Khi thấy Bạch Duy Hùng xuất hiện, sắc mặt của Thẩm Ngọc Trân trắng bệch như tờ giấy.
Không xong rồi!
Theo như suy nghĩ của bà ta, nhất định là Bạch Chí Phàm đã nói cho Bạch Duy Hùng biết chuyện của Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y, khiến ông cụ tức giận nên ông cụ mới tự mình đến đây.
Nghĩ đến hậu quả khủng khiếp của chuyện này, da đầu của Thẩm Ngọc
Trân tê rần.
Làm sao bây giờ?
Trán bà ta lấm tấm mồ hôi lạnh. Ngược lại với bà ta.
Khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Duy Hùng đến, Dương Tú Trân và Mạc Tuấn
Thành đứng ở bên cạnh cảm thấy vô cùng hả hê.
Vội vàng chạy về phía trước, hít thở sâu, rồi quỳ xuống trước mặt ông cụ: "Ba! Xin ba hãy làm chủ chuyện cho bọn con với! Mặt mũi con thành ra như thế này là do bị tên khốn Lâm Thiệu Huy đánh đó ạ! Xin ba hãy xử lý công bằng chuyện này cho con với, hãy đuổi tên khốn đó ra khỏi nhà họ Bạch đi ạ!"
"Ông nội! Con cũng bị tên khốn Lâm Thiệu Huy đó đánh, anh ta không coi ai ra gì cả, đánh con và mẹ vợ thì không nói làm gì nhưng anh ta còn dám từ lời mời của ông nội, dám xúc phạm cả Bạch Chí Phàm! Anh ta không coi cái nhà này ra gì nữa rồi! Xin ông nội hãy phạt anh ta thật nặng!" 14:13
1/4(Mãnh long ngủ quên))
Chương 20: Xin lỗi, tôi từ chối!
Dương Tú Trân và Mạc Tuấn Thành kẻ xưởng người họa.
Hơn nữa trên mặt bọn họ vẫn còn hằn lên vết tay đỏ ửng, bộ dạng nhếch
nhác của bọn họ trông vô cùng đáng thương, giống như đã thực sự gặp phải chuyện gì oan khuất lắm vậy.
Nhưng màn kịch này lại khiến sắc mặt của Bạch Đình Xuyên và Bạch Tư Yên trở nên trắng bệch.
Bọn họ muốn lên tiếng nhắc nhở, nhưng bởi vì ông cụ đang đứng ở trước mặt, nên hai người họ không dám nói!
"Tốt! Rất tốt!"
Khuôn mặt của Bạch Duy Hùng vô cùng u ám, ông cụ liếc nhìn đôi má đỏ bừng của Dương Tú Trân và Mạc Tuấn Thành, rồi đi về phía Lâm Thiệu Huy.
Bich bich bich.
Tiếng bước chân của ông cụ mỗi lúc một nặng nề.
Hơn nữa tiếng bước chân vang trong đại sảnh mang đến cho người khác
cảm giác bị áp lực, khiến cho Dương Tú Trân và Mạc Tuấn Thành càng thêm
đắc ý. Khởi binh vấn tội!
Bọn họ cảm thấy dường như ông cụ đang rất tức giận, nhất định sẽ đuổi cả nhà Lâm Thiệu Huy ra khỏi nhà họ Bạch, khiến hai người họ vô cùng phấn khởi. "Hừ! Tên khốn đó, quả báo của nó sắp tới rồi!"
Dương Tú Trân và Mạc Tuấn Thành liếc nhìn nhau, sau đó nở một nụ cười
xấu xa!
Lộc cộc.
Lúc này, Bạch Duy Hùng đã đi đến trước mặt Lâm Thiệu Huy và Thẩm
"Ba..." Thẩm Ngọc Trân run lên vì sợ hãi, bà ta đang định mở miệng cầu xin thay cho Lâm Thiệu Huy
Bạch Duy Hùng ngắt lời: "Lâm Thiệu Huy, bắt đầu từ hôm nay, cậu chính thức trở thành trưởng ban cố vấn kỹ thuật của tập đoàn Bạch Kỳ."
"Bạch Tố Y sẽ đảm nhiệm vị trí chủ tịch tập đoàn Bạch Kỳ!"
Khi Bạch Duy Hùng nói những lời này, Thẩm Ngọc Trân vô cùng bất ngờ,
cố kìm nén để không thốt ra những lời van xin đang định nói ra. Nụ cười xấu xa trên khuôn mặt của Dương Tú Trân và Mạc Tuấn Thành
hoàn
toàn đông cứng lại. Cái... cái gì?
Dương Tú Trân và Mạc Tuấn Thành không tin vào tai mình. Lâm Thiệu Huy làm trưởng ban cố vấn kỹ thuật ư?
Bạch Tố Y làm chủ tịch tập đoàn Bạch Kỳ?
Sao có thể như thế được?
"Ba, ba có nhầm lẫn gì không vậy? Lâm Thiệu Huy đã đánh con và Tuấn Thành đấy ạ! Thậm chí còn từ chối lời mời của ba và làm Bạch Chí Phàm mất mặt!
Làm sao ba có thể để nó vào tập đoàn được, lại còn cho nó làm trưởng ban cố vấn kỹ thuật nữa?"
"Dựa vào cái gì vậy ạ! Nó chỉ là một tên rác rưởi, có tư cách gì mà được gia nhập tập đoàn chứ?"
Dương Tú Trân nổi điên lên.
Bà ta đứng dậy, gào thét như người bị mất trí.
Không thể như thế được! Bà ta cảm thấy bị sỉ nhục. Dương Tú Trân cảm thấy phổi mình như sắp nổ tung.
Nghe thấy tiếng hét của Dương Tú Trân, ánh mắt của Bạch Duy Hùng trở lên lạnh lùng, nhưng ông cụ còn chưa kịp lên tiếng, thì Lâm Thiệu Huy đã lên tiếng: “Xin lỗi! Tôi từ chối!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT