“Điện hạ giá lâm, lão phu không có nghênh đón từ xa, xin thứ tội”. Hạ Minh Triệu khẩu khí thản nhiên nói cũng chỉ là cho có lệ, thân phận hắn đức cao vọng trọng kỳ thật ngay cả hoàng tử cũng phải tôn kính .
Thậm chí sau đó Nam Cung Dữu Hương đã đến, hắn cũng chỉ là nhìn thoáng qua cũng không nói nữa.
“Hạ tướng quân, Hoàng Vũ có lễ “.
Tư Đồ Hoàng Vũ tiến lên từng bước, cung kính cúi đầu cũng không có
một chút khí thế của Hoàng tử, ngược lại đem hắn làm lão sư đối đãi điều này khiến cho tâm tình Hạ Minh Triệu tốt lên rất nhiều.
“Điện hạ, hôm nay là tang lễ của tiểu nữ, chỉ sợ không thể thịnh tình khoản đãi” (ý là không thể chiêu đãi nồng hậu)
“Hạ tướng quân, ta đến đây là vì tang lễ Mạt Nhi.” Tư Đồ Hoàng Vũ
tiếp nhận một bông cúc trắng từ người tùy tùng phía sau, chậm rãi đi đến trước cỗ quan tài gỗ: “Ta cùng với Mạt Nhi nhất kiến chung tình (mới
gặp đã yêu). Vốn có ý đem nàng làm thiếp lại không ngờ thiên tai nhân
họa thật đáng tiếc. Bởi vậy ta muốn tăng cho nàng sườn phi, bao gồm
chuyện mang bài vị của nàng về Vương phủ mà cúng bái thật tốt”. Nghe
những lời này Nam Cung Dữu Hương ngay lập tức nghiến răng, mà sắc mặt Hạ Oánh lại trở nên rất khó coi.
Nhưng ngược lại có một người lại cảm thấy vui vẻ, cười toe tóe, người đó chính là tùy tùng cầm hoa cúc. Bất quá hắn cúi đầu đầu nên không
thấy rõ tướng mạo.
“Điện hạ, Mạt Nhi là người của Hạ phủ, bài vị hẳn là nên đặt ở Hạ phủ!”
“Vũ ca ca, Hoàng Đế bệ hạ nhất định sẽ không đồng ý !”
Hai thanh âm đồng thời phát ra khỏi miệng. Hạ Cẩm Thần đón nhận lấy
ánh mắt của Tư Đồ Hoàng Vũ không một chút nhượng bộ. Mà Nam Cung Dữu
Hương thì lại vội vàng chạy đến bên người Tư Đồ Hoàng Vũ gắt giọng: “Vũ
ca ca, Ngữ Mạt cô nương nay có tiếng xấu. Nếu thật sự phải gả vào hoàng
gia chắc chắn sẽ tổn hại uy danh. Hơn nữa Thái Hoàng Thái Hậu nương
nương cũng sẽ không đồng ý !”
“Quận chúa, nếu ngươi hôm nay chỉ vì nhục nhã tiểu nữ thỉnh rời đi.
Có chuyện gì thỉnh ngày khác lại đến bái phỏng.” Hạ Minh Triệu lạnh lùng liếc mắt một cái, nàng cảm thấy lạnh đến tận xương.
Nam Cung Hữu Hương ngượng ngùng ngậm miệng, lùi qua một bên.
– Hạ Ngữ Mạt ngươi là người đã chết vậy mà còn muốn tranh với ta?
Nàng nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài gỗ kia, tựa như muốn xuyên thủng một cái.
– ta nói rồi, ta sẽ cho ngươi chết cũng không thể yên ổn!
Nàng là tới đưa nàng nhất kiện đại lễ làm cho nàng cho dù ở trên
đường cũng có thể hảo hảo hưởng thụ! Vì tham gia này nhất lễ mừng nàng
nhưng là tìm thật lớn tâm tư đến chuẩn bị đâu đang nghĩ tới ngoài cửa đã muốn nhanh chóng đến đây một nhóm người đầu lĩnh là một cái mặc cung
phục thái giám trong tay cầm hai cuốn vải màu vàng gì đó.
“Thánh chỉ giá lâm, các khanh tiếp chỉ!”
Lúc này đây trong đại sảnh mọi người đều quỳ xuống, lão thái giám mở hai cuốn vải gấm màu vàng mà tiếng tuyên đọc.
“Bệ hạ có chỉ, dưỡng nữ Hạ Hầu phủ Hạ Ngữ Mạt bỏ mình mà khuấy động
sự phẫn nộ của dân chúng! Vì muốn trấn an lòng dân, không thể hạ táng.
Niệm (nghĩ) công lao ‘phụ huynh tử đệ’ (cha, anh, con, em) không thể
không tính, ân chuẩn hoả táng rồi rải trên núi”.
Mọi người đều lâm vào sửng sốt, lão thái giám lại lấy ra một khác
chiếu thư tiếp tục đọc: “Ta, Thập Tam hoàng tử vì bị yêu nữ mê hoặc thái hoàng khiến Thái Hậu đau lòng, nay lệnh nội trong ba ngày phải cùng
quận chúa Nam Cung Dữu Hương thành hôn, khâm thưởng” “tạ ơn!”
“Hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!”
Tất cả mọi người đồng thời quỳ gục xuống đất.
Nhưng là trong lòng tất cả đều hoài nghi vì sao vấn đề hạ táng một
cái nho nhỏ dân nữ lại cần hoàng đế ‘tự thân xuất mã’, mà vì sao chiếu
thư ban hôn lại tuyên đọc ở Hạ Hầu phủ ?
Toàn bộ việc e rằng cũng chỉ có một mình Nam Cung Dữu Hương rõ ràng nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT