Hơn mười cái trận bàn nối tiếp nổ tung không làm Lạc Khôi lo lắng, hắn lo lắng chính là vết nứt. Hắc Ma Tử nghĩ hay lắm, thức hải bị đánh thủng đâu không thấy, chỉ thấy là vết nứt đang tham lam thôn phệ lấy chỗ bạo trong trận bàn khuếch ra, nửa điểm dư thừa cũng không bỏ xuống.
Có thể nói cái bóng đen do Hắc Ma Tử thả ra buộc Lạc Khôi không thể chăm chăm đi lo lắng vết nứt, nhưng hắn là cảm nhận được thức hải một trận đau.
Cũng phải công nhận một điều, đây là lần đầu tiên hắn cảm giác đau trong thức hải, nếu nói thể xác tổn thương còn có thể vãn hồi, ý niệm đau chỉ có thể là báo hiệu của điềm dữ.
Có điều Lạc Khôi buộc phải thả nổi tình thế, hắn trước nhất cần đối xuống cốt xương kia. Nhìn cái cách bóng đen kia bổ xuống cốt xương, nếu là người hiểu chuyện, lập tức sẽ bi ai.
Lạc Khôi cũng không ngoại lệ, hắn bi ai.
Thế giới có quá nhiều thứ không thể hiểu lấy cùng không thể tiếp xuống, như bóng đen này, nó rõ ràng là ảo ảnh, nhưng hết lần này đến lần khác lại có thể chân thật biểu đạt cảm xúc, loại cảm xúc chỉ có trong khốn cùng nhất của cuộc đời.
Đúng, có người sống vì người đã chết, cũng có người chết đi rồi cũng chưa phải là hết, bởi trong cái vô vọng của dòng chảy thời gian cùng cách biệt thế giới, không thể làm họ thôi nghĩ về lỗi lầm.
Ma là gì? Có lẽ nó không đại biểu cho tâm, nhưng đâu đó, đây là chấp niệm của linh hồn. Người vong, linh hồn tán, chỉ có chấp niệm là còn bất bơ giữa trần đời.
Trước đó Lạc Khôi bắt gặp ánh mắt ở trạng thái ma hoá của Hắc Ma Tử, cái này nói cho hắn biết đằng sau của tử vong chưa phải là hết, nhưng đặt trên hai phương diện giữa bản chất cùng biến tấu, rõ ràng chấp niệm kia đang bị người khác lợi dụng.
Chấp niệm suy cho cùng là một loại không cam tâm khi chết uẩn sinh ra, về mặt lực lượng, nó rõ ràng không có gì uy hiếp, càng không thể tồn tại quá lâu giữa trần đời.
Nhưng vạn vật là vậy, có tồn tại liền có biến hoá, chấp niệm không thể tồn tại lâu không có nghĩa là có người mặc nó tiêu tán. Nếu người có dã tâm cùng đủ kiên trì, biến chấp niệm thành nghiệp chướng liền không khó.
Như Hắc Ma Tử đi theo ma pháp, hắn đương nhiên có cách lợi dụng chấp niệm, mà cái bóng đen mang theo cốt xương kia là một dạng chấp niệm như vậy, nói một câu tàn nhẫn, nó không khác gì là một tồn tại bĩ cực, vĩnh viễn không có đường ra.
Đúng, không thể không nói một câu tàn nhẫn, nhân sinh bĩ cực thái lai, nhưng khốn cùng nối tiếp khốn cùng, đau thương chất chồng đau thương, thử hỏi lấy thái lai ở nơi nào?Quảng Cáo
Như đã nói, chấp niệm hoá nghiệp chướng, chính là bước đi trên con đường không có về sau, càng không thể có cái gọi là 'chỉ cần thấy nàng nở nụ cười là đã mãn nguyện rồi'.
Có thể chấp niệm của bóng đen là đến từ tình nhân, có thể khoảng cách giữa yêu và hận rất mong manh, nhưng Lạc Khôi không phải bi ai bởi chuyện này, hắn là bi ai cho kiếp người.
Kiếp người sống đã khó, chết đi càng khó hơn.
Lạc Khôi có chút hiểu dụng ý của Hắc Ma Tử, bất kỳ ai đối diện với đoạn bi ai này, buông xuôi chính là tâm lý trước nhất. Mà trong đấu pháp, đối phương có một tia dao động hay là một điểm buông xuôi, là đủ rồi.
Nhìn cái cốt xương đánh xuống đầu, Lạc Khôi dù biết buông xuôi chính là không được, hắn vẫn lựa chọn buông xuôi.
'Kinh'.
Cốt xương bổ báng lên đầu chớp lên một ánh kim quang, Hắc Ma Tử thấy không đúng, ý niệm Lạc Khôi rõ ràng sụp đổ, nhưng cho hắn một cảm giác nguy hiểm.
Con mắt trong tình trạng ma hoá đỏ lên một vệt huyết sậm, Hắc Ma Tử vốn đã cầm về Huyết Cốt Ma Sinh cuốn lên vệt huyết sậm, đem cả thân mình cùng bóng đen hoà nhập lại cùng nhau, nhất nhất đem ý niệm sụp đổ của Lạc Khôi bao phủ xuống.
Vốn một mực cho rằng hơn mười cái trận bàn có thể xé thức hải ra rồi rời đi, hiện tại trốn không được, Hắc Ma Tử nhất định phải giết cho được Lạc Khôi mới có thể tính xuống chuyện sau đó.
Không thể không nói Lạc Khôi rất khó chơi cùng rất khó đoán, nhưng Hắc Ma Tử không tin bên trong ma khu, ý niệm của Lạc Khôi có thể nhấc lên chuyện gì đáng nói.
Bên trong ma khu, hai con mắt đỏ ngầu như là chỗ trọng yếu, theo màu đỏ khuếch tán ra, ma khí màu đen bỗng chuyển sẫm, có mùi rất hắc.
Cũng trong ma khu, bóng đen kia vẫn bi ai, dường như tất cả bi kịch này đều vạ tới nó, càng lúc càng hỗn.Quảng Cáo
Xét ở hai thời điểm không quá cách biệt, nếu trước đó cái bóng đen là để đối phương nghĩ về kiếp người mà buông xuôi, hiện tại bóng đen hoà với ma khí màu sẫm, nó đâu chỉ là buông xuôi?
Đây là muốn đối phương cùng nó cùng nhau gánh vác bi kịch.
Đáng tiếc, ý niệm trong thế sụp đổ, Lạc Khôi đâu còn tâm ý đi bi ai bóng đen?
Có thể ý niệm của hắn đã sụp đổ, nhưng thời điểm cốt xương đánh chớp lên ánh kim quang kia, Lạc Khôi thực sự là cố ý.
Còn vì cái gì? Hắn thật sự muốn cười ha ha.
Xung quanh ý niệm sụp đổ bằng mắt thường có thể thấy nó đang ba động, càng dễ nhìn hơn chính là ma khí màu sẫm, nó dường như đang gặp phải lá chắn, chỉ có thể đùn lại ở phía ngoài ý niệm mà không cách nào thẩm thấu vào bên trong.
Cũng là lúc này, ma khu có tiếng chuông vang ngân, 'ùng hồi', 'ùng hồi' rất đều, một sự kêu gọi len lỏi đâu đây.
Một làn sóng nối tiếp một làn sóng, ma khí màu sẫm dường như bị cái gì chèn lấn, có khí lãng nhấp nhô phun trào.
Ý niệm sụp đổ của Lạc Khôi rõ ràng không có gầy dựng lại, có điều trên ý niệm của hắn là có biến đổi, cư nhiên mọc lên một cái chuông, chính cái chuông này là nguồn cơn của hồi ngân vừa rồi, cũng chính là nguồn cơn của dòng khí lãng sau đó.
Hắc Ma Tử làm sao không biết cái chuông này là chuyện gì xảy ra, nếu đã không thể cùng ngồi xuống nói chuyện, vậy sợ hãi cùng giữ lại được cái gì?
Huyết Cốt Ma Sinh lần nữa chia hai nửa Thái Cực Đồ, khác với lần trước, lần này Hắc Ma Tử trực tiếp đứng trong Thái Cực Đồ, hắn lại đứng trong nửa màu đỏ tử vong, mục đích chính là chờ đợi Lạc Khôi.
Trên đỉnh chuông, rất nhanh dựng lấy một cái ý niệm, đây chính là Lạc Khôi, chỉ là...Quảng Cáo
Xương gò má Lạc Khôi lõm xuống, nếu là lúc khác, hắn đương nhiên sẽ không đến bận tâm.
Hiện tại có vẻ không giống, xương mặt của hắn rõ ràng biến dạng, mà xem ở bước đầu phán đoán, biến dạng này không thể nào là tạm thời.
Lạc Khôi nhìn đến cái chuông, hắn phán đoán ý niệm của mình không thể gầy dựng hoàn thiện, rất có thể là đến từ cái chuông.
Chuông này, chính là Hồn Chung.
'Hồn Chung vang, hồn lũ lượt
Một khóc, đoạn sinh, lời trăng trối
Hai oán, dang dở, vướng bụi trần
Ba bi, chấm hết, tuyệt luân hồi...'
Quả là lúc trước Lạc Khôi không có ý định đi luyện Hồn Chung đạt được từ Quan Kiện, cái nhìn ban đầu, đây là một dạng công pháp rút lấy linh hồn của người khác, hắn là cần công pháp gọi về Tinh Lạc cùng Quang Lạc, cho đến khi hắn nhìn đến tên bóng đen bi ai kia.
(Bĩ cực thái lai - vận đến cùng cực thì hanh thông đến)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT