“Phu quân, ta”.

Đột nhiên, Hạ Ngữ Mạt cảm thấy đầu óc trở nên hỗn loạn, cảm giác choáng váng lập tức kéo đến, trước mắt tối sầm lại, trong khoảnh khắc trời đất quay cuồng, cả người đổ về phía trước, rơi vào một vòng tay ấm áp, rất xa rất xa phảng phất tiếng kêu gào hoảng hốt của phu quân nàng.

“Vật nhỏ, nàng làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”

“Vật nhỏ, nhìn ta, phu quân ở chỗ này, đừng dọa ta”

“Người đâu, truyền ngự y! Nhanh lên!”

Cho tới bây giờ cũng chưa thấy nàng như vậy, phu quân luôn luôn bình tĩnh mà tự nhiên lại vô cùng hoang mang lo sợ, Hạ Ngữ Mạt cố sức nâng ngón tay lạnh lẽo lên, muốn chạm vào hai má của hắn, nàng còn muốn che lại môi hắn, nói cho hắn biết không cần kinh hoảng, nàng chỉ là cảm thấy có chút mệt mỏi.

Cánh tay ở giữa không trung, vô lực nên rớt xuống, thân thể yếu đuối ngã quỵ ở trong lòng Hoàng Vũ, đầu thật nặng, ngay cả khuôn mặt hắn cũng không thấy rõ , hắn dường như rất sốt ruột mà gào thét tên nàng, nhưng thứ gì nàng cũng không hề nghe thấy.

Được phu quân ôm ấp thật là thoải mái, nàng vẫn luôn mong muốn đâu chiếm lấy ôn nhu của một người như vậy biết bao nhiêu. Khóe miệng Hạ Ngữ Mạt thản nhiên cong lên, sau đó liền rơi vào vô bóng tối vô tận.

…………

Một lão ngự y lớn tuổi vội vàng bị triệu hồi vào Thập Tam vương phủ, sau đó còn bị bịt mắt đưa đến chỗ của Hạ Ngữ Mạt.

Vừa vào cửa, cổ áo hắn đã bị nắm lấy một cách hung ác, một cảm giác áp bách thật lớn trên cao nhìn xuống “Chết tiệt, làm gì giờ này mới đến.”

“Dạ, dạ!,” Mồ hôi trên mặt lão ngự y chảy ròng ròng, cái bộ xương già kia bị hù dọa còn bị lắc thật mạnh. Bị gọi đến vương phủ là đã leo lên ngựa không ngừng chạy tới đây, trên đường một chút cũng chưa dám trì hoãn, vị gia* này, hắn khả trêu chọc không dậy nổi “Nhanh đi xem Vương phi, thế nào ?!” (* gia: đây là chữ gia trong hai chữ “lão gia”, ý chỉ chủ của một gia đình, nhưng vì Tư Đồ Hoàng Vũ còn rất trẻ nên không thể gọi là lão được!!)

Hắn nắm chặt quyền (nắm đấm) vang lên tiếng rắc rắng, hắn dùng sức ném lão ngự y tới cạnh giường.“Nếu nàng có xảy ra chuyện gì không hay, ngươi trực tiếp chôn chung với nàng đi!!”



“Dạ, lão nô biết, lão nô hiểu rõ!” lão run run lẩy bẩy đi đến bên giường, một bên buồn bực Vương phi hẳn phải là Nam Cung Dữu Hương, một bên lại buồn bực về thân phận nữ nhân này. Đem hai căn ngón tay đặt ở trên mạch đập mỏng manh của Hạ Ngữ Mạt, sau đó lại đo đi đo lại mấy lần, cho đến khi con mắt Tư Đồ Hoàng Vũ lộ ra hung quang (ánh nhìn hung ác)

“Cuối cùng lại xảy ra chuyện gì?!”

Gân xanh trên đầu hắn đã nổi lên, vô cùng tức giận, một quyền đập xuống, ầm ầm, hai cánh cửa gỗ chạm khắc hoa văn trong tẩm cung vỡ vụn thành một mảnh lại một mảnh.

Lão ngự y sợ tới mức, lao thẳng về phía trước, sau đó nhỏ giọng nói: “Lão, lão nô đã tường tận chẩn đoán, cũng không phát hiện có cái gì bất thường”

“Vậy tại sao lại hôn mê bất tỉnh?!”

“Lão, lão nô cho rằng, Vương phi chỉ là bị khí huyết suy yếu, chỉ cần tẩm bổ cho tốt mấy ngày, thì có thể hoàn toàn khỏe mạnh lại ngay.”

“Chỉ là khí huyết suy yếu?!” Tư Đồ Hoàng Vũ trừng mắt hắn, thiếu điều muốn thủng một cái lỗ trên người hắn.

“Xin hỏi điện hạ, Vương phi hôm nay có ăn uống đầy đủ?” Lão nô tài cảm thấy chính mình khó chịu giống như sắp chết.

Sương Nhi nghe vậy, lập tức chạy ra, thật cẩn thận nói:“Hôm nay tiểu thư bởi vì tơ vương điện hạ, cho nên một miếng cơm cũng không có ăn”

Tư Đồ Hoàng Vũ ngây ngẩn cả người, nàng là vì hắn mới cả một ngày cơm cũng chưa ăn, ngây ngốc chờ hắn trở về, cuối cùng còn bị khí huyết suy yếu mà té xỉu?!

“Vương phi chừng nào có thể tỉnh lại?” Hắn ngồi ở bên giường, đau lòng nhìn Hạ Ngữ Mạt nhắm chặt hai mắt, ngay cả hô hấp cũng có vẻ cực kỳ suy yếu.

“Lão nô viết xuống hai phương thuốc, sau đó cho nhà bếp chuẩn bị một ít thức ăn lỏng, tĩnh dưỡng hai ngày, thì sẽ không còn gì đáng ngại”.

Ngự y nghe thấy ngữ khí của Thập Tam điện hạ dịu bớt, chân cũng không run lên như trước, thấy hắn không nói chuyện, liền cho rằng là hắn ngầm đồng ý.



Lão ngự y nhanh chóng viết xuống hai phương thuốc giao cho Khánh Minh, còn Sương Nhi lập tức chạy đến nhà bếp, phân phó nấu một nồi cháo trắng.

Tư Đồ Hoàng Vũ cũng rốt cục cũng buông tha hắn, vẫy vẫy tay làm “Khánh Minh dẫn hắn xuống, không cho phép rời phủ, cho người tìm một gian phòng ở biệt viện, chờ vật nhỏ tỉnh lại qua đây kiểm tra một lần nữa”.

Mà Khánh Minh còn có thêm nhiệm vụ, đó là làm cho lão ngự y ngậm miệng cho tốt, không được đem những thứ nhìn thấy, nghe được ở nơi này tiết lộ đi ra ngoài, nếu không, thứ chôn theo hắn, chính là cả nhà hắn.

“Vật nhỏ, nàng thật sự, là nhớ ta đến như vậy sao?”

Ngón tay dài hẹp của hắn vuốt ve hai má nàng, vì muốn cho nàng hết giận, lại đã quên mất cảm nhận chân thực của nàng.

Thứ nàng muốn không phải nhìn người tổn thương nàng gặp báo ứng như thế nào, nàng chỉ là muốn hắn ở bên cạnh nàng, như vậy cũng đã thoả mãn.

“Điện hạ, đồ ăn đã được chuẩn bị tốt.” Sương Nhi thở hổn hển nhanh chóng bưng một chén cháo đến trước mặt Tư Đồ Hoàng Vũ.“Ngự y nói, tiểu thư một lần không nên ăn quá nhiều, nô tỳ đợi chút nữa sẽ để cho nhà bếp làm thêm nhiều món khác mang tới!”

Tư Đồ Hoàng Vũ tiếp nhận chén nhỏ trong tay nàng, không thèm nhắc lại, mà sự im lặng của hắn đã là lớn nhất đồng ý.

Sương Nhi hành lễ, lại lo lắng nhìn nhìn tiểu thư đang nhắm mắt nằm trên giường, rồi mới nhanh chóng chạy về phía nhà bếp.

Tư Đồ Hoàng Vũ ôm lấy Hạ Ngữ Mạt đặt ở trên vai mình, sau đó dùng tay cầm lấy cái muỗng múc một chút cháo, đút vào trong cái miệng nhỏ nhắn tái nhợt kia.

Đáng tiếc vừa mới đút vào lại liền phun ra.

Trong vô thức, Hạ Ngữ Mạt căn bản ăn không vào bất cứ thứ gì.

Tư Đồ Hoàng Vũ liền ngậm cháo vào trong miệng mình, giống lần đầu tiên cùng nhau ăn cơm, dùng lưỡi bồi ăn, chậm rãi, từng chút từng chút, đem toàn bộ cháo trong chén nhỏ kia vào trong miệng nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play