Một khắc kia Hạ Ngữ Mạt khẩn trương ngay cả ánh mắt cũng đã quên
nhắm lại , chỉ thấy một bóng dáng màu trắng vọt lại , ngón tay trực tiếp nắm lấy thắt lưng của nàng, toàn bộ thân thể cũng theo đó bay lên
không , sau đó rơi vào một bờ ngực ấm áp. Bóng dáng màu trắng kia
liên tiếp đá chân vào ván cửa , cắt thành hai khối gỗ .
Thật đẹp mắt !
Hạ Ngữ Mạt một loạt động tác làm cho kinh diễm . Đây là võ công
trong truyền thuyết sao , đông tác của hắn tao nhã như nước chảy lại
như có một phần tiên khí tiên khí.
_ Ngươi rất lợi hại!
Nàng không chút do nói ra tán thưởng chân thành tự đáy lòng.
Tư Đồ Hoàng Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang nở nụ cười
còn mang theo sự sùng bái của nàng. Nàng cười đẹp đến lạ thường .
Mà lúc này bọn họ đều xem nhẹ nữ nhân sắp phát điên kia.
Nam Cung Dữu Hương gắt gao giữ chạt đầu móng tay , ánh mắt hung hăng trừng mắt Hạ Ngữ Mạt đang được Tư Đồ Hoàng Vũ thoải mái ôm trong ngực ,hận không thể lập tức tiến lên đem nàng đánh cho hả dạ.
Nũ nhân kia ! Thế nhưng mặc quần áo rộng thùng thình của Vũ ca ca, cổ áo còn như ẩn như hiện dấu hôn !! Tức nhất là Vũ ca ca thế nhưng nở nụ cười với nàng !! Tươi cười kia So với tươi cười cùng mình và người
ngoài rõ rang khác biệt rất lớn!
Nữ nhân kia, thoạt nhìn rõ ràng chỉ là cái tiểu nha đầu ,luận về tư sắc nàng làm sao so được với chính mình ?!
Nàng ta còn là một kĩ nữ !Nữ nhân như vậy dựa vào cái gì lại muốn cùng nàng đấu tranh ?!
Nàng ghen tị tức giận nhưng lại không biết nên đem nữ nhân kia ra khỏi V ũ ca ca như thế nào ??
Nàng rõ ràng đứng ỏa gần như vậy ,lại bị coi như người vô hình đứng xem bọn họ trước mặt mình chàng chàng thiếp thiếp !
Hừng hực rống giận , nếu ánh mắt của nàng có thể coi như kiếm sắc thì Hạ Ngữ Mạt khẳng định không biết đã chết bao nhiêu lần.
_Gia , thời gian không còn sớm ,phòng bếp đã chuẩn bị sẵn ngọ thiện (bữa trưa)chờ ngài . Khánh minh mắt thấy tình thế không ổn, lập tức
cười hì hì tiến lên đây hoà giải,làm dịu đi một chút không khí giương
cung bạt kiếm này.
_Nga.
Thế nhưng vị điện hạ này không hề phối hợp , chỉ thản nhiên nga một
chút lại quay đầu về phía người trong lòng (nghĩa đen,không phải nghĩa
bóng nhá) ôn nhu hỏi: ‘‘Ngươi đói bụng sao?’’
Một bộ dáng ấm áp này làm cho Khánh Minh hít phải một ngụm khí lạnh , nếu là bình thường hắn khẳng định thật thức thời mà rời đi, đáng tiếc
hiện tại có mạt quận chúa – người sắp làm Vương phi ,hắn có ăn phải gan
hổ cũng không dám chọc vào …ô… ô … hắn vốn muốn giảng hòa , ngược lại
biến thành ngòi nổ chiến tranh , đem không khí nóng lên đến cực
điểm,xem mặt quận chúa biến thành đen, nghiêm mặt trừng mắt nhìn hắn ,
biểu tình cơ hồ như sắp phun ra hỏa.
Hắn chỉ là một thị vệ nho nhỏ , cảm giác quả thực là sống không bằng
chết mà(từ đầu truyện đến cuối truyện chỉ khổ thân mỗi anh này ) ^o^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT