Thật vất vả mới tới được Hạ Hầu phủ trong truyền thuyết . Hạ Ngữ Mạt
bắt lấy vải mành trên xe ngựa theo khe hở nhìn ra bên ngoài chỉ thấy từ
rất xa cảnh tượng người đông nghìn nghịt đang quỳ xuống.
Cửa lớn mở rộng ra chính là quy cách
tiếp khách cao quý nhất. Đội ngũ cẩm y nữ tử đang tỏa ra hai bên đường
quỳ gối trang điểm vô cùng đặc biệt, bộ ngực bóng bẩy thiếu vải đến đáng thương, chỉ cần nhẹ nhàng cúi đầu xuống thì bao nhiêu xuân sắc có thể dễ dàng nhìn một cái cũng không xót. (Hương: wooow!!)
Chậc chậc, thật là phô trương, quả thực so với Vạn Hoa Lâu kia chỉ có hơn chớ không kém
“Hoàng Vũ, bọn họ sao lại phải quỳ ? Là đã làm sai chuyện gì bị phạt quỳ sao? Còn quỳ đến dời núi lấp biển như vậy ?”(Tịch Linh : ta nghĩ nó chỉ là một cách nói thoy )
Hai con mắt đen của Hạ Ngữ Mạt xoay tròn, tò mò đánh giá đám người
trước cửa rồi kéo miếng vải mành sau lưng Tư Đồ Hoàng Vũ xuống, hắn
không cần nghĩ cũng có thể nghe thấy tiếng cười khanh khách đáng yêu
trên gương mặt nàng.
“Vật nhỏ phải gọi phu quân”. Thân mình hắn lùi vào trong xe ngựa, đem nàng ôm lấy, cực kì kiên nhẫn tranh cãi cùng nàng, nhìn khuôn mặt nàng tươi cười trong suốt, thứ gì đó trong lòng càng thêm xác định rõ ràng .
“Ta còn chưa có gả cho ngươi nha ?!” Hạ Ngữ Mạt lập tức thay đổi bộ
mặt, trừng mắt cáu kỉnh, bộ dáng giống như tiểu bạch thỏ đang tức giận,
thoáng trông thật là đáng yêu.
“Đó chỉ là trình tự”. Chỉ là làm cho người khác xem mà thôi, trong lòng hắn nàng đã là của hắn .
“Gia, đã tới nơi”. Khánh Minh thấp giọng nhắc nhở.
Hạ Ngữ Mạt còn chưa kịp phản ứng lại thì bên ngoài, những người đang quỳ đã cùng hô to: “Cung nghênh Thập Tam điện hạ!”
Đặc biệt những nữ tử bộ dạng yêu kiều, quyến rũ vô cùng liên tục xuất hiện, bao nhiêu bản lĩnh, xuất chúng lần lượt đều đem ra. Sáng sớm hôm
nay đột nhiên nghe thấy quản gia báo lại, nói là Thập Tam điện hạ, người được hoàng đế sủng ái nhất, muốn tới quý phủ cầu hôn, cũng không nói
rõ ràng rốt cuộc là vì ai, nên toàn bộ thiếu nữ đang tuổi thanh xuân, người nào chưa lấy chồng không ai không muốn được hưởng một chút lợi
ích, vạn nhất được coi trọng, cho dù chỉ là thiếp cũng là vinh dự rất
lớn!
Các nàng đầu tóc dương cao giống chim công, ngực lại cúi xuống thấp giống con gà mái.(Tịch Linh: chết cười mất thôi )
Vốn đang rối rắm, Thập Tam điện hạ rốt cuộc là ai, Hạ Ngữ Mạt nhìn thấy cảnh này cũng không tự chủ được mà ôm bụng cười ha hả.
Chống lại ánh mắt nguy hiểm của người nào đó truyền đến, Hạ Ngữ Mạt
liền lập tức sửa lời nói: “Phu quân, có phải chúng ta đến nhầm thời
điểm hay không? Có Thập Tam điện hạ nào đó cũng đến đây, nhà ngươi là
quan lại dù có lớn cũng không hơn được hoàng tử, đi thôi, chúng ta nên
để cho người khác có mặt mũi, ngày khác đến đây đi?”
Tư Đồ Hoàng Vũ khóe miệng nhếch lên, ngay cả Khánh Minh đang đứng bên ngoài xe ngựa cũng phải nhịn không cười ra tiếng, nhưng là chủ tử nhà
mình còn chưa lên tiếng, hắn cũng chỉ là một thị vệ nho nhỏ, nên như
thế nào cũng phải chịu đựng!
Thấy Hạ Ngữ Mạt cười toe toét, Tư Đồ Hoàng Vũ liền vươn bàn tay dày
rộng nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, giúp nàng thuận khí: “Không có việc gì
chúng ta đi vào trước đi.” (Hươn g: hình như bà này cười nhiều quá nên
bị sặc thì phải ??)
Vừa dứt lời, hắn khoanh tay đem nàng ôm ngang ở trước ngực. Sương Nhi nhẹ nhàng đứng dậy, giúp kéo miếng vải mành ra đón ánh mặt trời, rồi
hai người từ từ đi xuống.
Ngay sau đó bọn hạ nhân liền hít phải hai ngụm lãnh khí nối tiếp nhau.
Trận thứ nhất là kinh ngạc vì mỹ mạo kinh người của Thập Tam điện hạ. Mặc dù là ba năm trước đây đã từng gặp qua, nhưng là lại một lần nữa
được chiêm ngưỡng dung nhan không gì sánh được ở cự ly gần như vậy, vẫn là nhịn không được hít phải một ngụm lãnh khí.
Mà trận thứ hai là bởi vì nữ tử mà hắn đang ôm trong lòng! Người kia
là người mất tích nhiều ngày, sớm nghĩ đã chết rồi:Tam tiểu thư Hạ gia — Hạ Ngữ Mạt!
Chương 33: Vốn nên là người đã chết
“Sao lại thế này?!” Nàng chính là đại tiểu thư Hạ Hầu phủ Hạ Oánh.
Nàng kinh ngạc trừng hai mắt, thân mình không tự giác đứng lên, nhào về
phía trước, nhìn chằm chằm nữ tử trong lòng Tư Đồ Hoàng Vũ
“Quỳ xuống!” Ngược lại, Bạch Ngọc phu nhân bên cạnh có vẻ bình tĩnh
hơn, đem Hạ Oánh giữ chặt không cho nàng làm ra những hành động hoang
đường .
Mà nam tử tuấn mỹ kia dường như ngay từ đầu không có thấy bọn họ, như cũ, đem Hạ Ngữ Mạt ôm trong lòng, nhẹ nhàng đi vào đại đường (đại
sảnh), trên người tỏa ra khí lực cường đại , áp lên những người quỳ bên
dưới khiến cho thái dương bọn họ ứa ra mồ hôi lạnh.
“Nương! Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì!”
Đợi bóng dáng Thập Tam điện hạ đi xa, Hạ Oánh lập tức đứng dậy, trong ánh mắt tràn ngập kinh hoảng cùng lòng đố kị: “Nàng không phải đã chết
sao?! Lúc đem nàng bán đi không phải cho nàng ăn thất tinh hải đường, 5 ngày sau nhất định mất mạng sao?! Còn tú bà chết tiệt kia nữa ! Cho
nàng nhiều hoàng kim như vậy, sao lại trở thành thế này?!”
“Nhỏ giọng chút!” Bạch ngọc phu nhân hung hăng trừng mắt nhìn nàng,
liếc mắt một cái đem nàng kéo đến chỗ tối: “Mặc kệ nàng có đáng chết hay không, hiện tại cũng không thể biểu hiện trước mặt hoàng tử điện hạ “. “Nương! Điện hạ lại vì một tiểu nha đầu thấp kém mà tới cầu hôn!
Nương! Làm sao có thể cho phép chuyện như vậy!” Châu sai (chắc là đồ cài tóc bằng ngọc trai )trên đầu Hạ Oánh lay động kịch liệt ,có chút tán
loạn, vốn là một thân hoa phục tỉ mỉ mà bây giờ nàng thoạt nhìn lại
giống như một người điên khóc lóc om sòm.
Ba năm trước từ khi nhìn thấy Thập Tam điện hạ, nàng đã bắt đầu yêu
thương sâu sắc nam nhân lạnh như băng này. Vốn một lòng nghĩ đợi cho Nam Cung quận chúa gả làm chính phi, sau đó sẽ lợi dụng quan hệ phụ thân
gả làm tiểu thiếp, chỉ cần có thể ở bên người hắn, nàng liền cảm thấy
mỹ mãn. Mà sáng nay khi nghe được tin điện hạ sẽ đến cầu hôn, nàng kích
động rất lâu, mặc vào bộ trang phục đẹp nhất, đợi chờ khoảnh khắc lại
nhìn thấy hắn …thế nhưng… ! (Hương: bà này tưởng bở dã man tàn bạo!!)
Hắn dĩ nhiên là vì nha đầu chết tiệt Hạ Ngữ Mạt kia mà đến!
Nàng không cam lòng!
Không cam lòng!
Ba!
Chỉ nghe thấy một thanh âm lanh lảnh vang lên, Bạch Ngọc phu nhân giơ tay lên không trung, trên mặt Hạ Oánh cũng theo đó lộ ra dấu năm ngón
tay.
“Nương?” Nước mắt nàng không tự giác rớt xuống, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin.
“Oánh nhi ngươi sao lại có thể thiếu kiên nhẫn như vậy ?” Bạch Ngọc
phu nhân lại đau lòng, phủ phủ hai má của nàng: “Vi nương dạy ngươi như thế nào? Ngươi cho là nàng muốn gả thì có thể gả?”
Trong mắt nàng lướt qua một tia âm ngoan: “Đêm qua Nam Cung quận chúa phái người đưa thư tới, muốn cùng chúng ta nói chuyện. Vốn ta còn buồn
bực, thì ra mọi chuyện lại như thế ?” Ánh mắt Hạ Oánh nhất thời có lại ánh lên vẻ vui mừng .
“Đi vào trước đi.” Bạch Ngọc phu nhân vì nàng sửa sang lại xiêm y cho tốt: “Ai thua ai thắng vẫn chưa biết đâu, còn phải dựa vào bản lãnh
thật sự. Tiểu nha đầu yếu đuối kia không có gì đáng sợ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT