Nếu nói chiêu thức vừa rồi Huyền Định có chút tâm đắc, Lạc Khôi lại mới làm nóng mà thôi. Dị pháp quả nhiên xu hướng mạnh càn, cái này càng phù hợp với Lạc Khôi.
Hai tay hắn lại siết chặt thân côn, đi trước một bước hướng bờ eo Huyền Định vụt ngang.
Mặc dù đã có trước đó chênh lệch lực lượng, nhưng Huyền Định không có lựa chọn phòng thủ mà còn bước tới, gậy côn trên tay cũng là mạnh bổ ra ngoài.
Keng.
Côn mạnh gặp côn mạnh, chân khí dị pháp gặp chân khí màu vàng, từng cái nổ tung ra. Côn mạnh nổ ra đốm lửa liền vụt tắt, nhưng chân khí va chạm không có đơn giản như vậy, Huyền Định vậy mà ngực một trận khó chịu, chân khí trở nên lộn xộn mất khống chế.
Hai chân Huyền Định giậm mạnh xuống đất mới trụ lại thân mình, thân là chủ mà bị khách lấn, trong mắt người tại Thiền Trúc Điện, đó là thất bại. Huyền Định muốn tham gia tân sinh thi đấu, ngay cả một tên có cùng tu vi cũng không thắng, khác nào tự loại mình ngay từ đầu.
'Hây'.
Theo Huyền Định thét lên một tiếng, xung quanh hắn bốc lên một tầng hơi mờ màu vàng, bàn chân lại giậm xuống đất, đem đầu côn ong ong lay động. Mà lúc này, tầng hơi mờ màu vàng diễn hoá ra một cái trảo tay hư ảnh, cùng với đầu côn chụp về phía Lạc Khôi.
Thân côn một hoá thành ba, mặc dù cùng chung đầu côn nhưng lại tách ra làm ba hướng, đem bàn tay hư ảnh lồng ở giữa, như muốn yểm trợ bàn tay.
Côn đi nhanh, trảo tay cũng lao theo nhanh, Lạc Khôi nháy một cái mắt, nhắm ngay trảo tay đập xuống một côn.
Phanh.
Có tiếng hất ngược khó nghe đoản tới, lổ tai Huyền Định có chút đau, nhưng cái này dường như không phải do âm thanh làm đến, đây là do chân khí loạn tạc.
Huyền Định lắc một cái đầu, nỗ lực áp chân khí vào trảo tay, muốn chụp đến cùng vào đầu Lạc Khôi. Trước đó chân khí va chạm hắn quả thật yếu thế, nhưng trảo tay được ba đầu côn bao lấy vẫn giữ được uy thế, cộng thêm chân khí vẫn đều đặn đổ dồn vào, tin tưởng trảo tay sẽ làm nên chuyện.
Mắt thấy trảo tay muốn chạm vào đầu Lạc Khôi, đan điền của Huyền Định bỗng một trận nóng ran, trảo tay theo đó dừng lại trước mi tâm Lạc Khôi khoảng một lóng tay, không cách nào chụp xuống tới.
Lạc Khôi đương nhiên sẽ không cho Huyền Định cơ hội, hắn lách mình sang một bên, cổ tay lại vung ra một côn.
Phốc.
Bị đầu côn đập vào ngực, Huyền Định không có lùi lại, ánh mắt hắn vẫn dõi theo trảo tay, nhìn xem nó rạn nứt, rồi vỡ vụn.
Phải biết trảo tay là hư ảnh, nhưng hình ảnh nó rạn nứt rồi vỡ vụn, hắn nhìn đến rất thật.
Không rõ Lạc Khôi bằng cách nào để trảo tay sụp đổ, Huyền Định ảo não nói:
Nếu vừa rồi Lạc Khôi để đầu côn rơi trên đầu Huyền Định, rất có thể Huyền Định cơ hội nhận thua cũng không có.Quảng Cáo
Quả thật Lạc Khôi cũng không ngờ chân khí dị pháp hiệu quả như vậy, nó có thể đánh tan ba đầu côn ảnh, lại trực tiếp xâm nhập chân khí hoá trảo đem nó sụp đổ, cái này có chút bá đạo.
Chỉ sợ chân khí dị pháp không chỉ dừng lại ở Phá Nội Dị Thức, nó càng có xu hướng bóp vụn chân khí khác, trong chiến đấu là có thực dụng.
Nhìn đến Huyền Định gục ngã, hai tên đầu trọc khác hướng Lạc Khôi chắp tay:
"Huyền Định bị thương, chúng ta phải đưa hắn đi phòng bệnh. Thí chủ xin chờ giây lát, tỷ thí này sẽ còn tiếp tục."
"Ta không có thời gian a."
Lạc Khôi cười tà, gậy côn trong tay bỗng đập về phía đầu Huyền Định, nếu là Huyền Định chết rồi, trị thương đương nhiên không cần, tỷ thí theo đó không cần gián đoạn.
Phập.
Đầu côn đánh lên đầu, đem hộp sọ Huyền Định sụp xuống một khoảng, có vụn mỡ cùng máu bắn ra, văng đến rất lực.
Hai tên đầu trọc không có tức giận, khép tay niệm Phật, cầu độ cho Huyền Định.
Cái tên Huyền Định này, vậy mà vỏn vẹn tồn tại mấy ngày, từ nay lại không có Huyền Định.
Bởi, tại Tây Giang cồn ma, người chết không lưu tên.
Có thể tức giận, nhưng lại nén đi, Viên Minh đứng ở trên cao, khẽ lắc đầu.
"Mang đồ vật giao cho hắn. Người này quẻ bói không thấu, đã mất đồ đừng để lại mất thêm người."
Đối với Huyền Định chết, Viên Minh lại lựa chọn nhìn xem, nếu hắn cứu Huyền Định, hắn càng xem không hiểu quẻ bói.
Lạc Khôi giết đi Huyền Định, chứng tỏ quẻ bói rất nghiệm, Thiền Trúc Điện không thể tránh khỏi một đoạn nhân duyên đầy trắc trở này.
Đứng bên cạnh Viên Minh chính là tên hoà thượng lúc đầu đón tiếp Lạc Khôi, hắn nghi ngờ:
"Sư phụ. Vì sao không nghe hắn nói cái gì?"
Viên Minh thở dài:
"Phật tâm, Phật pháp luôn là đường chính. Chỉ có Phật ngộ, là ngã rẽ."
Lời của Viên Minh rất khó hiểu lấy, tên hoà thượng niệm tay:Quảng Cáo
"Nói vậy, chúng đệ tử đâu còn đứng trong Phật môn?"
Viên Minh áy náy nói:
"Một bước sai, tất cả đều sai."
...
Lạc Khôi chèo thuyền rời đi Tây Giang cồn ma, trong lòng cũng một bụng khó hiểu.
Viên Minh kia làm việc quá khó đoán, hắn cầm đến đồ vật của Thiền Trúc Điện, Viên Minh vẫn nhất quyết không muốn nghe hắn nói.
Viên Minh là đang sợ cái gì?
Không đúng, là Viên Minh đang trốn tránh cái gì đó.
"Lần sau còn gặp lại."
Lạc Khôi tự nhủ, đoạn nhân duyên này có thể phải viết tiếp xuống, chỉ là cha hắn để hắn lấy đến thứ gì của Thiền Trúc Điện?
Khi Lạc Khôi mở ra chiếc hộp, hắn bỗng nhiên lạnh cả sống lưng, bên trong hộp vậy mà đựng lấy một con mắt, đang linh động nảy nảy.
Con mắt nhìn lấy mắt Lạc Khôi, rất nhanh, Lạc Khôi cảm nhận được con mắt của mình như lạc ấn vào cái gì, mà thời điểm này, con mắt trong hộp cũng cấp tốc khô héo.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Lạc Khôi chưa kịp hiểu ra chuyện gì, đôi mắt của hắn bỗng chảy ra máu, rất đau cùng cay.
Lúc này, cảnh tượng doạ người phát sinh trong đầu Lạc Khôi, hắn thấy mình bước vào một ngôi chùa, cổng chùa sơn lấy hai chữ 'Đoạn Phật'.
Trong chùa có rất nhiều tượng Phật, nhưng đều có một điểm chung rất quái dị, hoặc là nhắm mắt, hoặc là rỗng mắt. Càng đi sâu vào, ngôi chùa càng hẹp, cho đến khi Lạc Khôi đến chính điện, rốt cục nhìn thấy người.
Chỉ là...
Người này đầu trọc, thân choàng cà sa ngồi đưa lưng về phía chính điện, trên người đếm không hết côn trùng đang lúc nhúc bò về phía trên mặt, cắn gặm lấy con mắt trái của hắn.
Để Lạc Khôi kinh dị hơn, trực giác nói cho hắn biết, con mắt trong hộp mà Thiền Trúc Điện đưa cho hắn, chính là con mắt phải của tên đầu trọc này.
Người này phạm phải tội gì, cư nhiên phải chịu lấy cực hình rùng rợn như thế? Mắt trái bị côn trùng gặm, mắt phải bị đào đi, nhưng hắn vẫn ngồi trấn định đâu?
"Rốt cục đến."Quảng Cáo
Miệng tên đầu trọc phun ra mấy đầu côn trùng, nặng nề nói. Theo tên đầu trọc mở miệng, lại có thật nhiều côn trùng vọt vào trong, cắn lấy lưỡi của hắn.
"Ngươi là ai? Đưa ta vào trong này là muốn cái gì?"
Lạc Khôi thật sự vẫn ngồi trên thuyền, ý thức hắn có thể đi vào nơi này, chỉ có thể là tên đầu trọc kéo vào. Kể ra cũng lạ, hắn tu luyện chưa lâu, so với va chạm bên ngoài, ý thức của hắn trải nghiệm quá nhiều.
Từ lão ngư trên thuyền, đến thức hải, khoảng mông lung không rõ, hiện tại là 'Đoạn Phật' này.
"Ta sao? Lúc sinh ra cha mẹ gọi Thành Cát, ý muốn mọi chuyện đều thuận lợi. Lúc vào Phật môn gọi Viên Cát, ý muốn sự tình đều viên mãn. Cho đến khi 'Đoạn Phật', tên nha, hiện tại không có."
Lời của tên đầu trọc lúc đầu có chút hào hứng, cho đến khi nhắc đến hai chữ 'Đoạn Phật', lại là một nỗi bi ai.
Nghe đến đầu trọc bi ai vì 'Đoạn Phật', Lạc Khôi như hiểu ra, hắn hỏi:
"Ngươi là bỏ Phật mà ra nông nỗi này?"
Liên tưởng đến các tượng Phật không mở mắt hoặc rỗng mắt, cái này không phải muốn nói không muốn nhìn thấy Phật sao? Lại cho côn trùng cắn lưỡi, đây chẳng phải là không muốn nhắc đến Phật?
Nếu suy đoán của hắn là đúng, từ lúc bước vào cổng chùa cho đến chính điện ngôi chùa hẹp dần, rất nhiều khả năng là muốn khép lại Phật môn, chẳng trách nơi này lại có tên 'Đoạn Phật'.
"Ngươi rất thông minh. Phật vô lượng, cho nên mới dễ sinh ra ngã rẽ. Bất kỳ ai sinh ngã rẽ, chỉ có thể lựa chọn đoạn Phật."
Trong lòng Lạc Khôi hơi nảy một cái, theo cha hắn nói, Phật môn không thể tránh khỏi ngã rẽ, nếu chấp nhận điều này, thực lực sẽ vượt xa Phật pháp chính tông.
Có thể trước đó Viên Minh không chịu nghe hắn nói, là đang sợ buộc phải chấp nhận ngã rẽ.
Viên Minh giống như tên đầu trọc này, chỉ sợ Phật pháp đã sinh ngã rẽ. Có điều Viên Minh là đang lãng tránh, còn tên đầu trọc này lại dứt khoát lựa chọn 'Đoạn Phật'.
Nhưng cái này thì liên quan gì đến hắn, tại sao Lạc Minh cha hắn lại bố cục đến việc này?
Khoan đã, là con mắt.
"Ngươi đã dứt khoát đoạn Phật, cớ sao lại lưu lại một con mắt?"
Đôi mắt của Lạc Khôi mười sáu năm là bóng tối, đây không phải là bệnh. Nhưng từ khi thấy ánh sáng, hắn không phát hiện được con mắt mình có gì đặc biệt, rất có thể cha hắn nhìn ra cái gì, mới dẫn dắt hắn đến đoạn nhân duyên này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT