Hạ Ngữ Mạt có một hai giây bị khí thế như cầu vồng làm cho sợ ngây
người, lập tức chậm rãi xoay đầu về phía Tư Đồ Hoàng Vũ: “Phu quân, đây
là tiểu thiếp thứ mười tám của chàng sao?”
Thấy ánh mắt hắn ngầm thừa nhận, cái đầu không khỏi cũng muốn lớn ra: ” Vậy mười bảy phòng tiểu thiếp kia cũng là…”
” Đúng. Đều là người của ta.” Tư Đồ Hoàng Vũ khóe miệng cong lên:
“Bất quá chỉ có Bích Dao mới là minh vệ bảo vệ bên người của nàng, những người khác chẳng qua là ngụy trang, nhiễu loạn tầm mắt của kẻ địch mà
thôi.”
“…”
Hạ Ngữ Mạt muốn nói lại thôi, hết lần này đến lần khác có chút đau
buồn mà dừng lại, mới nhớ tới Bích Dao vẫn còn quỳ trên mặt đất, vội
vàng nhảy xuống khỏi lòng ngực của Tư Đồ Hoàng Vũ, đỡ nàng đứng dậy:
“Bích Dao tỷ tỷ, ta cũng không phải là người tai to mặt lớn gì, không
cần gọi ta là chủ nhân…”
Mọi người ngây cả người, Thập Tam điện hạ dụng tâm bảo hộ Vương phi, không phải người tai to mặt lớn, vậy tính làm sao.
” Vương phi ghét bỏ Bích Dao sao?” Nữ tử ngay lập tức lại quỳ xuống,
bất luận là minh vệ hay là ám vệ, vĩnh viễn trung thành chỉ có một chủ
tử, nếu đối phương không tiếp nhận, vậy chỉ có chết, sau đó sẽ bị xóa
sổ.
” Hả hả hả! Không phải là ý này!”
Hạ Ngữ Mạt xấu hổ nàng lần đầu nhận một cái lễ lớn như vậy, luống
cuống tay chân không biết làm như thế nào cho phải, khóe mắt nhẹ nhàng
liếc về phía Tư Đồ Hoàng Vũ cầu cứu, chỉ thấy gương mặt hắn hơi nghiêng
nghiêng, giả vờ như không thấy, đem ánh mắt chuyển dời đến nơi khac.
Chết tiệt.
Hắn cố tình.
Trong lòng Hạ Ngữ Mạt thầm oán trăm nghìn lần, nhưng sắc mặt cũng chỉ mỉm cười mà xoay về phía lục y nữ tử đang quỳ dưới đất Bích Dao, ” Bích Dao tỷ tỷ, sau này tỷ âm thầm là minh vệ của ta, thế nhưng thường ngày
chúng ta xưng với nhau tỷ muội, được chứ? “.
“Tạ ơn Vương phi thành toàn!!”
Bích Dao có vẻ như cũng chỉ nghe được nửa câu trước, một mực dập đầu
tạ ơn, sau đó nhanh chóng một bước lùi về phía sau, lẳng lặng chờ đợi
mệnh lệnh, động tác nhanh nhạy, không hề lề mề chậm chạp, khí tức lúc
đứng lên cũng được dấu đi, lại giống như trong phòng từ trước đến giờ
không hề có người này, vừa nhìn là đã có thể biết là đã được dày công
huấn luyện mà thành.
Hạ Ngữ Mạt thở dài, hiểu việc này khẳng định là khắc sâu vào não cho
đến chết, rồi lại nhẹ nhàng quay trở về bên cạnh Tư Đồ Hoàng Vũ mà nói:
“Phu quân, chàng không cần bày ra nhiều biện pháp an toàn cho ta như
vậy, ta chỉ là một dân nữ nho nhỏ, hơn nữa còn là một người đã chết,
không có thân phận, làm gì có nhiều người muốn hại ta như vậy, huống hồ
gì không phải là đã có chàng rồi sao?” Nàng kéo bàn tay to của hắn ra,
sau đó bỉu môi nói: “Chàng vừa tốn công vừa tốn sức nhiều như vậy , thật không tốt!”.
Tư Đồ Hoàng Vũ mím môi không nói lời nào.
Nếu như vật nhỏ mà biết ám vệ của nàng là nửa đội ảnh vệ, thì nàng sẽ có cảm tưởng thế nào?
Nàng có thể còn không biết trên thế giới này người mơ ước được như
nàng có rất nhiều. Mà thứ hắn muốn làm đó là vì nàng xoá sạch toàn bộ
những chướng ngại vật ràng buộc nàng, khiến nàng hoàn toàn thuộc về một
người là hắn.
“Khánh Minh, phía bên Nam Cung Dữu Hương thế nào rồi?”
“Hồi điện hạ, nàng không chịu triệu kiến tiểu thiếp ngài mới thú, vì
nguyên nhân đó mà tiểu nhân mới sớm có thể dẫn Bích Dao cô nương sang
đây.” Khánh Minh nhịn cười mà nói: ” Hiệu quả của thuốc ngày hôm qua rất tốt. Nam Cung quận chúa không hề mảy may ngờ, mà nàng hiện nay đang tìm ngài khắp nơi, vô cùng cáu kỉnh
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT