Cái gọi là tiệc tối, kỳ thật đó là Tri Phủ đại nhân quang minh chính đại đem kia một đám mỹ nữ yêu diễm đến cực điểm vào trong lòng hoàng đế giúp hắn vui vẻ.

Trong đại sảnh xa hoa đang ca múa mừng thái bình, thân thể các mỹ nhân lay động nhảy múa, mỹ thực giai yến thật là khoái hoạt.

Tư Đồ Hoàng Vũ buồn bực không lên tiếng, tìm một vị trí hẻo lánh mà ngồi, ánh mắt lạnh lùng nhìn phụ hoàng bị đám yêu tinh kia vây lấy, lại nhìn thấy nhị ca cũng ăn chơi đàng điếm giống như vậy, không khỏi nghĩ tới một câu, đúng là ‘Hữu kỳ phụ tất hữu kỳ tử’ (có cha thì sẽ có con. Thành ngữ Việt Nam là: Cha nào con nấy).

Còn thứ đưa đến bàn mình lại là dược thiện được nấu một cách tỉ mỉ, mấy người được gọi là danh y cũng một đám hầu ở bên ngoài, chờ đợi triệu hồi.

Thỉnh thoảng có mỹ nhân cực kỳ hâm mộ hắn có dung mạo tuấn mỹ, muốn tiến lại đến gần, thì đều bị ánh mắt lạnh lùng kia đâm trở về, không dám tới gần. Mà mặt lạnh giống như vậy, còn có một người, đó là Hạ Cẩm Thần.

“Ta có thể ngồi bên cạnh ngươi bên cạnh a.” Giọng nói hắn vang lên bên cạnh Tư Đồ Hoàng Vũ, còn chưa chờ đối phương mở miệng, hắn đã ngồi xuống, xuất ra một bầu rượu cùng hai cái chén, rót đầy,“Tiên kiền vi kính.” (mạo phạm trước, kính nể sau). Vừa dứt lời thì đã che tay áo mà uống, một giọt không dư thừa.

Tư Đồ Hoàng Vũ liếc mắt nhìn hắn, nhưng cũng cầm lấy cái chén uống một hơi cạn sạch.

“Vì cái gì khi Mạt Nhi bị yêu cầu không thể hạ táng, ngươi lại không ngăn cản?” Hạ Cẩm Thần lại đổ đầy hai cái chén, tự uống sạch chén mình: “Không phải ngươi cũng thích nàng sao?”

“Dựa vào cái gì ta lại nói cho ngươi biết?” Tư Đồ Hoàng Vũ đưa chén rược đến bên miệng, lộ ra một đôi môi yêu diễm: “Ngươi thích Hạ Ngữ Mạt?”

“Không, ta yêu nàng.”, Hạ cẩm thần thản nhiên nói, một chén rượu lại vào bụng.

“Ba” một tiếng, cái chén trong tay Tư Đồ Hoàng Vũ biến thành mảnh vỡ.

“Quả nhiên, ngươi cũng yêu nàng.”, Khóe môi Hạ Cẩm Thầm gợi lên, chậm rãi sai người lấy một cái chén thạch anh khác, châm rượu cho hắn,“Mạt Nhi năm ấy 3 tuổi được phụ thân nhặt về, nàng vẫn luôn đi theo sau ta, gọi ta Cẩm ca ca, còn nói phải làm tân nương của ta”, Hắn dừng một chút:“Nàng vẫn luôn bị khi dễ, nhưng là lại không muốn cho ta giúp nàng, từ nhỏ, nàng cho dù bị khổ, cũng chỉ lặng lẽ chịu đựng. Ta đi theo phụ thân đóng ở biên quan, rất ít thời gian có thể trở về thăm nàng, nhưng là chỉ cần nhìn thấy Mạt Nhi tươi cười, ta sẽ vui vẻ. Ta ở trong lòng đã thề, muốn thú nàng làm vợ nhưng là lần này trở về, nàng lại nói với ta rằng ngươi là phu quân của nàng”

“Ngươi đố kị?”

Tư Đồ Hoàng Vũ nhíu mày.,



“Đúng vậy, ta thực đố kị.” Hạ Cẩm Thần ảm đạm nói: “Bởi vì đố kị, đêm đó ta mới ly khai Hạ Hầu phủ, đi đến quân xa để ý văn kiện, nếu không phải như vậy, Mạt Nhi cũng sẽ không có gì mà bị đại hỏa thiêu chết”

“…” Nếu hắn biết vật nhỏ không chết thì sẽ thế nào?

“Chén rượu này, ta kính ngươi, cám ơn ngươi vì Mạt Nhi báo thù.” Hạ Cẩm Thần nâng chén rượu lên đưa tới trước mặt Tư Đồ Hoàng Vũ.

“Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì.” Hắn cười lạnh, nhưng là ngầm hiểu được là hắn đang ám chỉ Nam Cung Dữu Hương.

“Hai người trong nhà đã bị phụ thân đuổi đi.”Hạ Cẩm Thần cũng không ngại lấy lại chén rượu đưa đến bên miệng mình, “Mạt Nhi được rãi trên Linh Sơn, nàng nhất định hy vọng ngươi đi nhìn nàng”.

“Ta sẽ.” Tư Đồ Hoàng Vũ rốt cục cũng gật đầu, nhưng hắn mỗi ngày đều nhìn thấy nàng, mà còn nhìn thật rõ.

******************* ta, hoa hoa lệ lệ giọt phân cách tuyến *******************

“Bích dao, tỷ tỷ, tỷ tỷ tốt của ta, ta ra ngoài sân đi một chút, được không? Cầu xin ngươi, không ra đại môn, chỉ ở trong sân?” Để cho nàng ngắm hoa, ngắt cỏ chơi đùa một chút cũng được.

Hạ Ngữ Mạt rối rắm cùng cái người như tượng gỗ điêu khắc vẫn không nhúc nhích, Bích Dao gắt gao canh giữ ở cửa lại cảm thấy cho dù nàng có đi ra, ngoài cửa còn có con chó trung thành Khánh Minh, hai lớp bảo vệ, nàng căn bản là ra không được.

“Ô ô ô ô, Bích Dao tỷ tỷ, ngươi thật tàn nhẫn. Còn có ngươi, Khánh Minh thối, Khánh Minh đáng chết, chờ phu quân trở lại, ta liền nói cho hắn biết ngươi khi dễ ta, để cho hắn đem ngươi trảm trảm trảm !!”

Ngoài cửa, con chó trông cửa vẻ mặt mồ hôi chảy ròng ròng, nếu là hắn thả Vương phi ra, hắn mới có nguy cơ bị đem đi chém.

Thật lâu sau, Hạ Ngữ Mạt không có nghe được trả lời, lại buồn bực nằm úp sấp trên bàn tiếp tục giả trang làm xác chết. Mấy ngày nay thứ nàng làm nhiều nhất chính là “Hoạt động giải trí” . Đại môn không ra, nhị môn không bước, đường đường là một lưu manh, bây giờ lại chuyển thành tiểu thư khuê các, nhưng lại là cái bạch mục* tiểu thư khuê các! (Bạch mục: ý nói đến mấy người ngờ nghệch, khờ khạo!)

Á, bạch mục



Đột nhiên, linh quang Hạ Ngữ Mạt chợt lóe, khóe mắt hướng về phía cái đống sách đặt trên tủ ngay bên cạnh, cười hề hề.

Nàng chầm chậm đi đến bê giá sách, lấy một quyển sách nhìn xem, làm bộ như đang xem xét nghiên cứu văn tự nòng nọc, rồi lại trả lại chỗ cũ.

Bích Dao thấy nàng có hành động kỳ lạ, trong lòng có loại dự cảm không tốt.

Theo như hiểu biết của nàng mà nói, Vương phi một chữ cũng không biết .

Đột nhiên, giá sách tự nhiên bắt đầu lay động, sau đó mạnh mẽ đỗ về phía Hạ Ngữ Mạt rồi ngã xuống đi, Bích Dao cả kinh, lập tức chạy đến đỡ, trong nháy mắt, Hạ Ngữ Mạt thứa cơ phóng qua người nàng, mạnh mẽ nhảy ra khỏi cửa sổ.

“Khánh Minh!!” Bích dao kêu to.

Đáng tiếc đã muộn, Hạ Ngữ Mạt đã xuyên phá cửa sổ giấy, ngay tức khắc rơi ra bên ngoài. Trừ bỏ Khánh Minh, ngoài sân còn có một Hạ Cẩm Thần ‘trùng hợp’ đi ngang.

Tiệc tối kết thúc, Tư Đồ Hoàng Vũ bị lão hoàng đế kéo đến hỏi chuyện, mà hắn đi lang thang một mình, lại ma xui quỷ khiến lại đi tới cái viện này.

Vừa mới bước tới cửa viện, liền thấy từ cửa sổ trong phòng đột nhiên nhảy ra một nữ tử như tiên giáng trần, thân hình nho nhỏ, nhưng lại có đến tám phần giống như Mạt Nhi!

Khánh Minh thầm kêu không tốt, cũng không quản tôn ti trật tự, trực tiếp kéo lấy Hạ Ngữ Mạt té trên mặt đất chạy vào trong phòng.

Hạ Cẩm Thần muốn chạy lên xem, lại bị một nữ tử bay tới ngăn cản.

“Mạt, Mạt nhi?” Hắn mở to hai mắt thì thào.

Nữ tử tựa hồ quan sát thấy điều gì, xoay người chạy đi. Mà Hạ Cẩm Thần làm sao lại dể dàng thả đi, cũng xuất ra toàn lực đuổi theo

Mà trở lại trong phòng, Khánh Minh bị dọa đến nỗi toàn thân đổ mồ hôi lạnh, khóc không ra nước mắt, xong rồi, lần này thật sự sẽ bị đem đi chém.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play