Thời điểm Hạ Ngữ Mạt tỉnh lại đã sắp trở lại gian nhà trên Lưu Ly
sơn, nàng được Tư Đồ Hoàng Vũ cõng lại trên lưng, cấp tốc mà xuyên qua
rừng cây, chỉ nghe thấy tiếng gió thồi vù vù ở bên tai.
Khánh Minh tội nghiệp, mặt mày cau lại, mồ hôi chảy ròng ròng ở sau
người, không dám sát lại gần quá, rất sợ một người không cẩn thận thấy
được sẽ trực tiếp ném hắm từ trên núi xuống.
Có ảnh vệ phát hiện ra thân ảnh của Tư Đồ Hoàng Vũ, lập tức trở lại thông tri tin tức.
Một đoàn người hoảng loạn toàn bộ lập tức tụ tập lại ở trước phòng,
kinh sợ mà rút lại cùng một chỗ, chờ đợi hai tầng cực hình về thể xác và tinh thần sắp tới…
“Đều cút đến đây cho ta!”
Tư Đồ Hoàng Vũ đem Hạ Ngữ Mạt từ trên lưng ôm xuống, quay đầu, ánh mắt bắn qua từng người một.
Một cổ không khí lạnh trong nháy mắt phủ xuống, ngoại trừ vậy “tên
đầu sỏ gây chuyện” đang mở to mắt chiếm giữ trung tâm gió bão mà hưởng
thụ vậy khoảng không gian an bình duy nhất, tất cả mọi người ý thức được sâu sắc rằng, lần này bọn họ xong đời rồi. Điện hạ đã triệt để bị chọc
giận rồi, hơn nữa là giẫm lên phần thuốc nổ không thể đụng vào, thiếu
chút nữa là đã đánh mất Vương phi, người mà không thể để có bất luận sơ
sẩy gì xảy ra …
Từng người từng người căng thẳng mà cẩn thận đi theo phía sau, sau đó chọn ngay góc tối trong gian phòng mà đứng, rất sợ chạm mặt người nào
đó, chỉ là người đầu tiên bị chộp tới nhất định là người chết thảm nhất.
Lúc này, phải bảo trì yên lặng.
Một phòng đầy người, đồng loạt đều cúi đầu.
Nếu như lúc này trên mặt đất có khe, bọn họ khẳng định sẽ từng người từng người mà đâm đầu vào.
Lửa giận của điện hạ bình thường phát, nhưng mà đã phát , thì chính là đại hỏa ngập trời, rất đáng sợ.
“Ai cho các ngươi để Vương phi xuất môn?”
Không ai trả lời, ngay cả Tử Anh cũng bảo trì trầm mặc hiếm thấy đích trầm mặc.
Bọn họ nào thả Vương phi ra ngoài, bọn họ cũng muốn biết là tên hỗn đản nào thả Vương phi xuất môn!!…
“Vì sao không lập tức tới bẩm báo ta? !”
Vẫn còn không ai trả lời. Mọi người lạnh cóng run rẩy mà đứng ở góc tường, dồn lại thành một đoàn.
Bọn họ cũng muốn lập tức tới bẩm báo a, xảy ra chuyện, Khánh Minh
ngay tức khắc xuống núi đi tìm hắn, thế nhưng lại được báo cho biết điện hạ đã dẫn theo tiểu hoàng đế đi ra ngoài, thế nhưng đi đến địa phương
nào, thì huynh đệ phụ trách cuộc sống hằng ngày của bệ hạ lại chết sống
cũng không nói cho hắn biết.
Hắn cũng không phải gián điệp, sao lại bảo mật đến mức như vậy? ! Ót
Khánh Minh đầy hắc tuyến, không phải bản thân đã lâu không có ở trong
hoàng cung, những tên tiều tôm tiếu tép này cũng không biết hắn mới là
đại gia? !
Nói mãi, cuối cùng phải lôi ra lệnh bài mà điện hạ thưởng cho hắn thì mới biết được vị trí của điện hạ. Thế mà khi hăn tới nơi thì không chỉ
có thấy khuôn mặt gia đen như vừa ro8i xuống than đá, mà còn nhìn thấy
tiểu vương phi đang ngủ say ở bên cạnh hắn …
“Các ngươi đều là câm điếc? !” Tư Đồ Hoàng Vũ nhẹ nhàng uống một ngụ
trà vào trong miệng, nhãn thần thì lại sắc bén mà nguy hiểm.
Âm điệu của hắn cũng không lớn, nhưng lại khiến cho người nghe sởn hết tóc gáy.
Ngay cả lời nói đơn giản như vậy cũng có thể làm cho nghe dựng ngược
lên “Các ngươi lại không nói lời nào, ta để ngươi biến thành câm điếc” …
Sương Nhi run rẩy một tiếng liền bổ nhào xuống quỳ trên mặt đất, nàng không có tập qua võ, lượng khí so với người bình thường đã ít hơn rất
nhiều, nhưng mà dưới áp lực mạnh mẽ như vậy, nàng sớm đã chịu không nổi. Hai chân Sương Nhi như nhũn ra, không còn khí lực để có thể đứng lên.
“Phu quân, không được khi dễ Sương Nhi!” Hạ Ngữ Mạt để bàn tay nhỏ
nhắn là trắng như tuyết bò lên trên khuôn mặt hắn, ngón tay nhỏ và dài
kéo lấy gương mặt trắng nõn nà, làm ra một khuôn mặt khôi hài.
Trong lòng mọi người sắp bị hù chết rồi…
Biểu tình hung ác như vậy, lại miễn cưỡng làm ra một khuôn mặt khôi hài, thoạt nhìn thực sự là nói không nên lời… Quỷ dị.
“Khánh Minh, Vương phi là làm sao không thấy.” Tư Đồ Hoàng Vũ sắc mặt bất biến mà trói lại bàn tay nhỏ bé của Hạ Ngữ Mạt, chỉ là ôm thật
chặt, không cho nàng lại lộn xộn.
“… Thuộc hạ không biết… Vương phi rõ ràng ở trong phòng, cũng có
huynh đệ ảnh vệ đội nhìn…” Khánh Minh cắn chặt môi dưới đang tái nhợt,
cái thứ nên tới, cuối cùng cũng là tới rồi. Lúc này ăn ngay nói thật, so với hậu quả của việc tìm nguyên nhân chống đỡ cho bản thân thì tốt hơn.
Một cái bóng lập tức đem Khánh Minh lôi đi ra ngoài.
May là, chỉ là gia pháp… Hơn mười một bản tử (cây gỗ dài dùng để đánh vào mông) mà thôi, chỉ cần điện hạ không đuổi hắn đi, cái khác đều có
thể bàn lại.
“Còn lại, tự vả miệng ba mươi cái, nếu lại có lần sau, tự chặt cánh tay, cút khỏi đây.”
Vừa dứt lời, một tiếng bạt tai đôm đốp vang lên. Mà tiếng bạt tai đó
là từ nơi khác truyền tới, rõ ràng là không nhìn thấy người, nhưng mà
lại vang dội lạ thường, Hạ Ngữ Mạt nghe mà ô cùng chấn động a.
Ngay cả Sương Nhi cũng một tay run rẩy ôm lấy bên mặt mình mà cuối
xuống, chỉ là hai cái tát, mà đã khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như
tuyết đỏ bừng.
Hạ Ngữ Mạt nóng nảy, lập tức nhảy khỏi người Tư Đồ Hoàng Vũ, lớn tiếng kêu lên: “Ngừng! ! ! !”
Nhưng tiếng bạt tai thì vẫn tiếp tục vang lên, mà lại có xu thế càng ngày càng ác liệt.
“Phu quân, ta biết sai rồi, ngươi để cho bọn họ đều dừng lại đi! ! !” Hạ Ngữ Mạt thương cảm mà nhăn lại hàng lông mày, những người này đều là bởi vì bản thân nàng tùy hứng mà bị xử phạt.
Tư Đồ Hoàng Vũ chính là nắm được nhược điểm này của nàng, biết nàng
không chịu được người khác bởi vì bản thân mà bị khổ, cho hết lần này
tới lần khác muốn nàng tận mắt chứng kiến hậu quả của việc bốc đồng,
trực tiếp bắn trúng phòng tuyến tâm lý của nàng mà uy hiếp.
“Ta thực sự sai rồi! Ta sẽ không chạy loạn nữa!” Hạ Ngữ Mạt nắm lấy tay hắn, vẻ mặt cầu xin.
Tư Đồ Hoàng Vũ híp mắt nhìn nàng, một lúc lâu, mới chậm chạp nói: “Được rồi.”
Tiếng tát tai đó lập tức im bặt xuống.
Cả gian phòng im lặng đến tiếng kim châm cũng nghe thấy.
Bất quá các thành viên của ảnh vệ đội phụ trách thủ vệ Hạ Ngữ Mạt,
vài ngày gần đây, đều mang một khuôn mặt bánh bao sưng đỏ mà qua ngày..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT