Nếu trước đó Tả Điềm Điềm còn có điểm mơ hồ, thì một khắc tiếng hệ thống nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ lập tức đả thông hai mạch Nhâm Đốc của cô, trong nháy mắt ký ức nguyên bản ùa vào tâm trí.
Nhất thời còn không thoát ly giữa hiện thực cùng hư ảo, Tô Cẩn chỉ có thể ngốc ở tại chỗ.
Thẩm Thanh Thu thực nhàn tản mà uống ngụm trà, thuận tiện rót cho Tiêu Mộ Vũ một tách, lại đẩy trà cho ba người kia, tùy ý nói: "Ngồi xuống, suy ngẫm thật kỹ, các bạn chỉ mới bắt đầu phó bản, còn chúng tôi đã đụng phải mục tiêu nhiệm vụ vào đêm qua, tình huống cũng không lạc quan."
Tô Cẩn còn đắm chìm trong tin tức bùng nổ vừa rồi, đôi mắt thẳng ngơ ngác nhìn Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ.
Thẩm Thanh Thu liếc Tô Cẩn một cái: "Hồi hồn, nhanh lên xem nhiệm vụ chính mình."
Nàng nói xong, Trần Giai Kiệt, Tả Điềm Điềm cùng Tô Cẩn đều vội vàng xem giao diện chính mình.
Tuy rằng phía trước bọn họ mất trí nhớ, nhưng hiện tại thức tỉnh rồi, bọn họ vẫn giữ được ký ức nhân vật, cho nên hiểu rõ nguyên nhân các nữ hài mất tích. Câu vừa rồi của Thẩm Thanh Thu đã làm cho đầu óc ba người bị bạo kích.
"Tiêu đội, phó đội, các chị đã gặp được Bạch Hà lang quân rồi sao?" Tô Cẩn sắc mặt khẽ biến, có chút khẩn trương.
Bên kia Trần Giai Kiệt nghĩ tới cái gì, cũng sắc mặt trắng bệch, "Tiêu đội, chẳng lẽ đêm qua Bạch Hà lang quân tới tìm phó đội?"
Tiêu Mộ Vũ khẽ gật đầu, nghiêm túc đem sự tình tối qua kỹ càng tỉ mỉ nói cho ba người biết. Cho dù không đích thân trải qua cảnh tượng kia, nhưng ba người nghe được cũng sởn tóc gáy.
Trần Giai Kiệt vẻ mặt xin lỗi: "Chúng ta lần này lại không giúp được gì."
"Hiện tại không phải thời điểm nói chuyện này, hệ thống cố tình che giấu ký ức bốn người chúng ta, nếu không phải tôi được chọn, chỉ sợ tôi cũng mơ màng hồ đồ." Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, trong mắt có chút áy náy.
"Việc cấp bách là điều tra rõ ràng, Bạch Hà lang quân liên quan đến người nào, những nữ hài mất tích bị đưa đi đâu, còn sống hay đã chết." Tiêu Mộ Vũ kiên trì chính mình suy đoán, bởi vì cốt truyện phó bản luôn có dấu vết để lại, huống hồ các nàng đã biết được người giấy là mới được trát thành.
Ngoài phó bản Số Hai không có cốt truyện, những phó bản khác cho dù quỷ quái quấy phá cỡ nào, kết cục sau cùng đều là nhân tính đáng sợ, so quỷ thần càng dọa người. Phó bản này, Tiêu Mộ Vũ tin rằng phương hướng chung sẽ không thay đổi.
Ba người cẩn thận suy nghĩ từng chi tiết đêm qua, bắt đầu đưa ra góc nhìn của mình.
"Em cũng nghĩ như Tiêu đội, quan tân lang là chết đuối, khả năng bị người làm hại cho nên hắn mới chấp niệm không tan, biến thành lệ quỷ." Tả Điềm Điềm chắc chắn nói.
"Điềm Điềm nói đúng, từ đó suy ra, kẻ làm người giấy cho hắn rất có thể biết rõ hắn chết thế nào, thay hắn báo thù." Trần Giai Kiệt bổ sung nói.
Tô Cẩn nhìn trái phải một lần, "Mọi người đều đem tình tiết liên quan nói ra, tôi cũng không đoán được gì thêm, rốt cuộc không hề có chứng cứ. Nhưng phó bản tên là Hỉ, thường thấy chính là xung hỉ, chỉ việc thành thân dùng để xua đuổi vận khí kém, nghe tên liền biết chuyện ma quỷ, cho nên cảnh người chết đón dâu kia chính là trung tâm cốt truyện. Tôi vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, vì sao hắn phải đón đâu? Hơn nữa thực cổ quái chính là, sau khi rước dâu trở về, bảng hiệu đón dâu biến thành đưa tang, còn kèm theo một người giấy mặc áo tang."
Tô Cẩn tư duy tuy rằng không bằng Tiêu Mộ Vũ, nhưng cũng tương đương ưu tú. Nói đến đây, cô thoáng nhíu mày: "Nếu nói quỷ đón dâu đối những cô gái kia chính là đường chết, cho nên mới viết thành đưa tang, thì cũng có thể lý giải, nhưng sẽ có người để tang cho nạn nhân mình giết hay sao?"
Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu nhìn lẫn nhau, trong mắt mang cười: "Không tệ, tôi vẫn chưa nói gì, các bạn đều có thể đoán được. Tô Cẩn nhắc tới hai chuyện cũng là tôi để ý nhất. Hóa thành quỷ yêu cầu oán khí chống đỡ, hắn không ngừng cưới vợ, tôi nghĩ điều đó có thể trợ giúp cho hắn, hoặc đấy là chấp niệm của hắn. Trong lời đồn cũng nhắc qua, Bạch Hà lang quân luôn mặc hỉ phục xuất hiện, chứng tỏ lúc chết hắn đang thành thân."
"Bởi vì chưa kịp thành thân liền đã chết, cho nên sống lại liền điên cuồng đón dâu, thật sự biến thái." Tả Điềm Điềm có chút sợ hãi lắc đầu.
"Mỗi lệ quỷ trong phó bản đều có chuyện xưa, nhưng không phải mỗi cái đều chém giết thành tính, thiện ác bất phân." Tiêu Mộ Vũ nhàn nhạt bồi thêm một câu, dứt lời nàng lại nhíu mày, "Hạ phó bản sợ nhất chính là chúng ta chưa có chứng cứ xác thực, lại đẩy ra quá nhiều kết quả. Trước mắt hết thảy chỉ là phỏng đoán, nhưng có thể xác định một điều, Bạch Hà lang quân có thật, mà hắn đúng là bị chết đuối."
"Ừm, hiện tại chúng ta vẫn chưa điều tra được gì nhiều, tìm một người chết đuối quá khó khăn. Hơn nữa khi vớt lên hắn chính là một khối bạch cốt, vậy thuyết minh nam nhân này đã chết rất nhiều năm, có thể là án kiện xưa cũ." Thẩm Thanh Thu bổ sung một chút, sau đó nàng thần sắc nhẹ nhàng nói: "Nếu hắn đã chọn tôi làm mục tiêu, vậy sớm muộn hắn cũng sẽ xuất hiện tại Thẩm gia, đến lúc đó chúng ta lại nắm lấy cơ hội."
Thẩm Thanh Thu biểu tình nhẹ nhàng, nhưng Tiêu Mộ Vũ lại có chút ngưng trọng, đặc biệt là khi nàng đã chứng kiến cảnh tượng đêm qua. Nàng liếc nhìn Thẩm Thanh Thu, nghiêm túc nói: "Không được thiếu cảnh giác, trong khoảng thời gian này mọi người không cần tùy tiện tách ra, Trần Giai Kiệt, Tô Cẩn liền ở Thẩm gia đi, tôi cùng Điềm Điềm sẽ tìm cớ lưu lại đó."
Tả Điềm Điềm có chút khó xử: "Tiêu đội cùng phó đội quan hệ tốt, hai nhà lại là thế giao, đến ở chung xem như bình thường, tôi cùng đi qua liền có chút kỳ quái."
Thẩm Thanh Thu suy xét một chút, sau đó búng tay, "Tôi có biện pháp."
Cùng ngày Tiêu Mộ Vũ nói chuyện với Tiêu Càn, Tiêu Càn có chút hồ nghi: "Chẳng phải con không thích nha đầu Thẩm gia kia sao? Như thế nào đột nhiên đổi tính, còn muốn đến ở cùng nàng?"
Một bên Mai Thiên Thiên cũng có chút kinh ngạc, nhìn Tiêu Càn cười nói: "Mộ Vũ cùng Thẩm nha đầu từ nhỏ lớn lên bên nhau, hai người tính cách hoàn toàn bất đồng, phía trước có chút mâu thuẫn cũng bình thường. Lão gia ngài không phải luôn hy vọng các nàng hòa thuận sao? Hiện tại thân mật, là chuyện tốt."
Trấn an xong Tiêu Càn, bà ta lại nhìn Tiêu Mộ Vũ, ôn thanh nói: "Ta biết con thích thanh tịnh, nha đầu kia lại tính tình hoạt bát, cho dù Thẩm bá bá đối đãi con thực tốt, nhưng tóm lại cũng là nhà người khác. Ta sợ con đến đó ở không quen, trong nhà mình vẫn tự tại hơn rất nhiều."
Mai Thiên Thiên lời này nói đến không chút sơ hở, Tiêu Mộ Vũ đều thoáng kinh ngạc, nàng lập tức gật đầu: "Cảm ơn Nhị nương, lòng ta hiểu rõ. Chỉ là ta đáp ứng Thanh Thu, ngày hôm qua nàng bị dọa sợ, cần phải có người bên cạnh. Chờ nàng ổn chút ta liền trở về, hơn nữa Thẩm gia cũng gần, tới lui thực thuận tiện."
Mai Thiên Thiên hơi giật mình, bất đắc dĩ cười nhìn Tiêu Càn, Tiêu Càn nghiêm mặt nói: "Nếu đáp ứng người ta thì nên giữ lời, nhưng con nhớ cẩn thận, tối hôm qua phía thành nam lại có nhà mất đi nữ nhi, quan phủ vẫn chưa điều tra được gì. Ta sẽ nói với Thẩm bá bá con một tiếng, phái thêm mấy hộ vệ đến gác đêm, hai người các con ở chung cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, ta cũng yên tâm. Bất quá, ngày mốt chính là tết Nguyên Tiêu, con nhất định phải về nhà ăn bữa cơm sum họp."
Tiêu Mộ Vũ gật đầu.
Mà bên kia Thẩm Thanh Thu phát huy rất tốt tính tình đại tiểu thư, đối Thẩm Vạn Lâm nói nàng muốn thêm một người hầu. Thẩm Vạn Lâm xưa nay nuông chiều nàng hết mực, lại có Trần Giai Kiệt ở bên góp lời, chuyện nhỏ như vậy Thẩm Vạn Lâm đều không hỏi đến, liền an bài thỏa đáng. Thực mau Tả Điềm Điềm liền lấy danh nghĩa người hầu tiến vào Thẩm gia, được sắp xếp đến tiểu viện của Thẩm Thanh Thu, điều này làm Tiểu Đào rất không vui.
"Tiểu thư, Tiểu Đào hầu hạ không tốt sao? Ngài như thế nào lại tìm thêm người hầu." Tiểu Đào một bên chuẩn bị lò sưởi ấm, một bên ủy khuất nói.
Thẩm Thanh Thu vẫn duy trì nguyên bản nhân thiết, lắc đầu nói: "Ngươi hầu hạ rất tốt, nhưng mấy ngày nay có Tô Cẩn cùng Tiêu Mộ Vũ tới chơi, mà ngươi cũng biết tính cách Tiêu Mộ Vũ rồi, vừa lạnh lẽo vừa khó ở. Nàng chịu hạ mình tới đây ở cùng ta, dĩ nhiên ta phải tìm thêm người tiếp đón nàng, nếu để ngươi một mình, chẳng phải là muốn mệt chết."
Tiểu Đào nghe xong lập tức cao hứng, "Ta liền biết tiểu thư thích nhất ta, khẳng định không phải chê ta hầu hạ không chu toàn. Nhưng tiểu thư, Tô cô nương cùng Tiêu tiểu thư đều sắp đến đây, chỉ có một lò sưởi trong phòng ngài, vậy các nàng ngủ thế nào?"
Thẩm Thanh Thu biểu tình hơi ngưng, theo sau mới vỗ vỗ đầu: "Ta hồ đồ, ngươi lại đi chuẩn bị một căn phòng khác ở dãy phía tây."
Tiểu Đào đi rồi, nàng nhìn lò sưởi, lại liếc đệm chăn chính mình: "Như thế nào không thể ngủ, ngủ cùng ta không được sao."
Cứ như vậy năm người đều lưu lại Thẩm gia, ban đêm Tiêu Mộ Vũ tự nhiên không có đi phòng khác ngủ, Thẩm Thanh Thu sẽ không để nàng đi, mà Tiêu Mộ Vũ lo lắng cô vợ nhà mình bị người bắt, tất nhiên một bước không rời.
Trước khi ngủ Tô Cẩn liếc nhìn hai người, nhỏ giọng nói: "Em ngủ rất trầm, hai chị cứ tự nhiên, em nhất định sẽ không nghe thấy gì."
Tiêu Mộ Vũ vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn Tô Cẩn nhấp miệng cười trộm chạy ra ngoài, liếc Thẩm Thanh Thu bên cạnh, "Đều do chị nói bậy."
"Chị không nói bậy, chị nói đều là sự thật, dư lại chính là bản thân cô ấy tự tưởng tượng."
Tiêu Mộ Vũ cũng không thể làm gì, có chút buồn cười mà điều chỉnh tư thế, để gia hỏa này dựa vào ngủ an ổn chút. Nhưng đêm nay vô luận là nàng hay Thẩm Thanh Thu, kể cả ba người Trần Giai Kiệt cũng không ai dám ngủ, thẳng đến sáng sớm vẫn không thấy bóng dáng Bạch Hà lang quân.
Hôm sau vài người tinh thần đều không được tốt, bởi vì một nhóm người tuổi trẻ ở cùng nhau, Thẩm Vạn Lâm cũng thực tri kỷ không để các nàng đến bồi bọn họ dùng cơm, năm người liền ở hậu viện.
"Tối hôm qua không có động tĩnh, vừa rồi tôi cũng xem xét trước cửa Thẩm gia, không có vệt nước, không có rong rêu hay bùn." Tiêu Mộ Vũ dẫn đầu nói.
"Kỳ thật tám cô gái cũng không phải liên tục mất tích, có khi cách mấy ngày mới xảy ra một vụ. Gần nhất chính là ba ngày trôi qua mới xảy ra chuyện, có khả năng hắn cưới xong sẽ nghỉ ngơi chốc lát." Trần Giai Kiệt nhíu mày nói.
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, "Vậy xem ra chúng ta phải đợi."
"Như vậy có quá bị động không?" Tả Điềm Điềm vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Đúng rồi, hiện tại có thể xác định chưa, phó bản này chỉ có một đội chúng ta thôi sao?" Tô Cẩn đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi.
Tiêu Mộ Vũ gật đầu.
Thẩm Thanh Thu nâng mắt nhìn Tả Điềm Điềm: "Chúng ta không thể ngồi chờ chết, đêm đó tuy rằng tôi và Mộ Vũ không đuổi theo kịp, nhưng biết rất rõ phương hướng bọn họ rời đi. Nếu Bạch Hà lang quân đón dâu, dù sao cũng phải có nơi đến. Phó bản yêu cầu điều tra tung tích các cô gái bị bắt cóc, tôi nghĩ không đơn giản là ở dưới sông Bạch Hà, bằng không nhiệm vụ này thật sự vô nghĩa. Tôi nghĩ chúng ta nên tra xét dọc theo tuyến đường đội ngũ đón dâu đi qua, xem có ngôi nhà nào bất thường hay không."
"Đúng rồi, tôi cư nhiên không nghĩ tới." Trần Giai Kiệt sắc mặt vui vẻ, hắn tuy rằng là biểu thiếu gia, nhưng chuyện Thẩm gia hắn cũng trông coi không ít, hắn có thể vận dụng nhân mạch tốt hơn Thẩm Thanh Thu.
"Trần Giai Kiệt, cậu dẫn một đội nhanh chóng đi tra xét, thời gian còn lại cũng chỉ có thể đợi."
Mà thẳng đến ngày đó tết Nguyên Tiêu, hết thảy đều tường an không có việc gì.
Tết Nguyên Tiêu ở Dĩnh Châu thành là một sự kiện rất long trọng, cho dù người dân nơi đây đang bị bao phủ trong khói mù vụ án các cô nương bị mất tích, cũng không ngăn cản bọn họ tổ chức lễ hội thật hoành tráng.
Sáng sớm khắp Dĩnh Châu thành giăng đèn kết hoa, mấy con phố dài đều chật kín người bán hàng rong. Trên đường người vội đến vội đi khí thế ngất trời, hoa đăng treo đầy phố, tòa cổ thành khiêm tốn này rốt cuộc chìm trong phồn hoa rực rỡ.
Đặc biệt là trên đường cái Dĩnh Châu thành, chiếc kệ gỗ cao ba trượng ở giữa kết nối những dãy hoa đăng về bốn phương tám hướng, đủ loại sắc màu.
Những ngọn nến được thắp sáng vào giờ Tý, ánh đèn minh ám đan xen, phản chiếu những chiếc đèn lồng muôn hình vạn trạng sống động như thật, đẹp không sao tả xiết.
Dựa theo ước định Tiêu Mộ Vũ trở về Tiêu gia, bồi Tiêu Càn cùng nhau dùng cơm. Mai Thiên Thiên thấy nàng trở về, phất tay ý bảo Hạnh Nhi đem quần áo mới may lên đưa cho Tiêu Mộ Vũ. Nhìn trước mắt một bộ bạch y cùng hồng y, Tiêu Mộ Vũ suy nghĩ vẫn là lựa chọn bạch y. Sửa sang lại vạt áo, Tiêu Mộ Vũ luôn cảm giác có điểm không thích hợp, nhưng Hạnh Nhi đang ở bên ngoài gọi nàng, vì thế nàng không kịp nghĩ nhiều, chỉnh tốt y phục liền đi đến đại sảnh dùng cơm.
Cơm nước xong, Tiêu Càn nhìn trên phố một đám người sung sướng ồn ào náo động cười nói, hắn nhíu mày: "Mộ Vũ, đêm nay là tết Nguyên Tiêu, bên ngoài người nhiều hỗn tạp, không an toàn, con nên đợi ở nhà đi."
Tiêu Càn vẫn luôn lo lắng cho sự an toàn của nữ nhi mình, lập tức liền hạ quyết định.
Tiêu Mộ Vũ không nói chuyện, nhưng thực hiển nhiên sắc mặt của nàng cũng không phải nguyện ý nghe lời.
Mai Thiên Thiên gắp thức ăn cho Tiêu Càn, nhẹ giọng nói: "Lễ hội hoa đăng năm nay được tổ chức bởi Thẩm gia cùng các thương hộ lớn trong thành, ba năm khó gặp, bỏ lỡ quá đáng tiếc. Người nhiều ngược lại sẽ an toàn, Mộ Vũ công phu rất tốt, chỉ cần tránh xa những nơi vắng vẻ là được."
"Huống hồ những nữ hài kia đều mất tích giữa đêm khuya, người không hay quỷ không thấy, hội đèn lồng nhiều đôi mắt cùng ánh đèn như vậy, ma quỷ làm sao dám xuất hiện."
Nói xong bà ta nhìn Tiêu Mộ Vũ, cười đến nhu hòa: "Mộ Vũ rất muốn đi phải không?"
Tiêu Càn đều có thể nhìn ra tâm tư con gái mình, nói chi là người tinh ý như Mai Thiên Thiên.
Tiêu Mộ Vũ gật đầu.
"Lão gia, hay là phái thêm A Nam A Bắc đi theo bảo hộ nàng, cứ để nàng ra ngoài dạo phố đi, sớm chút trở về thì tốt rồi."
Có Mai Thiên Thiên giúp đỡ nói chuyện, Tiêu Mộ Vũ rất thuận lợi đi ra ngoài. Mai Thiên Thiên đưa nàng tới cửa, lần nữa dặn dò nàng, "Nhị nương liền theo ý con, nhưng cha con nói không sai, đừng đi quá xa, cũng đừng ham chơi để lạc A Nam A Bắc, xem thời gian trở về."
Bà ta thoạt nhìn thập phần yêu quý Tiêu Mộ Vũ, giữa những hàng chữ đều là sủng nàng. Tiêu Mộ Vũ có thể cảm giác được, nhân vật của mình đối nhị nương cũng không oán hận, chỉ có trách Tiêu Càn mà thôi.
Vừa ra khỏi cửa, Tiêu Mộ Vũ liền thừa dịp A Nam A Bắc lấy đồ vật, kích hoạt Người một nhà yêu thương nhau, rất nhanh liền kết nối được Thẩm Thanh Thu.
"Thanh Thu, chị ra ngoài chưa?"
Thẩm Thanh Thu nhìn bên người Trần Giai Kiệt, Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm, khẽ cười nói: "Đều ra tới, em đang ở nơi nào, chị qua hội hợp."
"Bên cạnh em có thủ vệ, tách ra thật gian nan. Thẩm Vạn Lâm như thế nào sẽ cho phép chị ra ngoài?" Tiêu Mộ Vũ có chút kinh ngạc, rốt cuộc Thẩm Thanh Thu là người có nguy cơ cao nhất, Thẩm Vạn Lâm đều phải lo lắng đến nhảy dựng.
"Nhờ có ông dượng, sớm đã phát hiện chị muốn ra ngoài, liền góp lời một phen. Bên cạnh chị cũng có thủ vệ, nói chuyện không tiện, trước gặp nhau lại tính, chị đang ở tửu lầu Lý Ký."
Nghe xong Thẩm Thanh Thu nói, Tiêu Mộ Vũ liền cảm thấy người dượng tên Mầm An kia rất đang ngờ, hắn rõ ràng có điểm không thích hợp.
"Thanh Thu, nhớ rõ điều Thẩm Thập Nhất nhắc nhở sao?"
Thẩm Thanh Thu nhíu mày nhìn ba người Trần Giai Kiệt, "Nhớ rõ, cũng vừa lúc chứng thực."
-------------------------------