Sân vận động vừa được xây dựng cách đây một năm, ánh đèn rực rỡ và đường đua bê tông tiêu chuẩn nay đã được tân trang lại thành đường đua cao su, đường ranh giới được chia hai màu đỏ và trắng tách biệt. Ánh trăng ngoi lên đ ỉnh đầu che khuất ánh sáng của các vì sao. Trên đường băng có rất nhiều người đang tập trung thành từng tốp năm tốp ba bầu bạn, còn một số người lại ngồi phía khán đài ở trên cao với đầy đủ mọi màu sắc xung quanh đường băng, khuôn mặt của họ mờ đi trong đêm tối.

Bên ngoài khán đài là một vòng lưới sắt, trong khung cảnh tối đen xung quanh vẫn có thể nhìn thấy vô số ô tô đậu bên ngoài.

Bên trong sáng bao nhiêu thì bốn phía xung quanh tối bấy nhiêu. Những tòa nhà cũ kỹ ít người sinh sống đang chờ bị tháo dỡ nhìn chẳng khác gì những tòa nhà ma trong truyền thuyết. Tuy nhiên, đối diện ngay lối vào sân vận động lại là trung tâm thương mại mới được xây dựng không lâu và lan toả ra ngoài những tiếng ca quảng cáo rầm rộ. Cái mới và cái cũ cùng tồn tại trên mảnh đất này, một thị trấn nhỏ như vậy lại chính là nơi mà Quý Trạch sinh ra, xen giữa thời đại mới và cũ, và nó sẽ ngày càng trở nên tốt hơn trong tương lai.

Hai người dừng xe lại, thấy bên trong có người chơi cầu lông thì Hạ Thần ảo não mà vỗ đầu: “Tiếc thật! Bên trong có một hội trường cầu lông mà mình lại không có cây vợt. Đúng rồi, tầng trên cùng phía đối diện còn có cả bể bơi nữa.”

Quý Trạch nhìn ánh đèn phía xa qua lưới sắt, nói: “Lần sau đến thì đi bơi.” Đã lâu rồi anh không chơi cầu lông. Quý Trạch duỗi thẳng tay, đan chéo ngón tay và ép lòng bàn tay ra ngoài, kéo theo cơ và xương căng ra rồi bắt đầu chuyển động cánh tay.

Trên một tòa nhà phía bên ngoài song sắt, cửa sổ của một tầng lầu lộ ra những ánh đèn đủ mọi màu sắc, lại lên tầng tiếp theo có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người đang chạy bộ phản chiếu trên bức tường màu trắng. Quý Trạch sờ sờ túi, giữ chặt lại Hạ Thần đang chuẩn bị vào sân vận động: "Tôi làm mất thẻ tập gym rồi, phải đi làm lại một tấm thẻ mới."

“Đi đâu làm thẻ?” Tất cả những gì liên quan đến Quý Trạch đều khiến Hạ Thần tràn đầy lòng hiếu kỳ.

Quý Trạch chỉ vào tòa nhà nằm ở phía chéo với hai người, tòa nhà này nhìn có vẻ kém sang hơn toà phía đối diện, dưới lầu một và song sắt tràn đầy các loại ô tô đậu chen chúc nhau. Quý Trạch chỉ vào nơi tối tăm ở bên kia và nói: "Không cần phải đi vòng ra cửa chính đâu, chỗ đó có cửa sau, tôi biết đường mà, khi vào sẽ có thang máy chạy thẳng lên lầu."

Hạ Thần như cái đuôi nhỏ ở phía sau anh, nhảy nhót đi theo từng bước vào trong bóng tối.

Đi được chừng hai phút đồng hồ thì hai người dần dần rời xa lượng người đông đúc ở lối vào sân vận động, ánh đèn đường chiếu rọi lên đ ỉnh đầu họ. Hạ Thần nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Quý Trạch từ phía sau, rồi đột nhiên vươn bàn tay nhỏ đã sẵn sàng ngo ngoe rục rịch của cậu ta, ngập ngừng khẽ chạm vào ngón tay của đối phương ở phía trước.

—— muốn nắm tay.

Cậu ngẩng đầu nhìn Quý Trạch một cách đầy chờ mong, ngóng trông phản ứng của anh. Nhưng lại thấy Quý Trạch đột ngột rẽ vào một góc rồi bước nhanh về phía góc phố nhỏ.

“Anh đi đâu vậy?” Đây đâu phải đường ảnh vừa chỉ?

Quý Trạch mím môi, vừa đi vừa nói một cách không chắc chắn: "Cậu có ngửi thấy mùi gì không?"

“Hả?” Hạ Trần từ trước đến nay luôn có khứu giác vô cùng nhạy bén, vì vậy cậu cẩn thận ngửi thử, đúng là có ngửi thấy một mùi hương béo ngậy và ngọt ngào, khiến tuyến thể sau cổ của cậu bị k1ch thích đến mức hơi nóng lên…

Một cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua mang theo những tiếng khóc vụn vỡ: "Buông tôi ra! Buông tôi ra... Làm ơn, buông tôi ra..."

Omega?

Có một Omega đang có khuynh hướng động d*c, lại còn có khả năng đang bị cưỡng bách?!

Ở một khoảng cách nhất định, khi Omega chưa bị k1ch thích thì lực hấp dẫn sẽ khá hữu hạn đối với Alpha đang ở một cự ly xa —— nhưng nếu Omega thực sự bị tiến đến kỳ động d*c thì quả thực không thua kém gì một quả bom gây ảo giác, Alpha trong bán kính vài dặm đều phải phát điên lên mất! —— May mắn Quý Trạch vừa nãy đã bị phun thuốc cách ly ngay tại nhà hàng.

Thuốc cách ly có thể che giấu tin tức tố của một người trong thời gian ngắn, thậm chí cũng sẽ làm phương diện nào đó trở nên trì độn.

Tuy vậy thì Hạ Thần có cùng giới tính lại gần như có thể cảm nhận được ngay lập tức —— một trong những hậu quả nghiêm trọng nhất khi một Omega bị buộc động d*c ở nơi công cộng là họ có thể khiến người cùng giới khác cũng bị k1ch thích đến kỳ động d*c giả tạo, có nghĩa là những người đang bình thường sẽ bị dẫn đến kỳ động d*c, khiến quần thể bị hỗn loạn.

Nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng này, mặt Hạ Thần lạnh xuống rồi chạy vút qua Quý Trạch để đến nơi phát ra âm thanh, Quý Trạch cũng lập tức đuổi theo. Chỉ chậm hai bước đã thấy Hạ Thần quyết đoán duỗi tay ra, dùng cánh tay từ phía sau quấn lấy cổ của một bóng người cao lớn, sau đó cúi người xuống để lộ ra một vòng eo gầy và mạnh mẽ, cậu đá chân phải về phía mắt cá chân của tên Alpha rồi nhanh chóng kéo người nện xuống mặt đất vang lên “rầm” một tiếng.

Gã Alpha kia ngã xuống đất, lúc này gã mới kịp phản ứng lại, cúi đầu há mồm định cắn vào cánh tay ở trên cổ của gã. Quý Trạch lao đến đấm một quyền vào lỗ mũi của người đàn ông. Hạ Thần lập tức thu tay lại, nghiến răng nghiến lợi đấm liên tục vào bụng của người đàn ông hết quyền này đến quyền khác, đánh đến mức gã không còn khả năng đánh trả và chỉ có thể cong người oai oái xin tha.

Quý Trạch tiến đến hỗ trợ kiềm chế người đàn ông, rút ​​thắt lưng ra trói chặt gã lại.

Người đàn ông vẫn còn đang chửi rủa: "Biết điều thì mau thả ông đây ra! Nếu không lát nữa tao sẽ…Áuu!" Gã đàn ông bị đạp một chân vào công cụ phạm tội, tay của gã bị trói sau lưng nên gã chỉ có thể quay cuồng kêu r3n trên mặt đất, dưới ánh đèn mơ hồ có thể nhìn thấy một khuôn mặt xanh tím đáng khinh.

Thể loại như vậy mà cũng dám lẻn vào lén lún làm mấy chuyện thất đức!

