Một cái bạt tai vang dội và hung hăng giáng xuống khiến cho tiếng cười to kia đột ngột ngừng lại.
Tất cả mọi người đều thấy nụ cười trên khuôn mặt ôn nhã cứng lại, trái lại trên má còn có một dấu bàn tay màu đỏ in lên.
Người ra tay lại là... Thẩm Ngọc Trân.
“A... Dì, dì..." Ôn Nhã Như cũng sợ đến ngây người.
Cô ta thật sự không ngờ rằng Thẩm Ngọc Trân, mẹ của bạch tố y sẽ ra tay tát cô ta một cái. Nhưng điều khiến cô ta ngạc nhiên hơn là Thẩm
Ngọc Trân lại giống như con cọp mẹ xù lông che trở
cho đàn con.
Bà ta đứng chắn ở phía trước bảo vệ Lâm Thiệu Huy, tay chỉ vào mặt Ôn Nhã Như và mắng: “Ôn Nhã Như, cô coi cô là cái thá gì, suýt chút nữa là cô đụng chết tôi và cô bé này rồi, thế mà bây giờ cô vẫn còn mặt mũi để châm chọc ở đây à! Còn nữa, Lâm Thiệu Huy thì làm sao, nó cũng là con rể của Thẩm Ngọc Trân tôi đó! Tôi có thể đánh nó hay mắng nó là vì nó là con rể của tôi, là người nhà của tôi! Còn mấy người dám mång nó một câu, tôi lập tức xé miệng của mấy người."
Choáng váng...
Ôn Nhã Như thấy Thẩm Ngọc Trân tức giận, bây giờ cô ta hoàn toàn bị dọa đến đần độn rồi. Nhưng cô ta nhớ là hồi trước Thẩm Ngọc Trân rất chán ghét Lâm Thiệu Huy mà, tại sao hôm nay bà ta tự dưng đi bảo vệ cái thằng vô dụng này đây.
“Dì, Lâm Thiệu Huy là một thằng vô dụng, anh ta vốn không xứng với Bạch...” Ôn Nhã Như lập tức muốn tiếp tục khuyên nhủ! Nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, trong nháy mắt!
Chát!
Thẩm Ngọc Trân lại tát thêm một cái nữa vang dội và hung hăng lên mặt Ôn Nhã Như khiến cô ta lảo đảo một chút rồi hoàn toàn ngậm mồm không dám nói tiếp.
"Khốn kiếp, bà lại dám đánh bạn gái của ông à! Bà là cái đồ bà già hèn..." Ngay lập tức gã mập đứng bên cạnh nổi giận! Gã vừa quát mắng vừa muốn xông lên đánh Thẩm Ngọc Trân.
Nhưng gã chưa nói xong thì một bóng người nhanh như quỷ đứng chắn ở ngay trước mặt gã, sau đó là một cái tát cũng nhanh như cái bóng giáng xuống khiến cho những lời vừa ra đến miệng của gã lập tức bị cắt đứt hoàn toàn! Chát! Cái tát này vang vô cùng.
Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, gã mập có thân hình nặng hơn hai trăm cân bị một cái tát đánh bật ra ngoài. Rầm một tiếng rồi ngã xuống đất. Một dòng máu tươi chây ra từ trong miệng gã mập. Từng cái răng từ kẽ răng ở trong miệng gã rơi ra liên tục. Gã trợn tròn mắt!
Lúc này không chỉ có tên mập trợn tròn mắt mà ngay cả mọi người ở xung quanh cũng không thể tin nổi vào đôi mắt của mình. Một cái tát của Lâm Thiệu Huy lại có sức mạnh lớn đến vậy, có thể tát bay cả một người hơn hai trăm
cân, cái này... sao có thể làm được!
"Nhóc Thằng nhóc kia, mày lại dám đánh tao à? Mày có biết ông đây là ai không? Đừng nói bọn nghèo kiết xác chúng mày mắng bạn gái của tao, xem như ông đây có tự tay đụng chết bọn mày thì đấy cũng là điều nên làm!" Thái độ của tên mập vẫn phách lối y như cũ, giống như trong con mắt của gã, gã có đụng chết mấy bọn này thì cũng chẳng khác nào giết mấy con kiến thôi.
"Còn nữa, bọn mày đúng là không có mắt lại dám ăn vạ ông đây, mày chờ một lát nữa tao sẽ đụng chết mày!” Lời nói của tên mập rất ác độc. Gã vẫn còn muốn đụng chết đám người Lâm Thiệu Huy một lần nữa.
Nhưng nghe như vậy!
"Ăn vạ ư? Được! Nếu đã như vậy, tôi sẽ để cho anh nhìn một chút cái gì gọi là ăn vạ!" Lâm Thiệu Huy Hai xeng dưới con mát kinh ngọc của mọi người, VANG tay lên và phia cho ven duong
Brim Brim Brim
Dưới ánh mát khó tin của mọi người, một chiếc xe con màu den lao nhanh từ phía dông tới, trong sháp mát những hãng dụng vào chiếc xe BMW kie
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT