Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào trên sô pha, Quả Quýt nhảy dựng lên, vươn đôi chân ngắn ngủn vỗ về hướng mặt trời, sau đó quay đầu cắn con chuột bằng vải nằm lủi thủi trong góc, vừa cắn vừa vung đầu, thấy con chuột bay ra ngoài thì lập tức đuổi theo rồi mất hút.

Sau khi nhặt được con chuột vải, bốn chiếc chân ngắn chạy từ trong phòng về sảnh rồi nhảy lên sô pha, được chủ nhân vuốt v e đầu thì Quả Quýt lập tức vứt bỏ con chuột vải, quay lại cọ đầu vào tay anh, vui sướng kêu meo meo, hạnh phúc muốn bay lên.

Quý Trạch đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa, trên chiếc bàn nhỏ được kê trên giường là một tấm bảng vẽ tablet, giờ đây anh đang chăm chú phác thảo những nét vẽ trên tấm bảng. Những lúc ngoài giờ làm việc, anh sẽ thỉnh thoảng vẽ những bức tranh nhỏ theo sở thích rồi đăng lên trang cá nhân của mình, nơi hiện đang có một số lượng fans khá khả quan.

Đầu tiên anh vẽ ra một bản nháp, trên bức vẽ là hai người đàn ông đội mũ bảo hiểm đang phi nước đại trên một chiếc mô tô, nhìn cũng không có gì đặc biệt.

Quý Trạch chống cằm suy nghĩ một hồi rồi cố gắng vẽ người ngồi trước càng nhỏ xinh càng tốt, nhìn rất phù hợp với tình huống thực tế của ngày hôm đó và và kích cỡ cơ thể trung bình của một Omega. Nhưng nếu vậy thì nhìn anh chàng cao to đằng sau lại có vẻ lạc quẻ so với bức tranh, cảm tưởng như cả chiếc xe sắp bị anh chàng khổng lồ ngồi đến mức lật nhào ra đường vậy.

Quý Trạch nhíu mày, sửa rồi lại sửa, lần này anh đơn giản biến người ngồi phía trước trở nên mạnh mẽ cường tráng, người phía sau đổi thành nhỏ nhắn đang ngượng ngùng ôm eo người phía trước. Quả thực là hình tượng điển hình của AO mà ta vẫn thường thấy trong truyện tranh: Tiêu chuẩn A cường tráng, tiêu chuẩn O nhỏ nhắn mềm mại. Lúc này anh mới cảm thấy thuận mắt đặt bút xuống, nhưng anh lại nghĩ đến tình huống thực tế vào buổi tối cuối tuần trước, cảm xúc vừa mới bình tĩnh lại thì giờ lại trở nên kích động lên.

Anh bắt đầu suy nghĩ liệu mình có nên đi học một khoá lái mô tô hay không. Nghĩ xong lại buồn cười bác bỏ ngay: Nhà anh không có xe máy, lại còn ít đi ra ngoài nên cũng chẳng có nhu cầu mua xe lắm.

Quả Quýt đang giẫm trên đùi của anh, hai chiếc chân ngắn trông như một đôi găng tay trắng đang đạp lên chiếc quần dài của anh chơi trông rất vui vẻ. Quý Trạch đưa tay định kéo chiếc chân ngẳn ngủn của nó, Quả Quýt lại bất ngờ thu lại hai chiếc găng tay trắng của mình và để giao nhau trước ngực, phòng bị mà nhìn anh, đáng yêu không chịu được.

“Nào, tới đây bắt tay.” Quý Trạch xoè lòng bàn tay về phía nó, Quả Quýt ngoan ngoãn đặt đôi chân lên khiến ba của nó cười khúc khích. Quý Trạch sờ đầu, sờ gáy nó, rồi trượt lên chiếc cằm của nó rồi gãi gãi: “Quả Quýt à, con xem ba có nên mua cho con một cái nơ con bướm hơm? Biến con trở thành một tiểu quý ông được không nà?”

Đương nhiên Quả quýt chẳng hiểu nơ bướm trong lời nói của anh nghĩa là gì, nó đang hết sức chuyên chú bắt đầu nghiệp lớn dẫm lên lòng bàn tay của Quý Trạch.

Dẫm dẫm dẫm…

Dẫm dẫm dẫm…

Hử? Tay đâu? Quả Quýt nghiêng đầu, giương hai con mắt đen láy nhìn lên người ba lại bắt đầu nghịch điện thoại kia, bất mãn vì bị đối phương bỏ bê, Quả Quýt lại kêu vài tiếng vừa dài vừa mềm, cố gắng câu về sự chú ý của ba mình..

Giờ khắc này, Quý Trạch đang tiếp nhận những lời thuyết giáo hận sắt không thành thép từ chú mình, đại ý là nếu cận thuỷ lâu đài như vậy đều tóm không được thì về sau nên ở giá cả đời đi! Anh há miệng thở d ốc, cuối cùng vẫn nuốt xuống câu nói nguy hiểm “Hôn ước là do cha mẹ định…” kia.

Người chú vẫn đang lo lắng nhọc lòng cho chuyện hôn nhân đại sự của đứa cháu, quả thật là hận sắt không thành thép: Thân là một Alpha thì phải biết chủ động, biết tung đòn đúng lúc, nhẹ nhàng cẩn thận nhưng ngẫu nhiên cũng phải học được một chút bá đạo mà không phô trương, thì mới có thể ngậm tiểu Omega về ổ được. Bằng không thì ngay cả Quả Quýt cũng sẽ ghét bỏ cháu đấy.

Quý Trạch cảm thấy mình như thể bị tẩy não vậy, dưới cuộc trò chuyện thao thao bất tuyệt của vị trưởng bối về tư tưởng “tìm bạn đời”, rốt cuộc suy nghĩ của anh cũng bị kéo theo, bắt đầu nhìn chằm chằm vào Quả Quýt đã giao phối thành công và giờ đang không hề hay biết gì về ánh mắt của anh, anh bắt đầu rơi vào suy ngẫm.

Ngay cả Quả Quýt cũng sẽ ghét bỏ cháu….

Anh đã có thể tưởng tượng đến viễn cảnh tương lai khi nhìn Quả Quýt hưởng thụ hạnh phúc gia đình, mấy thế hệ con cháu ở chung một nhà, trong phòng tràn ngập những tiếng mèo kêu, trong khi chỉ có một mình anh là con người. Quả Quýt còn đang cọ đùi của anh, nghiêng nghiêng đầu nhỏ, dùng chiếc chân ngắn câu lấy chiếc quần hơi mỏng của anh tỏ vẻ dễ thương, hoàn toàn không biết mình đã bị coi là lên chức bố rồi.

Cô đơn suốt đời? Tìm bạn tình? Cô đơn suốt đời? Tìm bạn tình?

Thời gian sẽ phai mờ đi tất cả, Quý Trạch giờ nhớ lại sự tình của mấy hôm trước thì đã không còn cảm thấy xấu hổ buồn bực nữa, nếu có thì đại khái cũng nghĩ rộng hơn: Omega này tuy có hơi khác biệt nhưng cũng không tính là đáng ghét.

Bên cạnh anh dường như thực sự không còn người phù hợp để kết hôn.

Quý Trạch cân nhắc một chút rồi hỏi chú của mình: Làm thế nào để chủ động theo đuổi một Omega?

Chú của anh cảm thấy vô cùng vui mừng, nghĩ đến việc Hạ Thần quanh co lòng vòng thông qua người nhà để tới hỏi tin tức về cháu ngoại trai của mình, quả thật là chàng có tình thiếp có ý, ông không ở sau lưng đẩy một phen thì quả thật là quá tội lỗi. Thế là ông quyết định hóa thân thành một vị quân sư tình yêu, lén lút ra chiêu: Cháu phải rủ đối phương đi ra ngoài chơi, vun đắp tình cảm, tăng tiến sự hiểu biết lẫn nhau. Ví dụ như cùng đi xem phim này, hoặc là đến công viên giảitrí, hoặc là đi ăn một bữa cơm này.

Quý Trạch nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc của chú mình, gần như ngay lập tức tin vào lời dạy của ông. Hơn nữa sau khi đã nghiêm túc cân nhắc thì bắt đầu gửi đi lời nhắn hẹn hò mà xưa nay anh chưa từng làm bao giờ.

Ba của Quả Quýt: Chào cậu? Cậu có ở đó không? Thứ bảy ngày mốt cậu có muốn đi xem phim không?

Tiểu nhóc con:!!!

Tiểu nhóc con: (Không thể tin được.jpg) Anh thực sự trả lời tin nhắn của tôi!

Tiểu nhóc con: Từ từ, tài khoản của anh bị hack hả?

Quý Trạch liếc nhìn ngày tháng trên điện thoại, mới hai ngày trước người này vẫn còn oanh oanh liệt liệt hẹn anh đi chơi, chỉ là khi đó anh còn đang vội hoàn thành bản thảo nên hoàn toàn quên béng ý định trả lời tin nhắn. Anh không khỏi có chút chột dạ, cố gắng lảng đi chủ đề này.

Ba của Quả Quýt: Không bị hack, có đi hay không?

Tiểu nhóc con: Đi đi đi! Vậy thứ bảy tôi đến đưa anh đi nha? Trung tâm trương mại mới mở một cái rạp chiếu phim ở lầu một, tôi thấy cũng không tồi! Anh thấy sao? (thẹn thùng.jpg)

Ba của Quả Quýt: Vậy đến đó đi, cậu không cần đến đón tôi đâu, giờ tôi sẽ lên mạng mua vé rồi lát gửi thời gian cho cậu, hẹn gặp tại rạp phim.

Sau đó Quý Trạch trực tiếp kéo đến giao diện rạp phim của trung tâm thương mại, bắt đầu nghiêm túc tìm phim, một tay còn lại chậm rãi vuốt v e Quả Quýt đang nằm trên đùi mình. Ngay cả khi đã mở điều hoà thì vị trí Quả Quýt đang nằm cũng không khỏi toát ra mồ hôi, thực sự rất nóng. Quý Trạch liếc nhìn Quả Quýt đang nằm lì không chịu di chuyển kia, cũng mặc kệ nó như vậy.

“Transformers không có gì hay ho.” Anh vừa vuốt v e đầu Quả Quýt vừa lầm bầm lầu bầu, thanh âm gần như không thể nghe thấy, “Khoa học viễn tưởng cũng khỏi.”

“Đèn nhỏ? Phim vườn trường cấp 3 quá ngây thơ.”

“Phim tình cảm cũng không thú vị.”

Quả quýt híp mắt hưởng thụ được phục vụ vuốt v e, mặc kệ ông bố già nhà mình đang phân vân cái gì.

Cuối cùng Quý Trạch cũng chọn được một bộ phim: “Hoạt hình Na Tra? Phim này có vẻ không tồi.” Bản thân anh là một hoạ sĩ truyện tranh nên ít nhiều cũng có để ý đến các phim hoạt hình liên quan, “Vậy chọn cái này đi.” Anh nhanh nhẹn nhắm chuẩn hai vị trí ghế ngồi đối diện màn hình lớn rồi chọn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play