Một tiếng nổ vang rung trời, Lạc Khôi thầm kinh ngạc bản sự tên đạo chích, cho ra động tĩnh lớn như vậy, đúng là có nắm chắc mới dám đến Đơn Dương Kiếm Phái gây sự.
Hắn có bản sự sao?
Lạc Khôi lắc đầu, mười sáu năm không thấy ánh sáng, rèn dũa cho hắn chút cứng cỏi, nhưng không thể bù đắp tuổi đời quá nhỏ, nhiều việc còn đi theo cảm xúc mà làm.
Tại rừng trúc có sẵn bẫy, tại đoạn rạch đâm xuyên cổ Hạ Bàn là hắn nắm trước chủ động, còn trong địa bàn Đơn Dương Kiếm Phái, một tên phàm nhân như hắn muốn giết người, thật sự quá ngông cuồng.
Chưa nói có thể giết Hạ Bàn, Hạ Bạch hay không, cho dù giết được, hắn có cơ hội thoát thân sao?
Lạc Khôi đánh cái rùng mình dừng lại, hắn cho rằng mình chưa bao giờ ỷ lại cha hắn, nhưng thật sự không phải vậy.
Không thể phủ nhận, nếu cha hắn không trở về nơi kia, tại thế giới này, không ai có thể làm sao hắn. Cái này là trong tiềm thức Lạc Khôi ý thức được, đây là ỷ lại.
Đang muốn quay lại, một tiếng nổ tung khác truyền đến, tiếng vang này như đánh phá Lạc Khôi thay đổi ý định, hắn lựa chọn tiếp tục bước đi, nhe răng như khát máu.
"Bốc cháy lên cho một lần tuổi trẻ ngu dại."
Hắn không muốn ỷ lại cha mình, cái duy nhất chính hắn có thể dựa vào, là đôi mắt.
Trong đêm Đơn Dương Kiếm Phái náo loạn, bốn tên thuộc hạ khiêng Hạ Bàn trên cán, tất cả bỗng khựng lại.
Một tên thiếu niên cõng tượng đất, con mắt đen xì chặn lại lối đi, trước mắt là một khung cảnh mà trong tưởng tượng bọn chúng cũng không dám nghĩ, đang chèn lấn tràn vào khối óc từng người.
Đây là cái gì, tại sao có thể có cảnh tượng như thế?
Huỵch.
Tay bốn tên thuộc hạ không tự chủ buông lỏng đầu cán thả xuống, đánh mặt đất lên một tầng bụi. Dưới chấn động mạnh, nơi cổ Hạ Bàn tầng băng bó bị vỡ ra, máu tươi ồ ạt tuôn.
Bốn tên thuộc hạ muốn thét lên, nhưng tựa hồ có thứ gì chặn lại nơi cổ họng, bọn chúng chỉ được thấy, chỉ được nghĩ, nhưng không có ngôn ngữ nào có thể nói ra.
Bịch, cả bốn tên thuộc hạ ngã khuỵ, tròng mắt lồi ra một vòng thấy rõ, nằm ôm đầu đau đớn kinh hoảng.
Hạ Bàn thấy cảnh này thật sự hoảng loạn, nếu cho hắn được chọn lại một lần, lại cho hắn thêm mười cái lá gan, cũng không dám dây vào tên này.
Tà ác, tàn nhẫn.
'Nợ này, cả đời ta trả không đủ.'
Lạc Khôi lại lẩm nhẩm, trong lòng luôn cảm thấy nặng nề.
Rắc.
Một cái đạp ngay cổ, đầu Hạ Bàn gãy gập sang một bên chết không nhắm mắt, Lạc Khôi lại cất bước đi sâu vào Đơn Dương Kiếm Phái.Quảng Cáo
Tìm đến Hạ Bàn không khó, nhưng Hạ Bạch sẽ không đơn giản như vậy, cũng may hiện tại Đơn Dương Kiếm Phái loạn thành một bầy, càng dễ hắn hành sự.
Bỗng nhiên, Lạc Khôi cảm thấy lung lay muốn đổ, không tốt, con mắt hắn không có khóc, nhưng dường như đang chảy ra thứ gì đó.
Cạch.
Một chất sền sệt rơi xuống đất, Lạc Khôi choáng váng, tựa như vừa rồi rơi xuống đất không phải là chất thải, mà là một bộ phận cơ thể hắn.
Đi nhanh lên.
Đó là trong mơ hồ Lạc Khôi thúc giục mình, hắn bỏ lại tượng đất lảo đảo gấp đi, tại thời điểm tới bờ sông đã đổ gục xuống, bị nước sông trôi đi.
Không ai biết, thời điểm Lạc Khôi rời đi, chất sền sệt kia bỗng nhúc nhích ngọ ngậy, sau một hồi nghiên qua đảo lại, chất sền sệt vậy mà nhảy đến tượng đất Lạc Khôi bỏ lại, chui vào bên trong.
...
Tại Tây Giang cồn ma, mộ gió mọc lên san sát, bởi vì là mộ gió, nên nơi này người chết không lưu tên.
Cũng bởi vì mộ gió, thời điểm gió thổi qua, hú lên từng đợt ngắn, như là tiếng nghẹn của người chết không can tâm.
'Sống làm người có tên
Cớ sao chết làm hồn ma vất vưởng?'
Vài tên tiểu hoà thượng chân trần chắp tay, đứng trước mộ gió mở miệng tụng niệm, lúc sống ngươi chưa vào Phật môn, chết đi vẫn được Phật gia độ thoát.
Phía cao nhất Tây Giang cồn ma, Viên Minh nhìn xuống đám đệ tử, lại nhìn phía bờ sông đang chèo thuyền đến một người, tay làm một cái thế A di đà Phật, thì thầm:
"Cửa Phật mở ra, khách lai bất tận."
Thiền Trúc Điện không xây chùa tháp, Viên Minh càng không tiếp nhận hương khói thờ Phật, hắn cùng một trăm mười tám tên đệ tử, lựa chọn trú tại Tây Giang cồn ma, đa số khách đến thường là mang theo người chết nhờ siêu độ.
Hôm nay, khách đến sẽ khác biệt.
Chu Lệ chèo thuyền cập đến Tây Giang cồn ma đã là hừng đông, nàng kéo Hắc Tử bị mất đầu trượt trên cát, đi sâu vào trong.
Mấy tên hoà thượng đang đứng bên mộ gió, đều hơi cuối người hướng về xác chết mà Chu Lệ mang theo chắp tay, tỏ vẻ bi ai.
Viên Minh đi vào chòi lá, trên vách lá lấy xuống một bộ áo liệm, lúc đi ra cửa gặp Chu Lệ đã đến, vô hỷ vô bi nói:
"A di đà Phật, Thiền Trúc Điện không liệm người sống."
Nghe Viên Minh nói, Chu Lệ phá lên cười:Quảng Cáo
"Nếu vậy đại sư mang áo liệm cho ai?"
Viên Minh từ chối cho ý kiến, ánh mắt rơi vào thi thể Hắc Tử không đầu, mà Chu Lệ cũng nhìn về Hắc Tử, miệng còn nói nhỏ một câu 'không sai biệt lắm'.
Chỉ thấy lúc này nơi cổ Hắc Tử bỗng nứt ra kẻ hở, từ đó nhô ra hai cái bàn tay, mỗi bàn tay lựa chọn một bên khe hở báu lấy, làm ra động tác xé.
Phựt, phựt, phựt.
Tiếng thịt đứt giòn tan, từ nơi cổ đến phần bụng Hắc Tử trống ra một khoảng lớn, bên trong lại thò ra thêm một cái đầu người, há miệng đưa đầu lưỡi liếm liếm dịch máu xung quanh.
Viên Minh mặc dù xuất gia, thấy cảnh này một tia dị dạng cũng không có, mà Chu Lệ mắt lại sáng lên, một chân quỵ xuống đất nghênh lấy:
"Chúc mừng Ma Tử đại nhân tái xuất."
Hắc Ma Tử liếm liếm miệng, đôi tay lại xé lấy cánh tay Hắc Tử, bắt đầu gặm nuốt.
Đợi đến khi Hắc Ma Tử chui ra khỏi Hắc Tử, thân hình bỗng nhiên biến hoá, vậy mà hình dáng có mấy phần giống Hắc Tử.
Hắn nắm lên Hắc Tử còn lại khung xương, một cái tuột từ xương cổ đến xương cụt, tróc ra một cái xương sống lưng, ngắm nghía:
"Không tệ, đã tiến hoá lên cấp hai."
Trong tay Hắc Ma Tử là Huyết Cốt Ma Sinh, hắn có thể nhẫn tâm hại chết bào đệ của mình, nguyên nhân đều nằm tại trên Huyết Cốt Ma Sinh này.
Trong truyền thuyết, Huyết Cốt Ma Sinh là vật thai nghén trong mộ chôn tập thể, mà nó hình thành phải trong điều kiện thật sự hà khắc, số lượng xác chôn chung phải đạt mười vạn người, trong đó chỉ duy nhất một người còn sống, nhưng cũng phải gần trút hơi thở.
Số lượng tử khí cực lớn sẽ xâm nhập người sắp chết, nhưng tử khí này sẽ không lập tức giết chết người sống, mà duy trì thêm chín ngày, tích tụ thành Sinh Tử Chủng.
Thời điểm qua chín ngày, người kia chết đi, trong cơ thể Sinh Tử Chủng phá thể mà ra, bất quy tắc rời đi mộ chôn.
Sinh Tử Chủng có hình dạng giống xương sống lưng con người, lúc sinh ra có hết thảy chín đốt, Sinh Tử Chủng lại có một cái đặc điểm vô cùng tà ác, người ta có thể bóc ra sống lưng con người, thế Sinh Tử Chủng vào.
Mà người bị Sinh Tử Chủng thế chỗ, một khi chết đi sẽ bị hút hết tinh huyết, Sinh Tử Chủng sẽ tiến cấp, trở thành Huyết Cốt Ma Sinh.
Huyết Cốt Ma Sinh có chín cấp, cứ mỗi lần thế chỗ sống lưng sẽ tăng một cấp, theo như lời của Hắc Ma Tử, Huyết Cốt Ma Sinh này đạt đến cấp hai, hiển nhiên đã qua hai lần thế chỗ.
Lại nói, Huyết Cốt Ma Sinh là tự mình lựa chọn người thế chỗ, Hắc Ma Tử chỉ có thể chấp nhận khi nó chọn Hắc Tử, hắn cũng không biết lần thứ ba Huyết Cốt Ma Sinh lựa chọn là người nào.
Hắc Ma Tử khẽ nhấc tay, Huyết Cốt Ma Sinh toả ra hai vòng huyết quang, Viên Minh đứng một bên rất muốn thấy uy lực của Huyết Cốt Ma Sinh, nhưng Hắc Ma Tử đã thu hồi, đem quấn trên cổ.
"Viên Minh, nếu Phật Ấn của ngươi lại như trăm năm trước, xem ra trận đánh này ngươi không tham gia được."
Trái ngược với hình ảnh nhuốm máu kinh dị, Hắc Ma Tử ăn nói rất có chừng mực, so với Hắc Tử xốc nổi lại càng một trời một vực.Quảng Cáo
Viên Minh khẽ cười:
"Tâm nhúng hồng trần, Phật Ấn của ta đã xuất hiện ngã rẽ, mặc dù không còn chính tông Phật môn, nhưng cũng chưa hẳn so với chân chính Phật môn yếu."
Nói xong, hắn đưa áo liệm rũ lên, để áo liệm theo gió bay đi.
Cả ba cùng trầm mặc, dường như đang đợi người.
Khoảng nửa canh giờ sau, một bóng người đáp xuống, chính là Lam Ngọc, có điều cánh tay cùng đầu vai của nàng lại hoàn hảo vô khuyết.
"Xem ra huyễn thuật của ngươi không tầm thường, ngay cả Hạ Cầu cũng có thể lừa gạt."
Chu Lệ tán dương nói.
Lam Ngọc không có tiếp lời Chu Lệ, nàng đưa mắt nhìn Hắc Ma Tử, lạnh nhạt nói:
"Hạ Hàn không cố kỵ giết Hắc Tử, rất có thể Hạ Biền kia đã đột phá Song Dương. Lần này hợp tác, hy vọng ngươi có thể kiềm chế hắn."
Trận đánh này quá lớn, Hắc Ma Tử có ý nghi ngờ:
"Nguyệt yêu nữ kia đâu, đừng nói với ta là ngươi thay mặt yêu nữ kia ra trận."
Quả thật hiện tại Lam Ngọc cũng không biết sư phụ nàng đi nơi nào, nàng chỉ có thể tự trấn an mình, nói ra:
"Sư phụ hiện tại còn có việc xử lý, nhưng nhất định nàng sẽ có mặt đúng hẹn."
"Còn một người, sẽ là nhân tố quyết định thắng bại, chỉ là không biết hắn lựa chọn đứng về bên nào."
Nghe Viên Minh nhắc nhở, tất cả đều liên tưởng đến một người, bầu không khí trở nên trùm xuống.
...
Trên thuyền, Hạ Cầu nhìn một bộ áo liệm phất phất trước đầu thuyền, áo liệm bỗng nhiên bốc cháy, rất nhanh tàn lụi xuống.
Hạ Cầu không có tiếp tục đi Thiền Trúc Điện, hắn cho thuyền quay đầu, than thở:
"Trận này không đánh không được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT