Edit: Mị Mêu Mều
Truyện được đăng trên Wordpress của mimemeu.wordpress.com
Trác Ôn Thư có ý giết người thật thì sẽ không nói chuyện, cũng sẽ không cho Thạch Giảo Giảo nói chuyện.
Thạch Giảo Giảo đã dùng tính mạng chứng minh bằng kinh nghiệm thực tế. Tuy giọng điệu bây giờ của anh rất đáng sợ nhưng lại uy hiếp cô, chứng minh anh không muốn giết cô thật.
Thạch Giảo Giảo thức thời vô cùng, đầu ngột trong chăn cố gắng gật đầu, phát ra tiếng ừm ừm.
Trác Ôn Thư buông cô ra. Thạch Giảo Giảo đứng lên thở hổn hển, băng gạc trên đỉnh đầu bị cọ rớt mất, tuy không chảy máu nhưng vết thương trên vầng trán trắng không tì vết của cô trông vẫn rất đáng sợ.
Nếu đổi thành cô gái khác thì đã sớm la chí chóe, nhưng Thạch Giảo Giảo hoàn toàn không quan tâm, chỉ đưa tay đụng nhẹ vào một cái. "Shhh" một tiếng, rồi tiếp tục đỡ Trác Ôn Thư nằm lên giường.
Miệng thì nói: "Em sẽ đi báo tin cho bọn béo." Trên thực tế, cô mở cửa phòng bệnh ra ngoài là đi băng bó vết thương lại lần nữa.
Báo tin là chuyện không đời nào! Sau khi thông báo thì anh em của anh bay phần phật tới một bầy, rồi cô ở đâu? Trác Ôn Thư còn có thể cho cô chạm tay vào ư?
Thạch Giảo Giảo băng bó vết thương xong, đi quanh ở bên ngoài mấy vòng, mua một ít thức ăn về. Vừa bước vào, đối diện với tầm mắt của Trác Ôn Thư, cô nói không chút chột dạ: "Em đã thông báo rồi, em không có số điện thoại của bọn họ. Em đi vào trong tiệm tìm luôn rồi, nhưng mà hôm nay trong tiệm rất bận..."
Trác Ôn Thư nhìn vẻ mặt Thạch Giảo Giảo, mím môi, chỉ chốc lát sau không biết nghĩ đến điều gì, anh nhẹ nhàng cười giễu một tiếng, không hỏi lại.
Bọn họ từng là hàng xóm, lúc mới đầu, Trác Ôn Thư chẳng hề biết rõ về Thạch Giảo Giảo, bị bề ngoài và chút ít ơn huệ của cô lừa gạt, đến cuối cùng ngã một cú đau.
Thế nhưng khi đó, người phụ nữ trước mặt biết dùng dáng vẻ điềm đạm, đáng yêu để che giấu bản tính, đến ngay cả hại người cũng phải kể đứt hơi khàn tiếng sự cùng đường bí lối của mình trước.
Nhưng năm năm nay, có lẽ là sống trong nhà quyền thế quá thoải mái, người phụ này, vẫn xấu xa như năm năm trước. Chỉ là bây giờ, cô hoàn toàn không che giấu nữa, giương nanh múa vuốt một cách xấu xa, đến cả giả vờ cũng hoàn toàn không nghiêm túc, diễn xuất rách nát cực độ.
Hại anh thành như vậy, sau khi anh ra tù vẫn có thể la liếm như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh thật sự đã đánh thấp trình độ vô liêm sỉ của người phụ nữ này, thế mà lại tin cô sẽ đi báo tin thật...
Thạch Giảo Giảo cũng chẳng biết sự lừa dối của mình đã bị Trác Ôn Thư nhìn thấu từ lâu. Nói chung là Trác Ôn Thư không hỏi lại, thì cô cũng không chủ động nhắc tới.
Trong lúc dưỡng thương ở bệnh viện, Thạch Giảo Giảo hậu hạ Trác Ôn Thư, đích thân làm mọi chuyện, vừa góp tiền vừa góp sức, nhìn qua rất giống một cô bạn gái thập nhị tứ hiếu.
Mỗi buổi trưa, Thạch Giảo Giảo đều đỡ Trác Ôn Thư đi dạo hai vòng trong hành lang bệnh viện, chân của anh gần như đã khôi phục hoàn toàn.
Hai người gắn bó với nhau, trông trai tài gái sắc, tuy sẽ không cười cười nói nói nhưng bầu không khí hài hòa một cách kỳ dị, thật sự giống một đôi tình nhân trẻ vô cùng ân ái.
Nhưng các điều dưỡng của quầy điều dưỡng đều biết rằng, vết sẹo trên trán Thạch Giảo Giảo chính do "bạn trai" đánh, vết bầm tím trên cổ vẫn luôn không tan là do "bạn trai" cô bóp.
Hơn nữa, thỉnh thoảng Thạch Giảo Giảo sẽ đến quầy điều dưỡng xử lý vết thương. Trong mắt người ngoài, cô chính là một cái túi trút giận vừa có tiền vừa có nhan sắc, cực kỳ si tình, thích một tên khốn kiếp và luôn bị đánh.
Tình huống thực tế là vết thương trên người Thạch Giảo Giảo chủ yếu đều do cô tự tìm.
Đều do cô cố ý chọc Trác Ôn Thư, chọc đến khi anh không thể nhịn được, không thể tránh khỏi được nữa mới ra tay khiến Thạch Giảo Giảo đau nhức để cô nhớ dai.
Đương nhiên, Thạch Giảo Giảo không thể nào là người không có lòng tự trọng trời sinh. Lần tình cờ cô vào hệ thống thì phát hiện một lần cô bị đánh đều có thể làm giảm một ít giá trị oán hận. Tuy rằng rất ít ỏi nhưng trong tình thế bí thế này thì có còn hơn không!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT