Động tác của bốn người giấy cũng không khác gì người sống, đôi mắt phiếm hồng quang chặt chẽ tỏa định Tiêu Càn, Thẩm Thanh Thu, Thẩm Vạn Lâm cùng Tiêu Mộ Vũ, xuống tay thập phần tàn nhẫn.

Tiêu Mộ Vũ cau mày, người giấy cực kỳ hận Tiêu Càn cùng Thẩm Vạn Lâm, chỉ cần nơi có hai người kia đứng, chúng nó luôn sẽ ưu tiên công kích bọn họ.

Gian phòng này giống như bị ngăn cách với thế gian, vô luận Tiêu Càn cùng Thẩm Vạn Lâm kêu như thế nào, cũng không có người tiến vào.

Tiêu Càn cùng Thẩm Vạn Lâm đều là người biết công phu, nhưng họ lại không có vũ khí, cho dù chính mình một thân tội ác giờ phút vẫn làm tròn trách nhiệm người cha, liều mạng che chở Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu.

Trần Giai Kiệt cùng Tả Điềm Điềm dùng sức tông cửa nhưng không thể mở ra, cửa sổ bị phá rớt cũng được niêm phong lại, xem ra Mầm An đã sớm làm tốt chuẩn bị, muốn cá chết lưới rách.

Tiêu Càn cùng Thẩm Vạn Lâm che ở đằng trước, Mai Thiên Thiên đứng ở trong góc nhìn hết thảy trước mắt, thần sắc giãy giụa không ngừng. Tiêu Mộ Vũ nhìn bà ấy một cái, đối phương quay mặt đi, cúi đầu không hề xem nàng.

Tiêu Mộ Vũ minh bạch, vô luận Mai Thiên Thiên cỡ nào giãy giụa, trong mắt bà ấy, Thẩm Vạn Lâm cùng Tiêu Càn chính là đáng chết.

Bốn người giấy thân thủ linh hoạt, ra tay tàn nhẫn, gian phòng vốn dĩ không lớn, hai người Tiêu Càn vô pháp tránh thoát. Tiêu Càn dùng hết toàn lực đá mạnh vào Đổng Trọng Hiên, nhưng Đổng Trọng Hiên cũng chỉ lung lay một chút, trên gương mặt được vẽ bằng bút mực lộ ra tia cười quỷ dị, đôi tay nhanh như chớp hung hăng bắt lấy chân Tiêu Càn.

Tiêu Càn ý thức được nguy hiểm nhưng đã không kịp thu chân, giây tiếp theo chỉ nghe được tiếng hét đau đớn của hắn.

Tiêu Mộ Vũ đang giao chiến cùng thê tử Đổng Trọng Hiên, vừa mới dùng quân đao tước đi mũ phượng của đối phương, mang theo Thẩm Thanh Thu lui về sau một bước, liền nghe được Tiêu Càn kêu thảm thiết. Ánh mắt đảo qua, trong lòng nàng tức khắc rùng mình.

Đôi tay Đổng Trọng Hiên dùng sức bẻ gãy chân Tiêu Càn, chẳng sợ Tiêu Càn nhảy dựng lên đạp vào giữa ngực, hắn cũng không hề lơi lỏng một phân. Chân Tiêu Càn ở trong tay hắn giống như khối bột, bị vặn đến răng rắc biến dạng. Đổng Trọng Hiên tay không bóp nát xương cốt, cơ hồ là nháy mắt, cẳng chân phải của Tiêu Càn bị rút đi xương, vô lực rũ xuống.

Vừa mới bắt đầu Tiêu Càn còn kêu thảm không ngừng đạp Đổng Trọng Hiên, về sau chỉ có thể quỳ rạp trên đất đôi tay moi sàn nhà, gương mặt từ đỏ bừng trở nên trắng bệch, trên mặt gân xanh bạo khởi, mồ hôi đầy đầu.

Cảnh tượng này khiến người vô cùng sợ hãi, Mai Thiên Thiên nhìn Tiêu Càn, Tiêu Càn ở trong đau nhức cố gắng hướng Mai Thiên Thiên nói: "A Thiên, ta là thiệt tình đối với ngươi, ngươi hận ta thế nào cũng được, chỉ cầu ngươi buông tha Mộ Vũ."

Ba người Trần Giai Kiệt ăn ý không có tiến lên, chỉ là dồn về phía Thẩm Thanh Thu. Đây là ân oán giữa các NPC trong phó bản, giờ phút này bọn họ không được phép tham dự.

Trong lòng Tiêu Mộ Vũ cũng không dễ chịu, sau khi có ký ức liền bị cảm tình nhân vật chi phối, Tiêu Càn tàn ác thế nào thì đối nàng vẫn là một người cha tốt.

"Cha." Tiêu Mộ Vũ nhìn Tiêu Càn, biểu tình vạn phần phức tạp, nàng phải duy trì nhân thiết, cho nên trận này nàng không thể đứng ngoài, nhưng nếu nàng đi cứu Tiêu Càn, thì Thẩm Thanh Thu phải làm sao đây?

"Hệ thống, ta hỏi lại một lần, ngươi xác định đây là quy tắc trò chơi sao? Ta phải đắm chìm tham dự trong cảnh diễn này?"

Tiêu Mộ Vũ gọi một tiếng cha, liền tung người đá nghiêng qua, quân đao lần nữa huy động bức lui người giấy, dưới chân nhanh chóng dịch chuyển tới bên cạnh Tiêu Càn.

"Xác định, thỉnh tuân theo nhân vật giả thiết, yêu cầu người chơi diễn đúng phân cảnh, cha ngươi sắp chết, ngươi không nên bày ra loại vẻ mặt này!"

Tiêu Mộ Vũ không có biện pháp, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Thẩm Thanh Thu hận đến ngứa răng, nàng hiện tại cũng chỉ có thể bị động chờ người khác cứu. Tiêu Mộ Vũ không thể mặc kệ Tiêu Càn, lại muốn quan tâm nàng, này như thế nào chơi?

Bên kia Mầm An còn đang điên cuồng cười, mắt mũi tai đều tràn ra mực đen, thoạt nhìn quỷ dị vô cùng. Mà Mai Thiên Thiên đờ đẫn nhìn Tiêu Càn, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Tiêu Mộ Vũ đồng dạng lòng nóng như lửa đốt, quân đao nhanh chóng đâm về phía Đổng Trọng Hiên, bức cho đối phương buông lỏng Tiêu Càn. Nhưng bên kia Thẩm Vạn Lâm đã không địch nổi hai vợ chồng Đổng gia, bị đá té nhào dưới chân Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu một chút đều không thương hại Thẩm Vạn Lâm, nhưng nàng vẫn phải che ở trước mặt hắn, thân là con gái hắn, nàng không thể mặc kệ cha mình bị giết.

Thẩm Vạn Lâm một phen túm chặt nàng, hắn phun ra một búng máu, hai mắt đỏ đậm nhìn Mầm An, "Ta thừa nhận, năm đó ta bị ma quỷ ám ảnh giết hại mười mấy mạng người Đổng gia, đoạt tài sản của các ngươi. Hai mươi năm qua ta trong lòng run sợ, đêm không thể ngủ. Mười mấy năm qua, mẹ của Thanh Thu cũng bởi vì chuyện này mà ăn chay niệm phật, cúng bái Đổng gia một nhà để chuộc tội cho ta."

"Ta biết chúng ta tội không thể thứ, nhưng Vũ Nhu vô tội, Thanh Thu càng vô tội. Ta thúc thủ chịu trói, ngươi muốn xử lý ta thế nào cũng được, ta chỉ cầu ngươi buông tha Thanh Thu. Nàng gọi ngươi là dượng mười mấy năm qua, nàng là người mà Vũ Nhu liều mạng bảo hộ. Vũ Nhu không có lỗi với ngươi, mười năm phu thê, ngươi thật sự đối nàng không có một chút cảm tình sao?"

Thẩm Vạn Lâm đau đớn nhìn Thẩm Vũ Nhu, hắn mất cha từ bé, trong nhà chỉ có mẹ hắn và Thẩm Vũ Nhu, mười mấy năm trước mẹ hắn cũng qua đời, ngay lúc đó Thẩm Vũ Nhu mới mười tuổi. Nhiều năm như vậy hắn đối nàng như cha như anh, cùng Thẩm Vũ Nhu sống nương tựa lẫn nhau, cảm tình cực hảo.

Thẩm Vũ Nhu chết đối Thẩm Vạn Lâm đả kích quá lớn, nhìn dáng vẻ Mầm An cuồng loạn, hắn thật sợ hãi Thẩm Thanh Thu cũng khó thoát cái chết.

Mầm An đã giống như rối gỗ, mặt càng ngày càng cứng đờ khô khan. Nghe Thẩm Vạn Lâm nhắc đến Thẩm Vũ Nhu, đôi tròng mắt đã bị mực nhuộm đen có chút xoay chuyển, nhìn Thẩm Vũ Nhu ngã trên mặt đất, hốc mắt vậy mà chảy xuống thứ chất lỏng đen như mực. Hắn há miệng thở dốc, lại phun ra một đống màu nâu, là bùn sa hỗn tạp rong riêu.

Mai Thiên Thiên mặt như màu đất, "Ngươi thế nhưng làm đến mức này, ta nói rồi sẽ bị phản phệ, người chết đi sao có thể trở về. An ca ca, ngươi vì cái gì không nghe ta. Hắn không phải nhị ca, kia cũng không phải cha mẹ, bọn họ đã chết, mạnh mẽ mang về chỉ biết hóa thành lệ quỷ. Một khi giết hết kẻ thù, bốn người họ liền sẽ hoàn toàn mất khống chế! Ngươi hồ đồ, hồ đồ rồi."

Mai Thiên Thiên nguyên bản thống khổ, giờ phút này sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng, rốt cuộc bà ta không có biện pháp tiếp tục bàng quan.

Tiêu Mộ Vũ vốn dĩ đang chống đỡ mấy cái người giấy, nhưng khi Mầm An phịch một tiếng quỳ xuống đất, trong miệng phun ra bùn sa, khí tức trên người Đổng Trọng Hiên đều thay đổi.

Hắn càng ngày càng tươi sống, lúc Tiêu Mộ Vũ chém sượt qua tay hắn, kia đã không phải giấy trát, nàng có thể cảm giác được đây là cắt qua da thịt. Nàng lập tức quay đầu nhìn lại, có máu đỏ chảy ra từ vết thương của Đổng Trọng Hiên.

"Nhị nương, hắn đã làm cái gì?" Tiêu Mộ Vũ kinh hồn táng đảm, trong lòng mơ hồ có cái ý niệm làm nàng cảm thấy không thể tưởng tượng.

Chính là mới hỏi xong, Tiêu Càn tê thanh nói: "Mộ Vũ, để ý!"

Tiêu Mộ Vũ còn không kịp phản ứng, Đổng Trọng Hiên đã di chuyển tới gần, cơ hồ là thuấn di lại đây. Tiêu Mộ Vũ tránh né không kịp, bị hắn một chưởng chụp lên vai, nàng tức khắc cảm giác như bị đá tảng nện trúng, cánh tay trái cùng bả vai đau đến chết lặng, cả người bị đánh bay ra ngoài, dội vào trên bàn mới ngã xuống đất.

"Đừng, ngươi đừng giết nàng, ngươi hướng ta tới, ta mới là hung thủ, nàng không liên quan, cầu ngươi, đừng hại nàng!" Tiêu Càn hai mắt sung huyết, kéo cái chân gãy liều mạng bò về phía trước, không ngừng khẩn cầu khóc hô.

Bên kia Thẩm Thanh Thu thấy được, tức khắc hai tròng mắt co chặt, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi. Nàng thậm chí không hề nghĩ ngợi, một cái thả người quay cuồng, đảo mắt liền đến bên cạnh Tiêu Mộ Vũ. Nàng nhanh chóng nâng dậy Tiêu Mộ Vũ, vội vàng nhìn nàng ấy một cái, khi nàng quay đầu nhìn Đổng Trọng Hiên, trong đôi mắt xám của nàng phảng phất ngậm băng.

Chỉ thấy nàng nắm lấy quân đao trong tay Tiêu Mộ Vũ, sắc mặt lạnh như băng sương, hàm răng bởi vì phẫn nộ cắn chặt mà ẩn ẩn phát run.

Ngay khi Đổng Trọng Hiên trảo lại đây, thân thể Thẩm Thanh Thu căng lên như một con báo vận sức chờ phát động, nảng tung người nhảy lên tránh đi móng vuốt đối phương, tay trái mạnh mẽ đấm vào bụng hắn, quân đao đâm xuyên bả vai hắn.

Lần này hai bên cơ hồ là cứng đối cứng, Đổng Trọng Hiên bị Thẩm Thanh Thu một quyền đánh ngã trên mặt đất, Thẩm Thanh Thu cũng bởi vì bị hệ thống trừng phạt dẫn tới đau nhức, cuộn tròn ngã xuống đất, nhưng cho dù thân thể không chịu khống chế phát run, sát ý trong mắt nàng cũng không hề giảm. Xuyên thấu qua giọt mồ hôi treo trên lông mi, Thẩm Thanh Thu hung hăng trừng đối phương, "Còn dám động nàng, ta băm đầu ngươi."

Tiêu Càn ngơ ngác nhìn, nằm liệt trên mặt đất thở hổn hển.

Trần Giai Kiệt thấy thế cũng đại kinh thất sắc, hắn nghiêng người tránh đi người giấy tân nương công kích, chớp thời cơ đá vào đầu đối phương, kia còn sót lại nửa cái mũ phượng bị Trần Giai Kiệt đá bay, người giấy cũng bị văng mạnh xuống đất, thê lương thét chói tai.

Tô Cẩn không lưu tình chút nào, xông lên đá vào hông người giấy, đem đối phương đạp xa, sau đó chạy nhanh lôi kéo Tả Điềm Điềm vây quanh Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu.

Tiêu Mộ Vũ đau đến nửa người đều không động đậy, nhưng nhìn thấy Thẩm Thanh Thu mạnh mẽ vi phạm hệ thống, trong lòng nóng như lửa đốt, nàng cố gắng chống tay đẩy người lên, hành động đột ngột khiến nàng đau đớn rên rỉ một tiếng. Thẩm Thanh Thu nghe được nàng kêu, thân thể nhẹ run, nhưng không cách nào quay đầu lại.

Tiêu Mộ Vũ giãy giụa đứng lên, phun ra một ngụm máu, nhưng vẫn đặt tay lên vai Thẩm Thanh Thu, nỗ lực trấn an nàng ấy.

"Đừng, đừng chống lại, em không có việc gì. Thanh Thu, làm trái quy tắc không chỉ bị trừng phạt, còn sẽ bị phán định vượt ải thất bại."

Tiêu Mộ Vũ trong lòng vừa gấp vừa đau, nàng nhích lên duỗi tay bưng lấy mặt Thẩm Thanh Thu, "Chị tin em đi, được không?"

Thẩm Thanh Thu dồn dập thở dốc, nàng cúi đầu cắn môi nuốt xuống ngụm máu tươi, "Chị tin em, nhưng chị không chịu được hắn đánh em."

Khóe miệng Tiêu Mộ Vũ nhẹ giương, rồi lại nói không nên lời khổ sở, Thẩm Thanh Thu càng muốn che chở nàng, lại càng bị hệ thống tra tấn.

Tiêu Càn cùng Thẩm Vạn Lâm bị đả kích đến thất hồn lạc phách, nhìn nữ nhi chính mình tạm thời tránh thoát một kiếp, lại nhìn đến Mầm An quỷ dị biến hóa, đều sợ đến ngây người, căn bản vô tâm tư nghĩ về sự bất thường của Thẩm Thanh Thu.

Phát hiện Mầm An cùng người giấy Đổng Trọng Hiên biến hóa, Mai Thiên Thiên mặt xám như tro tàn: "Ta cho rằng An ca ca chỉ dùng trận pháp kia để gọi hồn nhị ca trở về. Nhưng ta không nghĩ tới, hắn thế nhưng hiến tế, hiến tế chính mình, người giấy là vật chứa cho quỷ hồn, chỉ cần không vẽ rồng điểm mắt, quỷ hồn chỉ có thể nhận hương khói, sẽ không sống lại. Nhưng An ca ca đã trao đổi thân thể cùng nhị ca, người giấy Đổng Trọng Hiên sẽ có máu thịt, còn An ca ca...."

Mai Thiên Thiên nói không nên lời, bà cũng không hiểu rõ hậu quả của loại cấm thuật này, bà chỉ biết Mầm An sẽ hóa thành người giấy, đồng thời linh hồn Đổng Trọng Hiên sẽ hóa thành thực thể. Nhưng trên đời này, thật sự có loại phương pháp nghịch sinh tử như vậy sao?

Mai Thiên Thiên nhìn Đổng Trọng Hiên, khuôn mặt kia tươi sống không khác gì trong trí nhớ, nhưng lại không hề có một tia ấm áp hào sảng thuộc về bản thể, mà chỉ có hung ác nham hiểm cùng phệ huyết, oán hận sâu không thấy đáy.

Đổng Trọng Hiên vốn đang muốn động thủ, nhưng hắn thấy được ánh mắt Thẩm Thanh Thu, có chút sợ hãi. Hắn cúi đầu kiểm tra thân thể mình, bị nàng cắt mở một đạo vết thương lớn, con mắt phiếm hồng quang của hắn càng thêm tối tăm. Hắn há miệng phát ra một trận tiếng kêu chói tai, tức khắc ba người giấy khác đều ngừng lại.

Trần Giai Kiệt, Tả Điềm Điềm, Tô Cẩn cùng với Thẩm Vạn Lâm Tiêu Càn đều sôi nổi nhìn Đổng Trọng Hiên. Thẩm Vạn Lâm cùng Tiêu Càn đã minh bạch, Mầm An khống chế không được người giấy. Bọn họ cầu xin thế nào cũng vô dụng, hai nhà Tiêu Thẩm khả năng đều phải chết ở chỗ này.

Tiêu Càn đầu tóc hỗn độn, hai mắt đăm đăm, hắn nhìn Thẩm Vạn Lâm, đau khóc thành tiếng, "Báo ứng, báo ứng, là chúng ta xứng đáng, là chúng ta đáng chết, nhưng không liên quan nữ nhi của mình. Đại ca, chuyện này không liên đến các nàng."

"A Thiên, ngươi ngẫm lại biện pháp, ít nhất mở cửa, mở cửa ngươi mang tụi nhỏ rời đi được không? Chúng ta đáng chết, chúng ta sẽ nhận lấy, chỉ cầu ngươi cứu các con! Ngươi biết nhiều như vậy, ngươi nhất định có biện pháp." Tiêu Càn quỳ rạp trên mặt đất, nhìn Tiêu Mộ Vũ, dùng sức hướng Mai Thiên Thiên dập đầu.

Mai Thiên Thiên xoay đầu nhìn người nam nhân này, trong lòng giảo đau. Sau khi bà biết được chân tướng liền không nghĩ liếc mắt nhìn hắn, bà khó có thể tưởng tượng vị trượng phu đem mình phủng ở lòng bàn tay lại là kẻ đã thảm sát Đổng gia. Nhưng bà đối hắn từng có cảm kích, bà hận không thể mặc cho hắn chết, rồi lại nhìn không được hắn đối chính mình dập đầu.

Bà nhìn Tiêu Mộ Vũ, càng ngăn không được chua xót. Tiêu Mộ Vũ từ nhỏ liền mất đi mẫu thân, đứa trẻ này lại rất hiểu chuyện, đối Tiêu Càn oán hận nhưng lại không có chán ghét bà. Nhiều năm như vậy tuy rằng nàng không gọi bà là mẹ, nhưng đối bà trước sau tôn trọng, bà thật không đành lòng nhìn nàng chết.

Chỉ là thời gian không cho phép Mai Thiên Thiên tiếp tục giãy giụa, bên kia Đổng Trọng Hiên quay đầu nhìn Mầm An, vươn tay lăng không nắm chặt, Mầm An tựa như búp bê rách rơi vào trong tay hắn.

Hắn cúi đầu đánh giá Mầm An, nhếch miệng cười, gương mặt dần có khí sắc, mà Mầm An càng ngày càng trắng bệch.

Mầm An vừa mới bắt đầu còn run rẩy, sau đó dần trở nên cứng đờ, cặp mắt kia ngơ ngác nhìn chằm chằm Thẩm Vũ Nhu, đến cuối cùng mất đi ánh sáng.

Tiêu Mộ Vũ trong lòng căng thẳng, "Mau ngăn cản hắn!" Nói xong nàng nhảy lên đá vào cánh tay Đổng Trọng Hiên, Trần Giai Kiệt cùng Tô Cẩn xách theo ghế dựa cũng vọt tới.

Đổng Trọng Hiên xoay ngược đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu, hai tròng mắt hứng thú dạt dào, "Giết bọn họ."

Hắn ra lệnh cho ba người giấy còn lại, trong nháy mắt bọn chúng nhào tới ngăn cản Trần Giai Kiệt.

Lần này Tiêu Càn cùng Thẩm Vạn Lâm giống như rối gỗ bị xách lên, mà trong tay Đổng Trọng Hiên thình lình xuất hiện hai cái hình nhân, mặt trên viết chính làsinh thần bát tự của hai người Tiêu Càn.

Hắn giơ tay chặn Tiêu Mộ Vũ một kích, Mầm An bị hắn không chút lưu tình ném ở một bên, thân thể Mầm An đã hóa thành giấy trát, khinh phiêu phiêu dừng bên người Thẩm Vũ Nhu.

Ba người giấy đều cười rộ lên, giữa một tràng tiếng kêu, Đổng Trọng Hiên nâng ngón tay chỉ vào chân trái Tiêu Càn, hung hăng bẻ gãy nghiền nát.

Mà Thẩm Vạn Lâm cũng bị hắn phá vỡ bụng, thò ngón tay vào quấy, hai người còn sống sờ sờ bị móc ruột moi xương, tê thanh kêu thảm.

Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu cương tại chỗ, sinh thần bát tự, các nàng sinh thần bát tự đã bị lộ, như vậy các nàng chính là hai con cừu nhỏ bị giết thịt tiếp theo.

-----------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play