Ăn cơm xong bốn người đi bộ đến đường Vinh Hoa. Con đường phồn hoa tựa như không hề bị ảnh hưởng gì bởi vụ án giết người ghê rợn, trên đường phố xe vẫn qua lại tấp nập vô cùng náo nhiệt. Nhưng đến đoạn lối đi bộ gần hiện trường vụ án, người đi đường đều vòng qua, thà đi dưới đường cho xe máy còn hơn.

Lúc bốn người Thích An đến bên kia, người xung quanh nhìn họ đầy kinh ngạc. Một bác gái tốt bụng gọi bọn họ lại, tưởng họ từ nơi khác đến không biết chuyện, vô cùng nhiệt tình kể cho họ nghe, còn dặn dò họ đừng có tới gần. Thấy bác gái có lòng tốt như vậy, bốn người nói cảm ơn, nhìn bà ấy đi xa vòng vào phố khác mới đi tiếp đến hiện trường.

Chưa cần đi đến nơi họ đã có thể thấy, ở đó thật sự không có quỷ hồn. Nhưng dù sao cũng tới rồi, vẫn nên qua xem một chút.

Mấy ngày gần đây trời không mưa, trên lối đi bộ còn lưu lại vết máu nhợt nhạt, Thích An đứng dưới tàng cây ngẩng đầu nhìn lên, thấy cành cây thô hơn cánh tay một chút vừa vặn ở trên đầu.

"Thi thể bị treo trên cành cây đó, vị trí hơi sát về phía thân cây, nếu không Hoắc Hải cũng không thể dùng chân đạp lên thân cây được." Triệu Nhất nói, chỉ chỉ chỗ thân cây thiếu mất mấy miếng vỏ, nói tiếp: "Chỗ đó chính là nơi xuất hiện vết chân máu của người chết, cảnh sát muốn giữ lại vật chứng nên lột chỗ vỏ cây đó cầm đi rồi."

Thích An nhìn thân cây và ba chỗ mất vỏ, nói: "Nhìn từ góc độ này giống như Hoắc Hải tự leo lên vậy."

"Mọi người chính là người của tổ đặc biệt phái tới sao? Ngượng quá, có chút việc chậm trễ nên tôi tới muộn." Lúc này, một tiếng nói từ phía sau truyền đến. Thích An vừa nghe thanh âm này đã thấy quen quen, quay đầu nhìn lại không ngờ chính là Tiêu Nghiêu, vị cảnh sát trẻ hợp tác cùng cô vụ Lưu Tiểu Lệ ở thôn Hòa Bình.

Từ sau lúc cô nhờ anh ta hỗ trợ tìm địa chỉ gia đình nhà họ Lưu xong, qua một thời gian dài vậy rồi hai người cũng không liên lạc gì, nói chuyện thông qua tin nhắn trên app live stream cũng chỉ được tầm mười câu, không nghĩ tới giờ lại gặp nhau ở đây.

Lần gặp đầu tiên Thích An đeo khẩu trang nên Tiêu Nghiêu chưa hẳn đã nhận ra cô, nhưng mà gặp người quen cô vẫn hơi hồi hộp một chút, bởi vì... bên cạnh cô còn có Tùy Uyên á! Trước bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm thế này anh cũng không thể biến về hồn thể trốn mất được? 

Thích An rất muốn bảo Tùy Uyên chạy nhưng không kịp nữa rồi, bởi vì lúc Tiêu Nghiêu nói chuyện đã bước đến cạnh họ rất gần, gần đến mức thấy rõ mặt mỗi người. Con đường này không được phép dừng đỗ xe, Tiêu Nghiêu gửi xe gần đó chạy tới, mồ hôi đầy đầu không kịp lau, nhiệt tình bắt tay cùng bọn họ.

Lúc anh ta đưa tay cho Tùy Uyên bỗng nhiên khựng lại, nhìn chằm chằm đánh giá một hồi, nghi ngờ hỏi: "Chúng ta... có phải đã từng gặp qua hay không?"

Thích An nheo mắt, ngay lập tức cảm thấy lúng túng, nhưng Triệu Nhất mặt không đổi sắc nói: "Anh ta là diễn viên phụ quần chúng, chắc anh từng thấy trên bộ phim nào đó."

"Vậy à..." Tiêu Nghiêu gãi gãi đầu, cau mày suy ngẫm, nhưng tạm thời anh ta không thể liên tưởng nổi người một thân quần áo hiện đại này với vị tướng quân tóc dài cổ trang kia.

Triệu Nhất liếc nhìn Thích An, khụ một tiếng nói với Tiêu Nghiêu vẫn đang nỗ lực hồi tưởng: "Nếu anh đã tới vậy chúng ta cùng nói kĩ lại tình huống đi."

Tiêu Nghiêu thu hồi suy nghĩ, nghiêm nghị hỏi: "Không biết mọi người có thấy ở đây có... thứ gì không nên xuất hiện không?"

Triệu Nhất lắc đầu: "Nơi này rất sạch sẽ."

Tiêu Nghiêu sửng sốt: "Vậy có thể nói vụ án này là do con người làm?"

"Cũng không thể xác định được." Triệu Nhất nói: "Tuy rằng hầu hết mọi người sau khi chết đều có một thời gian lưu lại cạnh nơi mình qua đời, nhưng thỉnh thoảng cũng có ngoại lệ." Giống như ở thôn Dương Liễu vậy, những thôn dân chết trong vụ đó họ đều không thấy được quỷ hồn.

"À... Vậy tôi cứ nói tỉ mỉ một lần tình huống trước vậy." Tiêu Nghiêu nói.

Tin tức cũng không khác lắm những gì viết trong tư liệu đưa đến chỗ mấy người Triệu Nhất, chỉ có thêm một cái là pháp y ở chỗ thịt nát trên lòng bàn chân thi thể tìm được vụn gỗ, xác thực dấu chân máu trên cây chính là của nạn nhân giãy dụa lúc hấp hối. Nhưng khiến người ta để ý nhất là không có một chút manh mối nào về hung thủ hết.

Tiêu Nghiêu nói xong thở dài: "Bên trên ra tối hậu thư trong vòng nửa tháng mà không phá được án thì tất cả cút hết. Nhưng mà vụ này... thật sự không có biện pháp nào, lúc này phải phiền mọi người giúp đỡ rồi."

Bạch Thự nhíu mày: "Loại án đến cả manh mối còn không có thế này mà muốn mấy anh phá trong vòng nửa tháng?"

"Cũng đành chịu thôi, tại chuyện này gây hỗn loạn lớn quá mà." Tiêu Nghiêu bất đắc dĩ: "Cả nước đều biết hết rồi, ảnh chụp người chết lan truyền khắp nơi, không phá được án người dân sẽ nghĩ là hung thủ có quen biết với bên trên."

Triệu Nhất nghĩ nghĩ: "Vậy để tôi thử đi lòng vòng quanh đây tìm xem, có khi hồn phách người chết trốn ở chỗ khác. Tiểu Bạch Thử, cậu đưa Tiểu An về trường đi."

Bạch Thự nhe răng: "Anh mẹ nó gọi Tiểu Bạch Thử nữa xem, lão tử cắn chết anh!"

Thích An nhịn cười nói: "Tôi có thể hỗ trợ, bây giờ còn sớm mà."

"Không sao, chỉ tìm ở xung quanh tầm 100 mét, một mình tôi tìm được." Triệu Nhất chỉ chỉ bầu trời: "Nắng to như vậy, con gái không thể phơi đen thui. Cô về đi, lúc cần hỗ trợ tôi sẽ không khách khí đâu."

Nói xong anh đánh mắt sang Tùy Uyên ra hiệu với Thích An, Thích An trong lòng ngầm hiểu, gật đầu đáp ứng, được Bạch Thự đưa về trường.

Ô tô đã đi rồi, Tiêu Nghiêu vẫn nhìn chằm chằm theo hướng xe đi cau mày lẩm bẩm: "Tôi vẫn cứ thấy hai người đó quen quen sao sao ấy..."

Triệu Nhất duỗi tay khoác vai anh ta cười nói: "Đi thôi, chúng ta đi dạo xung quanh một chút."

--------------------------

Trong trường, đám sinh viên năm nhất đang học quân sự, cuối tuần cũng không được nghỉ nên trong trường vẫn vô cùng náo nhiệt. Thích An đi cùng Tùy Uyên còn nghe tiếng hô khẩu hiệu vang vọng. Đi đi, Tùy Uyên bỗng nhiên dừng lại, xoay người nhìn hướng sân thể dục biểu tình phức tạp. Thích An sửng sốt, cũng vòng lại hỏi: "Anh muốn đi xem một chút hay không?"

Lúc nãy trên đường về anh cũng trở lại trạng thái hồn thể, không sợ bị người ta phát hiện không phải sinh viên trường. 

Tùy Uyên chần chừ một chút, gật đầu: "Cũng tốt, ta muốn xem hiện giờ thao luyện binh mã như thế nào."

"..." Thích An đỡ trán, vừa đi vừa nói: "Ở đây không có binh mã, chỉ là một đám sinh viên đáng thương thôi. Binh lính thực sự cường độ huấn luyện cao hơn rất rất nhiều, chờ lúc về tôi tìm video cho anh xem."

Đối với một quân nhân chân chính từng bước qua chiến trường, đội ngũ to lớn hàng vạn người đã nhìn quen mắt, đội ngũ do đám sinh viên năm nhất tập hợp chắc chắn thua xa miễn bàn. Nhưng Tùy Uyên đã lâu chưa nhìn lại, anh lẳng lặng đứng đó mãi, đến tận khi giải tán.

Thích An tuy cảm thấy bên ngoài quá nóng, nhưng cô cũng hiểu cho Tùy Uyên, đứng đợi anh ở tàng cây cách đó không xa bấm điện thoại. Không nghĩ tới đội ngũ giải tán một lúc, một nam sinh viên mồ hôi đầy đầu chạy tới trước mặt, đỏ mặt xin cô số di động. Tùy Uyên cũng đang bước tới, nghe hai người nói chuyện liền dừng lại ở chỗ kia.

Thích An cảm thấy xấu hổ, nghĩ nghĩ: "Xin lỗi, di động tôi hết pin rồi, tôi cũng không nhớ số của mình nữa."

Nam sinh viên liếc cái di động cô nắm chặt, thấp giọng hỏi: "Vừa nãy không phải cô đứng bấm di động đấy sao, sao bây giờ lại hết pin?"

"..." Thích An thầm nói trong lòng, tôi uyển chuyển cự tuyệt không phải là để cậu không xấu hổ hay sao? Cô khụ một tiếng, nghiêm mặt: "Vậy tôi đành nói thẳng, học đệ à, xin lỗi, tôi không cho số điện thoại được, nếu không bạn trai tôi sẽ ghen."

"Ồ, thì ra có bạn trai rồi..." Nam sinh viên gãi đầu, không nói thêm gì nữa bỏ đi.

Tùy Uyên lúc này mới bước tới, nhướng mày nói: "Bộ dáng cậu ta cũng không tệ, sao lại đuổi đi?"

Thích An trừng anh, vô lực nói: "Về kí túc xá đi, tôi nóng chết mất bây giờ."

Cô thật sự cũng muốn có một tình yêu ngọt ngào, nhưng có lẽ vì nhà nghèo, mẹ vất vả để cho cô được đi học nên cô tập trung hết vào việc học, lúc năm nhất cũng có hai người theo đuổi cô nhưng cô chẳng đám đồng ý. Giờ thì bớt nghèo rồi, nhưng lại dính đến vật nguy hiểm như Tỏa Hồn Thạch, mạng nhỏ có khi còn không giữ nổi thì yêu đương cái khỉ gì.

Nhưng khiến Thích An không ngờ tới, sinh viên kia không giống mấy người trước đó bị từ chối thì nhẹ nhàng bỏ qua. Ba ngày sau, trên Tieba của trường xuất hiện ít tin đồn nhảm nhí về cô, cái quá đáng nhất nói cô bị hai tên nhà giàu bao dưỡng cùng một lúc, hai tên đó còn cùng nhau đến trường đón cô ra ngoài thuê phòng. Phía dưới còn cả mấy cái bình luận kêu tận mắt thấy cô lên xe của hai người đàn ông, càng nói càng như thật.

Thích An vừa tức vừa buồn cười, hôm đó hai người Triệu Nhất đến trường đón cô đi một cái xe bình thường phổ thông nhất, cô có muốn được bao dưỡng cũng không đến mức bám vào "Đại gia" kiểu đó chứ?

Lúc đầu cô nghĩ kệ đi, qua mấy ngày là hết, ai biết về sau càng ngày càng nhiều người nhìn cô lộ ra ánh mắt khinh thường hoặc là tìm tòi nghiên cứu. Hết cách, cô đành gọi cho Bạch Thự xin giúp đỡ, anh ta trong chuyện này là cao thủ, muốn tra ra người đăng bài dễ như trở bàn tay. Rất nhanh cô đã biết người đăng, vừa thấy ảnh không ngờ lại là tên học đệ không xin được số điện thoại kia.

Cô đang định hôm sau đi tìm hắn ta làm cho ra lẽ, bắt phải đăng bài xin lỗi cô, ai dè ngay đêm hôm đó hắn đã chết. 

Thời gian tử vong là 2 giờ 30 phút sáng, sở dĩ chính xác như vậy là bởi vì bạn cùng phòng tận mắt nhìn thấy hắn lao xuống từ ban công. Mà làm người ta kinh ngạc nhất là trước khi chết hắn đi ra từ phòng vệ sinh, cả người trần trụi nhảy xuống, lúc chết gáy chạm đất, thân thể dang thành hình chữ đại (大) nằm trên vũng máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play