Từ Minh Long nhìn tấm ảnh chụp Lâm Thiệu Huy mà ông ta đang cầm trên tay, trong lòng căng thẳng, người này chính là sếp lớn của ông ta, trong lòng cảm thấy lo lắng.
Tinh tinh!
Đúng lúc này, tiếng điện thoại di động vang lên. Cái gì?
Từ Minh Long nhướng mày, nhìn cuộc gọi đang hiển thị trên màn hình, là con trai của ông ta Từ Bạch Đình, trong lòng ông ta bắt đầu thiếu kiên nhẫn, nhấc máy trả lời: “Nói đi!" Từ Nghiên Vũ lạnh lùng nói.
Từ đầu dây bên kia điện thoại truyền đến một tiếng khóc nức nở: "Ba, cứu con với! Con suýt chút nữa thì bị hại chết rồi! Ba nhất định phải báo thù cho con!" Cái gì!
Nghe xong sắc mặt Từ Minh Long dần thay đổi.
Ở thành phố Nam Giang này, làm gì có người nào không biết đến Từ Minh Long, không biết đến chủ tịch tập đoàn Minh Long chứ, làm gì có người nào dám động vào con trai ông ta, lại còn suýt hại chết con của ông ta nữa.
Chết tiệt!
"Đã xảy ra chuyện gì? dám làm thế?" Giọng của Từ Minh Long dần trở
1/9
13:24
(Mãnh long ngủ quên))
nên lạnh lùng.
Ông ta như một con hổ đang kìm nén cơn tức giận của mình.
Nghe giọng nói của ông ta từ đầu dây bên kia truyền đến trong lòng Từ Bạch Đình bắt đầu đắc ý, nhưng vẫn giả vờ sợ hãi, nói: "Ba à, vừa rồi con đã bị một chiếc Mercedes Benz đâm phải! Chiếc Lamborghini của con bị nát hết
cả rồi! Con cũng suýt nữa thì chết ở trong xe luôn!"
Bum!
Ngay sau nghi nghe được những lời này, Từ Minh Long tức giận đến mức muốn giết người, sự tức giận trong lòng ông ta càng ngày càng dâng lên.
Chỉ có thể thôi sao?
"Ba, cái người đâm vào con là người của nhà họ Bạch đó ạ! Người lái chiếc xe đó chính là thằng con rể rác rưởi của nhà họ Bạch, Lâm Thiệu Huy!"
"Ba phải giúp con trả thù! Lập tức phái người tới bắt tên đó lại, con phải cho tên khốn đó một bài học, để cho nó biết được cảm giác bị xe đụng đau
như thế nào!"
Cái gì!
Lâm... Lâm Thiệu Huy?
Chỉ một câu nói đó đã khiến cho Từ Minh Long choáng váng, cả người đờ
ra như bị sét đánh, suýt nữa thì ngất đi.
Ông ta bước nhanh đến trước màn hình máy tính, nhìn thông tin của Lâm Thiệu Huy,ánh mắt kinh hãi thấp giọng hỏi: "Bạch Đình! Nói rõ cho ba nghe, cái cậu Lâm Thiệu Huy đó... có phải là chồng của Bạch Tố Y không?"
Yên lặng!
Từ Bạch Đình giật mình, không ngờ ông già mình cũng từng nghe qua cái tên này, lập tức nói: "Không sai! Ba à, chính là tên khốn đó! Ba giúp con giết chết nó luôn đi!"
Yên lặng!
Lúc này, Từ Bạch Đình mới phát hiện ra từ nãy tời giờ anh ta cứ nói xong
câu nào là ông già anh ta lại im lặng một lúc lâu.
Đặc biệt tiếng thở của ông ta ngày càng dồn dập, giống như một con hổ
đang nổi giận.
"Ba à..."
Lúc này Từ Bạch Đình rất tò mò, muốn hỏi cho ra nhẽ.
Chỉ là anh ta đang mở miệng định nói thì đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng quát mắng của Từ Minh Long: "Cái thằng trời đánh! Từ Bạch Đình, mày đúng là đồ ăn hại, mày muốn hại chết ba mày hay sao hả?"
"Tao nói cho mày biết, mày nhanh chóng đi tìm anh Lâm đi, rồi quỳ xuống
xin lỗi anh ta! Nếu như anh ta không tha thứ cho mày thì tao sẽ tìm giết mày
trước!" Tút tút tút... Từ Minh Long quát mắng Từ Bạch Đình thêm vài câu rồi tắt máy. Từ Bạch
Đình: "..."
Anh ta hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
Rõ ràng là anh ta suýt nữa thì mất mạng, tại sao anh ta phải quỳ xuống xin lỗi tên Lâm Thiệu Huy đó chứ? Chuyện quái gì vậy... đó có phải là ông già mình không vậy? Rốt cuộc
chuyện quái gì đang xảy ra?
Khi Từ Bạch Đình sững sờ, anh ta lờ mờ nghe được giọng nói phát ra từ cuộc điện thoại của Trương Thái Sơn đang ngồi ở bên cạnh, giọng nói vừa sợ hãi lại vừa tức giận: "Trương Thái Sơn, mày gây ra chuyện lớn rồi đấy! Trời đất đi, mày dám xúc phạm anh Lâm! Mau! Mau đi xin lỗi anh Lâm đi, nếu không thì mày không còn là con của tao nữa! Từ nay về sau cút ra khỏi nhà cho tao, tao không bao giờ có một đứa con ngu ngốc như mày!"
Trương Thái Sơn: "..."
Nhìn chiếc điện thoại trên tay đã tắt, Trương Thái Sơn cũng ngẩn ra, nghi ngờ người vừa rồi không phải là ông già mình.
Đặc biệt, khi nhìn thấy dáng vẻ khó chịu không kém của Từ Bạch Đình, trong lòng hai người xuất hiện một linh cảm xấu.
"Anh... anh Bạch Đình! Hình như chúng ta gặp rắc rối thật rồi!"
Hai người bọn họ bắt đầu lo lắng da đầu căng đến mức tưởng như sắp nứt ra. Bọn họ không thể tưởng tượng được, tên rác rưởi đó lại có thể khiến cho ông già của hai người bọn họ hoảng sợ đến mức như vậy, vậy thì tên Lâm Thiệu Huy đó... rốt cuộc là người như thế nào vậy?
"Nhanh lên! Sử dụng tất cả các mối quan hệ đi! Tìm Lâm Thiệu Huy, nhanh lên, nếu không tìm mà để Lâm Thiệu Huy tìm được chúng ta trước thì chúng ta chết chắc."
Từ Bạch Đình rùng mình một cái, sau đó kinh hãi hét lên. Một lúc sau!
Hai người bọn họ như kiến bò trên nồi lẩu, nhanh chóng dùng các mối quan hệ, bấm điện thoại, điên cuồng đi tìm Lâm Thiệu Huy.
Lo sợ rằng sẽ không tìm được Lâm Thiệu Huy!
Lúc này toàn bộ thành phố Nam Giang đều đang loạn hết cả. Màn đêm dần buông xuống.
Tại câu lạc bộ Thời Hưng, câu lạc bộ lớn nhất của thành phố Nam Giang,
nơi luôn rực rỡ ánh đèn và đông người qua lại.
Một chiếc Mercedes Benz dừng lại ở trước cổng câu lạc bộ Thời Hưng, một đôi nam nữ cùng nhau bước xuống, bọn họ chính là Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y. Bạch Tố Y mỉm cười, gương mặt có chút tái nhợt, đôi lông mày thanh tú hiện lên vẻ lo lắng và gượng gạo.
Dù sao, họ cũng vừa mới đụng phải hai tên con nhà quyền thế.
Tương lai nhất định sẽ gặp phải rắc rối, Bạch Tố Y chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy sợ hãi.
"Bạch Tố Y, sao cậu đến muộn thế?" Đúng lúc này.
Một âm thanh trong trẻo như vang lên, một người phụ nữ quyến rũ trong chiếc váy dài lộng lẫy bước tới.
Người phụ nữ này là bạn cùng lớp cũng là bạn thân nhất của Bạch Tổ Y, Ôn Nhã Như.
Nhưng khi cô ta nhìn thấy Lâm Thiệu Huy đứng bên cạnh Bạch Tô ý, Ôn
13:25 I
4/9
(Mãnh long ngủ quên))
Nhã
Như nhíu mày, trên mặt cô ta tỏ ra chán ghét và khinh thường: "Sao cậu lại đưa anh ta đến đây làm gì? Hơn nữa còn ăn mặc như kẻ ăn mày ấy, xấu xí như vậy, không phải sẽ khiến các bạn học cũ chế cười sao?"
Những câu nói khó nghe của Ôn Nhã Như khiến Bạch Tổ Y cảm thấy có hơi xấu hổ.
Nhưng Bạch Tố Y còn chưa kịp nói gì, Ôn Nhã Như đã nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy và nói một cách khinh thường: "Ê này, cái đồ nhà quê kia, sao anh lại ở đây? Anh không biết đây là buổi họp lớp của chúng tôi sao? Nếu để cho các bạn học khác nhìn thấy, không phải anh sẽ làm Tổ Y mất mặt à?"
"Đi khỏi đây đi. Thật là kinh tởm!"
Những câu nói của Ôn Nhã Như ngày càng thêm cay độc. Lâm Thiệu Huy khẽ cau mày, nói: “Không liên quan đến cô!" Cái gì!
Nghe vậy, Ôn Nhã Như và Bạch Tổ Y đều sững sờ.
Trong ấn tượng của họ, thường ngày Lâm Thiệu Huy là một người khá nhát gan và khiêm tốn, ngay cả khi bị ai đó chỉ thẳng vào mặt quát mắng, anh cũng mỉm cười cho qua, họ chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Thiệu Huy lại phản ứng một cách bất cần như vậy.
"Anh... anh!" Ôn Nhã Như lúc này đã tức giận đến đỏ cả mặt, chỉ tay về phía Lâm Thiệu Huy, tức giận không nói nên lời.
Sau khi hít một hơi thật sâu, cơn tức giận của cô ta đã được xoa dịu, cô ta mới mỉm cười nói: “Được rồi! Nếu anh không sợ bị mất mặt, vậy thì chờ mà xem! Hôm nay gặp mặt mọi người anh sẽ thấy rõ được vị trí của mình trong xã hội này!"
"Hừ! Trong này bình quân mỗi người đều sẽ tiêu hết một nghìn USD, đối với một tên nghèo kiết xác như anh thì là quá xa xỉ!"
Nói xong, Ôn Nhã Như cũng không thèm nhìn Lâm Thiệu Huy nữa, kéo Bạch Tổ Y đi vào trong câu lạc bộ.
Lâm Thiệu Huy nhún vai và đi theo sau. Câu lạc bộ Thời Hưng!
Là một câu lạc bộ sang trọng để mọi người đến ăn uống và giải trí.
Ở tầng một là một quán bar, vừa bước vào đã nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ, ồn ào và âm u, mọi người bên trong cứ như một con ngựa hoang, không
ngừng nhảy nhót.
Ăn chơi trác táng, xa hoa đồi trụy!
Vừa bước vào, ánh mắt của Lâm Thiệu Huy bất giác bị thu hút bởi một cái ghế dài đặt ở nơi cao nhất.
Chiếc ghế dài đó nằm ở điểm cao nhất của câu lạc bộ, từ trên cao nhìn
xuống có
thể nhìn thấy được mọi thứ.
Chiếc ghế đó nhìn giống như ngai vàng trong quán bar này vậy, ngồi ở trên cao nhìn xuống, cảm giác như đang đứng trên tất cả mọi người vậy.
Không chỉ thế!
Chỉ có một người đang ngồi trên toàn bộ chiếc ghế dài đó.
Một phụ nữ quyến rũ trong chiếc váy đỏ.
Cô ta giống như nữ hoàng của câu lạc bộ này vậy!
Đôi tay ngọc ngà khẽ xoay ly rượu đỏ, toát lên vẻ quý phái, chỉ cầm ly rượu lên thôi đã đủ khiến cho người ta rung động.
Ánh mắt của Lâm Thiệu Huy có vẻ không bị sự xinh đẹp của cô ta quyến rũ, còn Ôn Nhã Như đi ở phía trước không khỏi khinh thường cười nói: “Này đồ nghèo kiết xác, chưa từng đi đến những nơi như vậy sao? Nói cho anh biết này, đó là nữ hoàng của câu lạc bộ Thời Hưng này đấy! Là người duy nhất có đủ tư cách để ngồi trên chiếc ghế dài đó, Bloody Rosie! Ngoại trừ cô ấy ra, không ai khác có thể ngồi ở trên đó được!"
Bloody Rosie!
Ba chữ này đối với Lâm Thiệu Huy hoàn toàn xa lạ, nhưng đối với toàn bộ thành phố Nam Giang này, không ai là không biết.
Giết người không dính máu, nhưng dính máu thì phải giết người!
Bloody Rosie là một nhân vật tai to mặt lớn, quen biết với cả người ở trong tối lẫn ngoài sáng, vô cùng nổi tiếng, có thể đổi trắng thay đen dễ dàng, không có ai dám gây sự với cô ta cả.
Khi nghe thấy cái tên đó, ngay cả khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tổ Y cũng trở lên tái nhợt, không dám nhìn thêm nữa, cùng Ôn Nhã Như tiếp tục đi về phía tầng hai.
Nhưng sau lưng họ, Lâm Thiệu Huy lại cau mày. Không biết lý do tại sao! Anh cảm thấy Bloody Rosie có hơi quen thuộc, như thể anh đã từng nhìn
thấy cô ta ở đâu đó rồi.
Lâm Thiệu Huy khẽ lắc đầu, lúc này anh không quan tâm chuyện đó, đi theo bọn họ lên tầng hai.
Cùng lúc đó!
Nữ hoàng của câu lạc bộ đang ngồi ở phía trên, Bloody Rose uống một ngụm rượu vang đỏ rồi nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên tay, trông có vẻ vừa ngạc nhiên, vừa biết ơn và vô cùng phấn khích.
"Hóa ra anh ấy lại chính là ông chủ của mình!"
Bloody Rosie nhìn người đàn ông trong bức ảnh cô đang cầm trên tay, lúc này, cô ta lại nhớ lại kí ức của mười năm trước.
Khi đó, cô ta vẫn còn là một cô bé, gia đình đang trải qua những biến cố lớn, ba mẹ và người thân của cô ta đều đã bị giết, bởi một nhóm người nước ngoài được thuê để trả thù gia đình cô ta, toàn bộ đều đã chết.
Khi cô ta nghĩ rằng mình cũng sẽ chết, thì có một cậu nhóc đã đã xuất
hiện.
Cậu nhóc nhìn mới chỉ mười ba, mười bốn tuổi nhưng đã có một khả năng ngoài sức tưởng tượng của mọi người, tất cả ba mươi hai tên sát nhân cao lớn người nước ngoài kia đều bị cậu nhóc đó hạ gục.
Đến cuối cùng!
Tên cầm đầu người nước ngoài đó cũng chết thảm trong tay của cậu
13:25 0
7/9
(Mãnh long ngủ quên)
nhóc ấy. Cậu ấy đã cứu mạng cô ta!
Bloody Rosie sẽ không bao giờ quên được, khuôn mặt non nớt và cương nghị của cậu nhóc ấy, cậu nhóc chính là ân nhân cả đời này của cô ta.
Cho đến khi lớn lên, dù cô ta đã trở thành nữ hoàng của câu lạc bộ Thời
Hưng
nhưng cô ta vẫn tiếp tục phái người đi tìm tung tích của người ân nhân đã cứu mạng mình khi ấy.
Cho tới tận bây giờ!
Khi cô ta nhận được bức ảnh này, cô ta mới nhận ra rằng ân nhân của mình khi đó chính là ông chủ hiện tại của cô ta!
"Dù đã mười năm trôi qua, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được gương mặt của cậu nhóc ấy!"
Bloody Rosie nhìn vào bức ảnh, vừa vui mừng nhưng cũng có chút do dự. Người đàn ông trong bức ảnh này là... Lâm Thiệu Huy!
Ngay lúc này!
Khi Bloody Rosie nhìn lướt qua bóng của một người vừa bước lên tầng hai, cơ thể cô ta run lên không ngừng, cô ta không thể tin vào mắt mình: "Anh... anh ta là..."
Lúc này, cô ta trấn an bản thân thân, đứng lên, so tấm ảnh trong tay với khuôn mặt của người đàn ông trước mặt.
Cho đến khi cô ta xác định được đó là cùng một người. Bùm!
Sắc mặt cô ta ấy dần thay đổi, giống như sắp phát điên, cô ta nhanh chóng quay lại ngồi xuống chiếc ghế dài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT