_Còn nữa ! Không cho phép ngươi lại gọi ta là tiểu thiếp ! Hạ Ngữ Mạt hổn hển.
Tuy là Tư Đồ Hoàng Vũ lớn lên đẹp trai đến không có thiên lý nhưng
thoạt nhìn bộ dạng cũng chỉ mới 20 tuổi so với 25 năm sống trên đời của nàng thì hắn chẳng qua là một tiểu hài tử xấu xa thôi!
“Ta đây phải gọi ngươi là cái gì? Vật nhỏ?” Hắn buồn cười vuốt vuốt khiến cả người nàng lông dựng hết lên trông như chú mèo con hoang dã,
nhưng cũng chỉ có thể dựa vào hắn, ngực của tiểu gia hỏa này thật gầy
,như là không đủ dinh dưỡng khiến hắn có chút đau lòng.
_Ngươi có thể gọi ta tỷ tỷ! Nàng không ngớt dùng lời nói không sợ hãi người mà đáp lại.
” Vật nhỏ, ngươi thật biết đùa”. Tư Đồ Hoàng Vũ thẳng thừng bẻ gãy ý
tưởng của nàng, nắm lấy cổ nàng như mèo con xoay một vòng làm cho nàng
đối diện hắn.
Nàng rất nhẹ tựa lông vũ, dường như một trận gió cũng có thể đem nàng thổi bay đi.
” Ngươi phải ăn nhiều một chút nếu không hài tử chúng ta sau này phải chịu đói”.
Hài tử? phải chịu đói?! Của chúng ta?!!
lợi dụng đầu óc Hạ Ngữ Mạt không hoạt động, Tư Đồ Hoàng Vũ dùng đôi
đũa kẹp lấy một viên thuốc nhét sâu vào miệng nàng, còn không quên dùng
đầu lưỡi liếm sạch sẽ vị ngọt dính trên môi nàng mới cảm thấy thỏa mãn mới rút đi dấu hiệu lãnh địa của mình.
Nàng tức giận vươn tay nắm lấy cổ hắn sau đó hung hăng cắn vào môi
hắn đem thuốc trong miệng trả hết lại cho hắn. [tg: đoạn này không thích hợp cho trẻ em ,có thể bỏ qua, tác giả liền hoa lệ lệ thổi qua]
Sau đó còn không quên dùng ống tay áo ra sức lau miệng, trừng mắt tỏ vẻ phản kháng.
Tư Đồ Hoàng Vũ ngây cả người nhìn phương thức trả thù bất thường của nữ tử này.
_Ngươi là muốn câu dẫn ta sao? (?) Thật lâu sau ,mắt hắn hiện lên một ánh nhìn như lửa sáng ngời ,quả nhiên người hắn chọn không phải thú vị
bình thường.
Mà Hạ Ngữ Mạt thấy được ánh mắt nóng bỏng kia thì trong lòng liền đập loạn,đập loạn.
Oái ,Nàng có vẻ như đã làm sai cái gì đó, thân dưới của chính mình
như có một ngọn lửa khiến nàng không dám sinh chuyện nhưng thật đáng tức giận , hạ nhân chung quanh đều thực thức thời, toàn bộ đều lui xuống
,cuối cùng còn không quên đóng cửa cẩn thận ngay cả khe hở cũng không
chừa lại. Thậm chí cả ám thị cũng không có, bọn họ đều biết tâm tư chủ
tử, bọn họ còn không phải là con giun trong bụng chủ sao?
!
“Ngoan”. Hắn ôm lấy nàng đi về hướng phòng ngủ.
Tuyên bố phản kháng của Hạ Ngữ Mạt trực tiếp bị vô hiệu, nàng cố gắng tranh cãi cũng vô ích, chỉ có thể hận cái phòng ở của cổ đại! Như thế
nào mà ngay cả phòng ăn cũng có giường?!
Đột nhiên nàng la lên: “Nguy rồi!”.
Tư Đồ Hoàng Vũ quay đầu tìm kiếm ánh mắt Hạ Ngữ Mạt thì thấy gương
mặt nhỏ nhắn đang khóc nức nở: “Sương Nhi! Sương Nhi vẫn còn ở Vạn Hoa
Lâu!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT