Edit: Nhu Hương

Beta: Tịch Linh

Hạ Ngữ Mạt bị ôm trực tiếp vào đại đường ( đại sảnh ) ngồi lên chính vị, mà Sương Nhi đi theo phía sau, ngẩng cao đầu, thập phần ra oai cũng bị nhìn chăm chăm. Chủ tử nhà mình có phong cách như vậy thì nàng cũng không thể mất mặt được .

Có Thập Tam điện hạ làm chỗ dựa, ngày thường mấy cẩu nô tài này ỷ thế ăn hiếp các nàng, bây giờ cũng phải sợ hãi cúi đầu khom lưng, vẻ mặt nịnh nọt bưng trà dâng nước, một chút cũng không dám chậm trễ.

Gia quyến (Người nhà ) đều xếp thành hàng đứng ở hai bên, mỹ nữ thì đứng phía trước cố tình làm cho mái tóc được mượt mà choàng qua vai, ý đồ thu hút một ít ưu ái từ vị Thập Tam điện hạ tuấn mỹ không gì sánh được kia. Mà người lớn tuổi đứng phía sau, cung kính khom lưng, không dám chọc giận vị Vương gia lãnh khốc nhất trong truyền thuyết.

Hạ Ngữ Mạt bị đặt ngồi bên cạnh Tư Đồ Hoàng Vũ, vị trí tốt nhất, liếc mắt đánh giá toàn bộ nữ nhân mà Sương Nhi đã tố cáo cho nàng, để biết cách đối đãi với từng người một.

Người đó chính là quản gia hay quát tháo. Người kia lại là di nương hay dùng roi đánh nàng, ôi chao còn có thiếp thân (nha hoàn bên người), hữumong được chuộc tội. Đột nhiên một tiếng kêu từ xa truyền tới, dập tắt hết những tiếng ồn ào, một nữ nhân mặc hoa phục màu trắng nhanh chóng bước lên, theo sau là một mỹ nhân được trang điểm tỉ mỉ, trong tay bưng một ấm trà, khéo léo đặt bên cạnh ba người .

Thật không coi ai ra gì, có nếp nhăn dài ở khoé mắt mà còn muốn giả bộ non nớt (già rồi mà còn cưa sừng làm nghé?!)



Hạ Ngữ Mạt thản nhiên nhìn các nàng, chỉ cần liếc mắt một cái trực giác nói cho nàng biết chính là hai người này đem nàng bán vào kỹ viện, bộ dáng hai mẹ con nhà này trông giống như có ai thiếu họ hai trăm năm mươi tám vạn không bằng.

“Không tiếp đón Điện hạ từ xa , chuẩn bị không chu toàn, mong ngài tha thứ”. Bạch Ngọc phu nhân thướt tha vái chào một cái, Hạ Oánh bên cạnh thuận tiện cũng làm theo, khẽ lắc lư váy nhẹ nhàng cất giọng: “Điện hạ có yêu cầu gì, thỉnh cầu ngài nói với Oánh Nhi, Oánh Nhi nhất định sẽ cố gắng làm”. Kẻ xướng người hoạ, trực tiếp xem nhẹ sự tồn tại của người nào đó.

Hạ Ngữ Mạt cũng là không thèm để ý, nàng vốn cũng không muốn làm quen với bọn họ, chỉ là điện hạ ở đâu? “Vừa rồi điện hạ vào được sao?” Nàng quay đầu lại đối diện với ánh mắt đang híp lại của Tư Đồ Hoàng Vũ.

“Ngươi là điện hạ?” Cánh tay nàng ngẫu nhiên ôm lấy cổ hắn, đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ: “Nhà ngươi không phải đại quan sao?”

Tư Đồ Hoàng Vũ nhíu mày, cánh tay khoát lên bên hông Hạ Ngữ Mạt , cố định thân thể không yên ổn của nàng: “Hoàng tử quan chức hẳn là rất lớn đó”.

Hạ Ngữ Mạt khóe miệng co giựt: “Thật là rất lớn” nhưng là: “Hạ! Ngữ! Mạt!” Đột nhiên Hạ Oánh bên cạnh lại tức giận đứng lên: “Ngươi làm sao có thể vô lễ với điện hạ như vậy! Nha đầu ti tiện! Còn không quỳ xuống tạ tội?!”

Hạ Ngữ Mạt đang ngẩn người lập tức nở nụ cười: “A! đây không phải tỷ tỷ thân ái của ta sao?”

Nàng từ trên chỗ ngồi nhảy xuống, sau đó bắt chước bộ dạng của Hạ Oánh hành lễ: “Tỷ tỷ nhờ phúc của người , muội muội ta mới có được vận khí tốt. Thế giới bên ngoài thật là đặc sắc. Người muốn đi nhìn một cái hay không? Các cô nương ở Vạn hoa lâu kia đều không xinh đẹp bằng tỷ tỷ đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play