Hạ Thần suýt nữa thì chửi má nó.

Vị Omega kia vẫn đang trốn trong bóng tối ngồi khóc sướt mướt, lúc này cô túm chiếc áo bị rơi xuống bả vai lên rồi đỡ tường đứng dậy, nhưng hai chân lại mềm nhũn ngã xuống. Quý Trạch ở gần đó thuận tay đỡ cô một phen, tránh để Omega đang trong kỳ mẫn cảm bị ngã trên mặt đất. Tuy nhiên vị Omega này đã mất đi ý thức, chỉ biết dựa vào bản năng mà theo đuổi tin tức tố, khi được Quý Trạch giúp đỡ thì khóc lóc duỗi tay ra ôm chặt eo đối phương, da thịt kề sát nhau, nhiệt độ nóng bỏng đến mức không bình thường.

“Cho tôi…Cầu anh, cho tôi…” Đôi mắt của cô gái Omega xa lạ trở nên vô hồn, nước mắt chảy đầm đìa trên khuôn mặt, đôi tay mềm mại như đang tìm thứ gì đó rồi luồn vào quần áo của Quý Trạch vuốt từ dưới lên trên.

Sờ cái gì mà sờ, chính cậu còn chưa được sờ qua đâu!

Sắc mặt của Hạ Thần tối sầm lại, cậu tiến hai bước về phía Quý Trạch tính kéo bàn tay trắng bóng đáng ghét kia ra khỏi người trong lòng thì một tiếng động vang lên từ đằng sau, cậu nhanh chóng quay đầu lại, chạy hai bước lấy đà rồi nhảy lên khỏi mặt đất, dùng một chân đá vào tên Alpha đang định chạy trốn kia trượt ra hai mét, ngã nhào trên mặt đất đầy bụi.

Sau khi xử lý xong tên Alpha, mặt cậu hầm hừ ngước lên thì thấy Quý Trạch đã ôm lấy cô gái đang bị chiếc váy trói hai tay, cô gái nức nở rơi nước mắt, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: "Cho tôi đi, cầu anh." Khuôn mặt của cô nàng còn dụi vào vai Quý Trạch, nhoài đầu ra đòi hôn.

Tất nhiên lúc này không thể đưa cô gái cho Hạ Thần ôm được, nếu không e rằng cả hai sẽ xảy ra chuyện mất. Nhưng thuốc cách ly của Quý Trạch cũng đang dần mất đi hiệu lực. Cuối cùng Quý Trạch phớt lờ ánh mắt bén như dao của Hạ Thần, ôm theo cô gái chạy đến phòng an ninh ở lối vào sân vận động: "Đi!"

Khi anh nhét cô gái vào phòng an ninh, hai nhân viên bảo vệ Beta bên trong vừa thấy tình huống của Omega như vậy thì lập tức đè lại cô gái đang quằn quại, họ tiêm cho cô gái thuốc ức chế cực mạnh và đồng thời liên hệ bệnh viện. Quý Trạch lại quay đầu chạy về, anh thấy Hạ Thần với khuôn mặt đen ngòm đang kéo người đàn ông như đang kéo con heo đi về phía trước, anh dứt khoát đi lên nắm lấy thắt lưng của người đàn ông rồi xách gã lên đưa vào phòng bảo vệ.

“Nguy hiểm thật.” Quý Trạch nhìn Omega sau khi tiêm đã dần dần bình tĩnh lại, khi ánh đèn chiếu vào, anh mới thấy mặt mũi cô gái sưng vù, trên người tràn đầy vết bầm xanh tím sau khi bị đánh thì trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. Có vẻ như cô ấy đã bị tên Alpha nảy sinh lòng ác độc kia bắt lấy và dùng tin tức tố áp chế dẫn đến kỳ động d*c.

Thật sự rất đáng thương, nhìn qua cũng không biết đã đủ 18 tuổi hay chưa.

Tên Alpha kia đã ngay lập tức bị bảo vệ và những người dân nhiệt tình trói đến cục cảnh sát, Quý Trạch và Hạ Thần cùng nhìn cô gái được đưa lên xe cứu thương, bảo vệ cũng theo sau.

Quý Trạch quay lại và thấy Omega đang cúi đầu không biết đang nghĩ gì, sau đó cậu đưa tay về phía anh như thể muốn lấy thứ gì đó. Anh cúi đầu nhìn một cái, thuận tay sửa sang lại vạt áo bị kéo đến lộn xộn của mình. Khi anh ngẩng đầu lên thì đã thấy Hạ Thần thất vọng rụt tay lại, đôi mắt vô cùng không cam lòng mà nhìn chằm chằm vạt áo của anh.

Quý Trạch nhìn chằm chằm cậu, nhíu mày nói: “Là do tôi ngửi nhầm à?”

Hạ Thần không rõ nguyên do anh nói vậy, giương mắt hỏi: “Cái gì?”

Quý Trạch nghi hoặc mà nhìn cậu: “Trên người của cậu sao lại có hương gỗ?” Một mùi hương nặng nề nhưng lại mang theo một chút vi diệu ngả ngớn hoạt bát, so với miếu thờ hương khói thì tốt hơn nhiều. Có chút giống như tượng Khổng Tử được tạc bằng gỗ ngàn năm tuổi dưới đáy sông trong Đền Khổng Tử cách đây chưa đầy mười km. Anh đã từng đến đền thờ để tế bái hồi còn nhỏ và đã từng ngửi thử mùi trầm hương mà người xưa thường kể ở một khoảng cách gần, một mùi hương gỗ theo năm tháng chợt có chợt không, tươi mát thanh nhã vô cùng.

Ngửi như thế nào cũng không đủ.

Anh cúi sát người lại và cẩn thận ngửi mùi hương ở trên cổ của Hạ Thần. Cũng không hẳn là giống y hệt nhau, mùi hương trên người Hạ Thần có vẻ càng nồng đậm dày nặng hơn một chút, nồng nhưng không ngán, còn có một chút vị ngọt. Lúc này hai người đã gần như dựa sát vào nhau, bầu không khí như đang bị nhuộm ấm lên bởi nhiệt độ cơ thể và thời gian như đang ngừng trôi. Bằng mắt thường có thể thấy một tia màu đỏ nhanh chóng nổ tung, ửng hồng toàn bộ cổ và má của Hạ Thần. Cậu nh ỏ giọng nói: "Không, không dễ ngửi sao?"

Vừa rồi anh cũng không phải không bị một chút ảnh hưởng nào từ Omega kia, ít nhất thuốc cách ly trên người anh cũng đã mất đi hiệu lực.

Quý Trạch từ từ hoàn hồn sau hơi thở bình đạm này, cảm xúc hỗn loạn vừa nãy của anh cũng dần dần bình tĩnh lại, trong lòng mơ hồ dâng lên cảm giác buồn ngủ. Hai đôi mắt đen sáng của anh và Hạ Thần đối diện nhau, cuối cùng anh rũ mắt xuống, hầu kết của anh chuyển động lên xuống rồi phát ra một từ gần như không thể nghe thấy: “Thơm quá”

Việc khen tin tức tố của người khác phái dễ ngửi không khác gì là một loại khiêu khích hoặc một tín hiệu cầu hoan cả.

Quý Trạch nghiêng mặt đi không dám nhìn cậu, quai hàm căng chặt lại.

Một nguồn nhiệt từ từ tiến đến bên cạnh anh, rồi một đôi tay móc vào cánh tay của Quý Trạch. Quý Trạch quay đầu nhìn lại, đột nhiên anh cảm nhận được một thứ mềm ấm dán lên cánh môi của mình. Anh mở to mắt, ảnh ngược trong mắt hiện ra một khuôn mặt gần sát đang cong cong mi mắt nhìn anh.

Một đôi môi ấm áp mềm mại nhẹ nhàng ở trên môi anh vừa hôn vừa cắn, thanh âm chỉ đủ cho hai người nghe được: "Anh cũng thơm lắm, thơm hơn em nhiều."

Quý Trạch nâng lên cánh tay, ngập ngừng ôm lấy eo đối phương, mắt nhắm lại rồi dần dần đắm chìm trong hương thơm ấm áp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play