Thích An ho khan kịch liệt, mắt vẫn nhìn chằm chằm Nhạc Tiếu Tiếu, sợ cô ta một lần nữa tấn công mình.

Nhưng không ngờ bộ dáng Nhạc Tiếu Tiếu lại thay đổi.

Thân thể trở nên bán trong suốt, gương mặt đã khôi phục lại dung mạo xinh đẹp lúc sinh thời, chẳng qua làn da tái nhợt đi rất nhiều. Cô ấy phiêu phiêu trước giường Quách Tiểu Mẫn, lộ ra thần sắc bất an khẩn trương, nhích nhích về phía Thích An bên này vội vàng hỏi: "Cô... cô không sao chứ? Thật xin lỗi... Tôi... tôi không phải cố ý đâu... Tôi vừa nhớ tới chuyện đó liền không khống chế được chính mình... Thật xin lỗi! Thật sự xin lỗi! Cô... có ổn không?"

Thích An ho khan thật lâu mới xua tay nói: "Không có việc gì. Cô hiện tại có thể nói cho tôi được không?"

Không có việc gì mới lạ ấy! Yết hầu cô bây giờ đau như bị kim đâm, thanh âm cũng đều nghẹn ngào. Nhưng mà cái đó không quan trọng, quan trọng là đêm nay nếu không chết ở chỗ này thì cô nhất định phải mau chóng biết chân tướng sự thật. Nếu không lỡ lần sau Nhạc Tiếu Tiếu lại phát cuồng thì sao?

Nhạc Tiếu Tiếu không dám đến quá gần Thích An bèn dừng lại chỗ đầu giường Quách Tiểu Mẫn, gương mặt đầy áy náy, mím môi, chậm rãi mở miệng nói: "Quê tôi ở trong một sơn thôn, chỗ đó vừa nghèo nàn lại lạc hậu, cho nên bố mẹ tôi đều trọng nam khinh nữ..."

Cái này cùng với chuyện Vương Hiểu Dư kể cũng không sai biệt lắm. Cô ấy là chị cả trong nhà, từ nhỏ đến lớn đều sống trong đánh chửi.

Sau khi đến thành phố này học đại học, bởi vì thường xuyên phải ra ngoài làm thêm, buổi tối về tương đối muộn, ảnh hưởng đến bạn cùng phòng nghỉ ngơi, lại thêm một ít những nguyên nhân khác, cô ấy trở thành đối tượng bị bắt nạt.

"Cuối kì 1 năm ngoái, tôi ngẫu nhiên nghe Hiểu Dư nói là làm live stream thu nhập cũng không tệ, đặc biệt là nữ, chỉ cần xinh đẹp chút thì hát không hay cũng không có việc gì."

Nhạc Tiếu Tiếu thử một lần, kết quả quả nhiên khá tốt. Làm live stream ngắn ngủi mấy tháng, thậm chí cả tiền mượn thân thích lúc học cao trung cũng đều đã trả gần hết.

Nhưng ba tháng trước, cô gặp một người đàn ông.

Hắn ta tên Lý Triết, nổi danh là một tiểu chủ bá tay ngang. Kỹ thuật không tốt nên danh khí không cao lắm, được cái lớn lên rất đẹp.

Nhạc Tiếu Tiếu thấy tin tức về hắn, theo tư liệu bấm vào phòng live stream, bị cách nói chuyện khôi hài hấp dẫn, cả đêm nằm ôm di động cười ngây ngô.

Hai người rất nhanh trao đổi phương thức liên lạc, hơn nữa đều thật sự hợp nhau. Lý Triết là người phi thường thú vị, chỉ giao tiếp qua tin nhắn mà có thể làm cô cười không ngừng.

Nhạc Tiếu Tiếu nói tới đây thở dài: "Đời này của tôi, đoạn thời gian đó là lúc tôi tươi cười nhiều nhất."

Nói xong, biểu tình cô ấy dần trở nên thống khổ: "Nhưng sau này tôi mới biết... tất cả chỉ là một âm mưu!"

Hai người quen biết nửa tháng bèn gặp mặt. Lý Triết thân hình cao lớn, diện mạo soái khí, Nhạc Tiếu Tiếu cũng được công nhận là một mỹ nữ. Lần gặp mặt này không hề ngoài ý muốn thúc đẩy quan hệ tình cảm lẫn nhau của hai người.

Lý Triết lời ngon tiếng ngọt cực kì êm tai, cẩn thận tỉ mỉ quan tâm chăm sóc. Đối với một người từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm như Nhạc Tiếu Tiếu mà nói là phá lệ ấm áp. Người thiếu tình yêu thương, chịu không nổi người khác đối với mình tốt, nên cô luân hãm vào đoạn tình cảm này rất nhanh, cũng rất sâu.

Ngọt ngào ôn nhu của hắn như độc dược không có thuốc giải, một khi hạ vào cơ thể cô vĩnh viễn không thể trừ tận gốc. Dù cho Lý Triết một lần lại một lần tìm cô vay tiền, cô trước sau không hề do dự.

Thẳng đến hôm đó, Lý Triết lại một lần nữa tìm đến phòng trọ của cô. Vừa bước vào đã tặng cho cô một bó hoa hồng lớn, không nói hai lời bế cô lên giường.

Củi khô lửa bốc xong, đang lúc Nhạc Tiếu Tiếu rúc vào ngực hắn hưởng thụ giờ phút ấm áp này, hắn ôn nhu đối với cô hỏi: "Tiếu Tiếu, em có thể lại cho anh mượn mười vạn được không? Anh xin đảm bảo khi có tiền lập tức trả lại em ngay!"

Mười vạn, cô một tháng mỗi ngày đều live stream, tình huống tốt nhất cũng chỉ thu vào được ba vạn. Huống hồ còn tiền nợ thân thích, cũng cho hắn mượn rất nhiều lần rồi, hiện tại trong thẻ cô thật cũng chỉ còn mấy trăm tệ để sinh hoạt.

Nhạc Tiếu Tiếu ngốc này không lấy đâu ra tiền, phản ứng đầu tiên lại không phải là hỏi Lý Triết vì sao muốn mượn nhiều như vậy, mà là sợ hắn tức giận.

Thích An nghe đến đây muốn bổ đầu cô ấy ra xem bên trong có phải toàn là nước hay không?!

Nhạc Tiếu Tiếu chua xót cười một tiếng, gục đầu xuống nói: "Hắn lúc ấy thoạt nhìn tuy có chút thất vọng, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ nói là chính mình tự nghĩ cách khác. Nhưng tôi không ngờ..."

Lý Triết nghĩ ra biện pháp còn liên quan đến cô.

Hai ngày trước, Lý Triết lại đến tìm cô, mang theo một chai rượu vang đỏ. Cô vừa uống được một ly liền bất tỉnh nhân sự. Chờ đến lúc cô tỉnh lại lại phát hiện tay chân đều bị buộc lại trên giường, miệng bị bịt, mắt cũng bịt kín vải đen. Hơn nữa... cả người không có một mảnh vải!

Thời điểm cô tỉnh lại nghe Lý Triết nói: "Trương ca, Lưu ca, hai người nhìn đi, đây chính là chủ bá live stream đang rất hot đấy. Hơn nữa đêm nay 3p, thế nào? Chắc cũng có thể cho tiểu đệ hai vạn chứ?"

Một gã lạnh giọng quát: "Mày mẹ nó nghĩ cũng tốt nhỉ. Lão tử đây có đi Thiên Thượng Nhân Gian tìm đứa đứng đầu một đêm cũng không đến được hai vạn."

Lý Triết lại nói: "Vậy... vậy một vạn là có thể được phải không? Một vạn trong mắt hai ca chẳng qua cũng chỉ là tiền lẻ thôi mà..."

Hắn lại ba hoa ít lời nịnh bợ, ba tấc lưỡi không xương nói làm cho hai tên kia ha ha cười lớn. Cuối cùng dùng một vạn tệ thành giao.

Sau đó, chính là cơn ác mộng cả đời của Nhạc Tiếu Tiếu.

Khiến cô không thể tưởng tượng nổi là lúc hai tên cầm thú kia phát tiết xong, Lý Triết còn chưa đi. Hắn mở băng vải bịt mắt cô, bê nước vô cùng ôn nhu lau sạch thân thể cho cô... đem chứng cứ cưỡng bức trên người cô hoàn toàn hủy diệt.

Hắn còn bên tai cô mềm mỏng nói: "Tiếu Tiếu, em giúp anh đi. Anh thiếu nợ không trả bọn họ giết anh mất! Chỉ cần vài lần nữa thôi! Em yên tâm, anh nhất định sẽ không ghét bỏ em. Chờ trả xong nợ anh sẽ hảo hảo làm lại được không? Về sau anh sẽ cưới em làm vợ nhé?"

"Đây con mẹ nó còn là người hay không?!" Thích An tức đến mức đập một cái xuống mép giường, lại đau đến mức hít hà một hơi.

Nhạc Tiếu Tiếu thống khổ nhắm mắt, qua một hồi lâu mới nén xuống hận ý mà tiếp tục kể.

Tối hôm đó, cô lo sợ chọc giận Lý Triết sẽ khiến hắn thương tổn cô hơn nữa cho nên phải giả vờ đón ý nói hùa theo hắn, tạm thời đáp ứng hắn. Cô vốn định chờ Lý Triết đi thì nhìn lại xem có thể tìm được chứng cứ gì không, sau đó sẽ đi báo cảnh sát. Nhưng không ngờ Lý Triết đêm đó không rời đi. Cô chỉ có thể nhân lúc vào wc kiểm tra thân thể mình một chút, ở trong wc ngồi xổm thật lâu mới có được chứng cứ hai tên cầm thú đó lưu lại. Thứ kinh tởm đó...

Nhạc Tiếu Tiếu nói đến đây, gương mặt xinh đẹp lại lần nữa trở nên dữ tợn. Thích An thấy tình huống không ổn vội vàng hô to: "Cô bình tĩnh một chút! Còn phải báo thù mà!"

Thân thể cô ấy hư hư thật thật biến hóa nhiều lần, vài phút sau mới rốt cuộc bình tĩnh lại.

"Sáng sớm hôm sau, hắn ra ngoài." Nhạc Tiếu Tiếu nói tiếp: "Chờ hắn vừa đi, tôi lập tức cầm theo chứng cứ muốn đi báo cảnh sát. Chỉ là không ngờ tới..."

Cô đi vào cục cảnh sát còn chưa kịp nói ra mục đích của mình đã thấy mấy người đàn ông bụng phệ đi ra từ một gian phòng. Mấy người đó vừa đi vừa cười nói, trong đó có một người đầu hói cười ra tiếng, vừa nghe cô đã sợ đến phát run. Thanh âm đó thật sự quá quen thuộc!

"Thanh âm của hai tên khốn đó tôi có chết cũng không quên được!" Nhạc Tiếu Tiếu căm hận nghiến răng, mỗi một chữ toát ra mang theo vô tận hận ý.

Tên hói đó lúc ấy đang cùng Cục trưởng Cục cảnh sát nói chuyện, quan hệ giữa hai người đó thoạt nhìn rất tốt.

Nhạc Tiếu Tiếu không dám ở lại thêm một giây nào nữa, vội vàng xoay người bỏ chạy. 

"Tôi không biết... không biết hắn có nhận ra tôi không." Nhạc Tiếu Tiếu thống khổ nói: "Tôi không dám báo cảnh sát nữa, chỉ muốn nhanh về phòng thuê thu dọn đồ vật lập tức đi. Nhưng tôi về chưa tới 10 phút Lý Triết đã tới..."

Thích An hơi tính tính thời gian, có lẽ khoảng hôm qua, cũng đúng là lúc bác gái trên lầu nói thấy Nhạc Tiếu Tiếu như vừa mới khóc đó.

"Hắn ta có chìa khóa phòng của tôi, chỉ cần hắn muốn vào tôi căn bản không ngăn được." Nhạc Tiếu Tiếu ôm đầu cười tự giễu: "Tôi thật ngu ngốc, mới quen hắn mấy tháng cái gì cũng đem giao cho hắn."

Lúc ấy Nhạc Tiếu Tiếu vừa gom xong quần áo chuẩn bị đi thì nghe ngoài cửa truyền đến thanh âm mở khóa, không kịp tìm cái gì chặn cửa đã thấy Lý Triết bước vào.

Thấy Nhạc Tiếu Tiếu thu dọn quần áo chuẩn bị rời đi, bộ mặt ôn nhu giả tạo của hắn lập tức trở nên hung ác, giơ tay muốn tát cô.

Nhưng hắn bỗng nhiên dừng lại.

Lúc ấy cô không biết vì sao, cho đến... sau khi chết.

Lý Triết không nói với Nhạc Tiếu Tiếu một câu nào cả, lúc cô vừa định há miệng kêu to hắn đã kịp thời bịt kín miệng cô lại, dùng loại sức mạnh của đàn ông trưởng thành chế phục cô, bịt chặt miệng trói chân tay cô nhét vào wc.

Nhạc Tiếu Tiếu bị trói khoảng nửa ngày, trong lúc đó nghe thấy Lý Triết gọi điện, sau đó còn đi ra ngoài một chuyến tầm hơn 10 phút sau đã trở lại. Hắn mang cho cô một cốc nước, trong mắt không che giấu sát ý, Nhạc Tiếu Tiếu khi đó cảm thấy lạnh lẽo cùng cực.

Hắn ép cô uống hết cốc nước, không bao lâu cô liền hôn mê.

Thích An nhíu mày: "Là thuốc ngủ sao? Nhưng không phải tối hôm qua cô mới chết sao?"

Nhạc Tiếu Tiếu lắc đầu: "Đó là chuyện hôm kia. Hắn khi đó không muốn lập tức giết tôi. Tôi suy nghĩ cẩn thận đã biết, hắn không đánh tôi còn làm tôi hôn mê, mục đích là không để trên người tôi lưu lại dấu vết, miễn cho sau đó cảnh sát điều tra ra hắn."

Thích An bừng tỉnh. Lúc ấy Nhạc Tiếu Tiếu bị trói trên người chắc chắn có để lại dấu vết dây thừng, Lý Triết để cô ấy sống lâu thêm một ngày để những dấu vết đó hoàn toàn biến mất, còn có thêm một ngày lên kế hoạch bố trí hiện trường.

Lại thêm một thời gian, chính là vào đêm hôm qua.

Lý Triết mang bao tay mở chốt khí than, rót thêm cho cô một ly nước trộn lẫn thuốc ngủ. Nhìn cô ngủ hắn đem ít thuốc ngủ rải trên tủ đầu giường, để thêm một tờ giấy mới rời đi.

Nhạc Tiếu Tiếu che mặt khóc không thành tiếng: "Cô có biết không, tờ giấy đó là trước kia tôi viết cho hắn."

Sáng sớm một tháng trước, hai người họ hẹn nhau đi công viên trò chơi, nhưng Nhạc Tiếu Tiếu buổi sáng có lớp nên thức dậy tương đối sớm. Khi cô tỉnh lại, Lý Triết còn đang ngủ.

Vì thế cô viết lại tờ giấy cho hắn, nội dung ghi: "Heo lười, em đi trước đây. Trong nồi có cháo nhớ ăn nhé. Chờ em tan lớp sẽ gọi cho anh. Muah~"

Nhạc Tiếu Tiếu không ngờ trong đó ghi câu "Em đi trước đây" lại bị Lý Triết xé xuống trở thành "Di ngôn" trước khi chết của cô.

Việc này làm Thích An càng cảm thấy ớn lạnh... Người bình thường không có việc gì ai mà đi giữ lại một tờ giấy ghi chú như vậy chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play