Mang theo mê hoặc không có lời giải, ba người rời khỏi thôn Dương Liễu. Đối với Thích An nhiệm vụ lần này cũng không quá khó khăn, bà Tiêu giúp các cô rất nhiều, họ hầu như không phí sức lực gì cả. Nhưng nhiệm vụ này thuận lợi không có nghĩa là sau này cũng có chuyện tốt như thế. Trong lòng cô không có vui sướng khi hoàn thành nhiệm vụ mà ngược lại, trên đường về tâm tình vẫn luôn trầm trọng.

Triệu Nhất nhìn ra trong lòng cô có việc, trên đường hỏi một lần, Thích An do dự chốc lát, tạm thời vẫn không nói ra. Kì thật trải qua khoảng thời gian ở chung cô cảm thấy Triệu Nhất là người đáng tin cậy, nhưng từ sự kiện này có thể thấy Tỏa Hồn Thạch có một năng lực hết sức cường đại, cô lo lắng lỡ nói ra Triệu Nhất cũng sẽ bị cuốn vào.

Còn cô... Chỉ là một học sinh hết sức bình thường, cô cũng không biết mình có thể sống bao lâu nữa. Có lẽ bố cô đã sớm vì Tỏa Hồn Thạch mà chết ở nơi nào đó không ai biết. Mà cô, chính là người tiếp theo.

Dọc đường Thích An miên man suy nghĩ, đến mức xe đi đến cửa phòng làm việc rồi cô vẫn chưa có dấu hiệu say xe nôn mửa. Trong phòng làm việc chỉ có Bạch Thự ngồi ở phòng khách chơi game, Lý Chí Viễn và Trương Đông theo lời Bạch Thự thì đã lên cấp trên báo cáo tình huống thôn Dương Liễu rồi. 

Chờ hai người đó về, Triệu Nhất cẩn thận nói lại một lần nữa sự việc, cũng đem mộc bài đưa cho Trương Đông. Trương Đông cầm mộc bài nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên nhíu mày: "Đồ án khắc bên trên có điểm quen mắt, hình như chú đã gặp qua rồi."

Triệu Nhất vội hỏi: "Ở đâu ạ?"

Trường Đông trừng anh: "Gấp cái gì, để chú từ từ ngẫm lại đã." Ông nói, duỗi tay sờ sờ cằm, mày nhăn thật sâu, nhìn chằm chằm mộc bài suy tư. Những người khác nhất thời không dám nói chuyện sợ quấy nhiễu suy nghĩ ông.

Nhưng qua hơn mười phút, Trương Đông lại chậc một tiếc bất đắc dĩ: "Nghĩ không ra."

"Sao lại nghĩ không ra ạ?" Triệu Nhất nói: "Chú Trương, chú cứ cẩn thận ngẫm lại đi, đây chính là manh mối rất quan trọng! Cháu hoài nghi bọn họ là một tổ chức. Tiểu An nói lúc trước ở thôn Hòa Bình cô ấy cũng gặp thủ pháp giết người theo ngũ hành, những kẻ đó nhất định có mục đích gì đó!"

Trương Đông xoa xoa ấn đường, đưa lại mộc bài cho Triệu Nhất, đứng dậy nói: "Để chú chậm rãi ngẫm lại, thứ này cháu cứ mang lên cấp trên đi, họ cũng sẽ phái người điều tra."

"Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy." Triệu Nhất bất đặc dĩ nhìn Thích An: "Trước đừng nghĩ nhiều, cô ngồi xe lâu vậy rồi, về phòng nghỉ một lát đi."

Thích An gật gật đầu, cười một chút rồi đi vào phòng.

Sau đó qua vài ngày nhưng Trương Đông cũng không nhớ nổi đã ở chỗ nào gặp qua cái đồ án đó. Mà theo lời Triệu Nhất thì cấp trên đã bắt đầu toàn lực điều tra, trừ bỏ về cái mộc bài thì cũng tìm lại những án tử liên quan đến ngũ hành. Triệu Nhất cũng chụp hình mộc bài gửi cho sư phụ anh xem nhưng chưa nhận được hồi âm, về sau mới biết được sư phụ anh đi chấp hành nhiệm vụ, chỗ đó tín hiệu điện thoại còn không có.

Mắt thấy sắp hết tháng 8 rồi mà chưa có tin tức gì có giá trị, cũng không thể cứ đợi mãi vậy, còn phải về trường đi học nữa. Trước khi cô về Trương Đông dặn đi dặn lại cô ngàn vạn lần không cần live stream, càng không được lộ ra thân phận cho bất kì ai hết. Thích An cũng biết cái lợi cái hại trong đó nên cũng khẳng định trước khi tìm được kẻ đứng sau tuyệt đối sẽ không làm live stream.

Lúc cô về trường đã là ngày 29 tháng 8, trong trường đã dần dần náo nhiệt trở lại, trong phòng ngủ của cô cũng đã có hai người đến trước. Nguyên bản cô đang muốn ở ngoài trường tìm nhà thuê, nhưng vì suy xét đến an toàn thì tạm thời ở trong kí túc xá mới là lựa chọn tốt nhất. Dù cho người tìm cô có tìm được đến đây đi nữa thì trong trường nhiều học sinh như vậy cũng không biết cô là ai, thậm chí dù có biết cô đi chăng nữa cũng không dám trong trường học đầy người thế này làm gì cô. Cho nên ở trong trường so với một mình ở bên ngoài an toàn hơn rất nhiều.

Lúc Thích An kéo hành lý về kí túc xá, cô ở hành lang nghe được tiếng Lý Duyệt và Quách Tiểu Mẫn nói chuyện. Cô bước nhè nhẹ xách túi đi qua muốn hù dọa hai người nhảy dựng, nhưng vừa đến cửa lại nghe tiếng khóc của Quách Tiểu Mẫn.

Thích An sửng sốt, nhanh chóng đi vào thì thấy hai người ngồi trên ghế dựa chỗ ban công nói chuyện, hơn nữa cả hai đang còn đang lau nước mắt. Lý Duyệt còn tốt, tuy khóc nhưng cảm xúc vẫn tương đối ổn định, còn Quách Tiểu Mẫn khóc thật sự lợi hại.

Thấy Thích An bước vào, Quách Tiểu Mẫn òa một tiếng khóc lớn hơn, trong miệng mơ hồ không rõ kêu: "Tiểu An, cậu rốt cuộc cũng về! Đã xảy ra chuyện rồi!"

Trong phòng ngủ chỉ thiếu Viên Đan Đan chưa đến, thấy dáng vẻ của hai người như vậy cảm giác đầu tiên của Thích An là Viên Đan Đan đã xảy ra chuyện, vội vàng hỏi: "Ai xảy ra chuyện cơ?"

"Là... là... Nhạc Nhạc." Quách Tiểu Mẫn hít mũi, vừa nói vừa nấc.

Nhạc Nhạc là con chó nhỏ bị bỏ rơi ở trong trường, một con chó cỏ Trung Hoa. Từ lúc bọn Thích An chưa nhập học nó đã ở trong trường rồi, nghe nói có một sinh viên nào đó thấy chó con đáng yêu nên mua về, nhưng nuôi chưa được hai tháng đã thấy phiền, bạn cùng phòng còn bất mãn chú chó hay cắn đồ đạc lung tung nên sinh viên đó đem bỏ nó trong vườn cây sau trường.

Cũng may là trong trường nhiều sinh viên như vậy, người yêu chó còn không ít, mỗi ngày mọi người đều cho nó ăn jambon gì đó, nuôi nó đến mức béo múp da lông bóng mượt, nhìn kiểu gì cũng không giống chó hoang. Tên nó hình như vốn là Bảo Bảo, nhưng hiển nhiên nó cũng không phải "Bảo" của sinh viên kia. Sau không biết ai gọi nó là Nhạc Nhạc, dần dần thành tên luôn.

Nhạc Nhạc tính tình rất tốt, ai cũng sờ được, có khi mọi người đang học nó còn khe khẽ chui vào lớp ngủ, giảng viên cũng chỉ coi như không thấy. Có người còn đăng bài trên mạng nói Nhạc Nhạc chính là sủng vật siêu cấp của H đại, có lần một lớp tốt nghiệp chụp ảnh chung cũng thấy mặt nó.

Trong phòng kí túc xá của Thích An có bốn người, trừ Viên Đan Đan không thích động vật nhỏ lắm thì ba người các cô đều yêu chó mèo, từ lúc học kì 1 đã hay đi cho Nhạc Nhạc ăn. Thích An gia cảnh không tốt lắm thường chỉ mua jambon, Quách Tiểu Mẫn thích Nhạc Nhạc nhất, mỗi lần cho ăn đều mua đùi gà nên Nhạc Nhạc cũng thân với cô ấy nhất, có lúc từ xa nhìn thấy đã vẫy đuôi vui vẻ xông đến. Giờ Nhạc Nhạc xảy ra chuyện, Quách Tiểu Mẫn khóc thành như vậy về tình cảm cũng có thể tha thứ.

Thích An nghe cô ấy nói trong lòng cũng căng thẳng, giây lát không dám hỏi nó rốt cuộc bị làm sao, nhưng Lý Duyệt đã nghẹn ngào mở miệng: "Nhạc Nhạc bị giết rồi, bị vứt ở trong thùng rác chỗ cái hẻm nhỏ cạnh trường kia, nó chết thảm lắm, nó... nó bị người ta..." Cô ấy nói tới đây cũng nhịn không được khóc thành tiếng.

Lòng Thích An như bị một cục đá lớn đè chặt, trong đầu không tự chủ nhớ lại bộ dáng của Nhạc Nhạc, hốc mắt cũng bắt đầu ươn ướt. Cô vội vã dụi mắt, mở di động tìm trang Tieba của trường. Loại chuyện thế này trên Tieba nhất định có tin tức.

Quả nhiên ngay trang đầu tràn ngập tin về Nhạc Nhạc. Bài đăng trên cùng tiêu đề là [Mọi người có nghe nói chưa, Nhạc Nhạc bị người ta hành hạ đến chết!]

Ngón tay Thích An ngập ngừng một chút mới bấm vào, nội dung bài viết ngay lập tức xuất hiện trước mắt.

"Hôm qua buổi chiều ta còn cho Nhạc Nhạc ăn, đến buổi tối đã không thấy nó đâu. Hôm nay sáng sớm ta đi khắp nơi trong trường tìm cũng không thấy, lúc đi đến cổng trường thấy có người khóc lóc chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu tên Nhạc Nhạc nên ta cũng đi qua xem... Con mẹ nó không biết tên khốn nạn nào lột sống da Nhạc Nhạc ném nó vào thùng rác! Lúc ta thấy nó vẫn còn đang run rẩy!!! Con mẹ nó đừng để lão tử bắt được loại súc sinh như mày, nếu không lão tử cũng phải xẻo thịt sống mày ra!" 

Chủ thớt nói lúc ấy mấy người phát hiện ra Nhạc Nhạc góp tiền mang nó vào bệnh viện thú y gần nhất, nhưng bác sĩ thấy nó cũng nói thẳng cứu không được, không bằng cho nó một mũi tiêm để nó bớt phải chịu đau khổ. 

Đám sinh viên vây quanh chú chó nhỏ máu chảy đầm đìa, trơ mắt nhìn nó run lẩy bẩy, nhìn đôi mắt đen như mực của nó chảy ra nước mắt, nhìn ánh mắt nó dần dần tan rã... Cuối cùng, nó dùng chút sức lực ít ỏi còn lại phát ra một tiếng nức nở, cứ như vậy mà chết.

Bên dưới bình luận có suy đoán hung thủ là ai, có người đăng ảnh chụp trước kia của Nhạc Nhạc biểu đạt đau buồn, còn có người tỏ vẻ khinh thường không hiểu sao lại phải đối tốt với một con chó như vậy. Quá đáng nhất còn có một bài đăng: "Lại còn phải tiêm một mũi bớt chịu đau, cứ cho một dao hầm nồi lẩu là xong! Mấy kẻ cẩu nô đút nó ăn lâu thế rồi mà không làm một miếng à?"

Dưới bài đó mọi người đều cho rằng hắn chính là hung thủ hành hạ Nhạc Nhạc đến chết, mà trong trường ngọa hổ tàng long, chưa bao giờ thiếu nhân tài, có người rất nhanh đã tra ra người đăng bài đó, còn mang cả thông tin của hắn ta đăng hết lên. Vì thế đám sinh viên lửa giận ngập trời đi tìm tên đó, mấy người tính tình nóng nảy trực tiếp động thủ, sự tình nháo lớn lên còn phải gọi cả cảnh sát. Bây giờ cảnh sát còn đang ở bên kí túc xá nam, sinh viên vây xem tường thuật trực tiếp trên Tieba.

Thích An vừa lau nước mắt vừa xem mấy bài đăng. Trong di động của cô vẫn còn ảnh chụp Nhạc Nhạc, nó là một chú chó vô cùng vui vẻ, ai sờ nó nó cũng há miệng thè lưỡi nghiêng đầu nhìn cứ như đang cười với người ta vậy, khiến mọi người vô cùng yêu thích. Nó thậm chí còn biết chụp ảnh, lúc người ta chụp nó vô cùng phối hợp. Còn có không biết ai dạy nó chắp tay với bắt tay, lúc muốn xin ăn sẽ đến trước mặt người ta chắp tay để được cho ăn. Thích An rất thích chú chó nhỏ thông minh này, giờ xảy ra chuyện này cô đau buồn giống như mất đi một người bạn.

Càng khó tiếp thu là cách mà nó chết, sống sờ sờ bị lột da ném vào thùng rác chờ chết... Hung thủ có bao nhiêu tàn nhẫn mới có thể làm ra việc như thế?

Không... Đó còn có thể xem là người hay sao? Dù là một người ghét chó đi nữa thì cho nó một dao chết thống khoái cũng còn hơn mà!

"Tên biến thái kia... Mình mà biết nó là ai, mình nhất định phải giết nó!" Quách Tiểu Mẫn càng khóc càng dữ dội, khóc đến mức thở không ra hơi còn buông lời hung ác. Nhưng mọi người trong lòng đều biết, Quách Tiểu Mẫn không thể nào thực sự giết người, dù cho tên biến thái kia bị trói trước mặt các cô đi chăng nữa, các cô cũng không giết hắn. Hành hạ đến chết loại động vật không được quốc gia bảo hộ thì ở trên mặt pháp luật là không có tội.

Nếu người đăng bài gây bức xúc kia thật sự là người hành hạ Nhạc Nhạc đến chết, nhiều lắm cũng chỉ bị cảnh sát mang về giáo dục một chút hoặc tạm giam mấy ngày rồi lại không sứt mẻ gì được thả ra. Sinh mạng của những động vật nhỏ bình thường, đặc biệt là của mấy bé thú nuôi bị vứt bỏ, trước mặt luật pháp đều không đáng nhắc tới. Thích An không biết liệu cô có thể làm được gì, có lẽ việc duy nhất có thể làm chỉ là khóc thương cho Nhạc Nhạc mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play