gần, cuối cùng hòa hợp nhất thể.
"Đôi mắt tôi xảy ra vấn đề sao?" Nghê Đức lẩm bẩm nói.
"Đây là phó bản thần quái, chuyện gì mà không có.... khả năng." Hải Lâm vừa nói xong hai chữ cuối, trước mắt thế giới tức khắc nhòa đi, bọn họ lại về tới gian hành lang ban đầu!
Phía trên đỉnh đầu lại truyền xuống âm thanh máy móc cứng ngắt không hề cảm xúc kia.
"Các vị người chơi thỉnh chú ý, vòng thử thách thứ hai bắt đầu!"
Vừa dứt lời từ giữa hành lang một cánh cửa nổ lớn mở ra, Tiêu Mộ Vũ lập tức nhìn thoáng qua, số phòng phía trước đã không thấy.
"Thỉnh người chơi tiến vào phòng."
Trong phòng một mảnh đen nhánh, vài người tim đập như trống đánh, do dự một lúc cũng không có ai dám mở đầu đi vào, cho dù là Trần Giai Kiệt giờ phút này đều có chút chần chừ.
Tiêu Mộ Vũ hít vào một hơi, sớm chết sớm siêu sinh đi, nghĩ như vậy nàng nhấc chân liền giẫm tiến vào, lại bị Thẩm Thanh Thu bên người giữ chặt.
"Mộ Vũ, để chị vào trước." Thẩm Thanh Thu thấp giọng nói một câu, sau đó nhìn bốn nam nhân kia, khóe miệng cười như không cười, làm Trần Giai Kiệt có chút ngượng ngùng.
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu rút ra thanh chủy thủ, tay trái hơi vươn ngăn cản trước mặt mình, trên mặt biểu tình cũng không hề lơ là như lúc trước, nghiêm túc mà cảnh giác, khiến nàng nhịn không được nhìn nhiều vài lần.
Thực mau, gương mặt xinh đẹp tinh xảo kia liền ẩn vào bóng đêm, Tiêu Mộ Vũ mới dời đi ánh mắt, nỗ lực thích ứng vùng hắc ám này.
Bóng đêm dày đặc đem vài tia ánh sáng còn lại trên hành lang cắn nuốt một chút không dư thừa, đều nói quang minh có thể xua tan hắc ám, ở chỗ này hắc ám lại cắn nuốt quang minh.
Sau khi hai người tiến vào, Tô Cẩn nhìn Trần Giai Kiệt đang muốn theo sau, nhàn nhạt nói: "Tôi đi vào trước."
Trần Giai Kiệt biểu tình có chút khó coi.
Vương Vũ San cùng Tả Điềm Điềm vẫn luôn thực sợ hãi, nhưng các cô đối tổ chức trước sau luôn tin cậy, lập tức theo sát chen đi vào.
Lưu lại bốn đại nam nhân xấu hổ không biết nói gì.
-------------------------------------------------
*Tác giả có lời muốn nói:
Chương này là ba chương hợp nhất vào VIP, cảm ơn các tiểu khả ái vẫn luôn duy trì ta.
Có tiểu khả ái nói rằng hai nữ chủ của chúng ta đều là hai khối băng, ha ha, bị các nàng phát hiện rồi! Trước khi viết áng văn này, có đạo hữu bảo ta rằng, có thể không viết nữ chủ bị bệnh này kia không? Có thể có hai nàng đều lạnh như băng yêu nhau không? Nàng lạnh mà ngạo kiều, nàng lạnh mà quyến rũ, tại sao không?