“Ngươi, ngươi!” Tư Đồ Sương tác lưỡi.
“Bệ hạ, ta nghĩ muốn toàn bộ Thương Vân, ngươi có thể không cho ta?”
“Ngươi làm càn!” Tư Đồ Sương rốt cục hổn hển đem mấy chữ hoàn chỉnh
phun ra, “Môn chủ! Ngươi đừng quá phận! Đây chính là hoàng cung Thương
Vân của ta! ! !”
“Không lâu sau thì sẽ không phải rồi.” Trong mắt Lãnh Diệu Liên lóe
ra trứ yếu ớt quang mang, “Nơi đây sẽ trở thành hoàng cung của Lưu Ly
Quốc, niên hiệu cũng từ “Thương” biến thành “Lưu”, mà Thương Vân sẽ vĩnh viễn biến mất trong lịch sử.”
“Ngươi nói cái gì? !” Tư Đồ Sương trừng to mắt.
“Ta không thích nói lần thứ hai.”
“Ngươi nói cái gì! ! ! Lãnh Diệu Liên! ! ! Ngươi nói cái gì? ! ! !”
Tư Đồ Sương kích động đứng lên, trợn tròn mắt, thiếu chút nữa là tròng
mắt lòi ra ngoài.”Ngươi đúng là thứ lớn mật cuồng vọng! Người đâu! Bắt
hắn cho ta! ! !” Hắn gầm lên giận dữ.
Thế nhưng đợi nửa ngày, cũng không có kiến một chút động tĩnh.
Tư Đồ Sương kinh khủng đích quay đầu, đột nhiên phát hiện toàn bộ
những người mà hắn mang đến đứng tại chỗ, giống như bị cái gì quy định
sẵn, toàn thân cứng ngắc, chỉ có tròng mắt chuyển động.
“Thiếu chủ, chuyện mệt người như vậy, sau này nê kiếm thêm vài người
cùng nhau làm được chứ?” Cửu Linh lắc lắc cánh tay đau nhức, “Tuy rằng
rất đơn giản, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn tại nơi như thế này
đểm huyệt đạo nhiều người như vậy, rất là phiền phức a…” Hắn đến gần,
sau đó lại thay rồi khuôn mặt nhỏ nhắn đắm đuối: “Bất quá nếu là thiếu
chủ nguyện ý để cho ta hôn nhẹ, ta sẽ là phi thường cam tâm tình nguyện
…”
“Hoàng đế Lưu Ly, sẽ là đối về của Lưu Ly tộc công chúa, ngươi.” Lãnh Diệu Liên quay về phía Tư Đồ Hoàng Vũ mà nói.
Cửu Linh bởi vì bị hoàn toàn bỏ qua mà uể oải ngồi xỗm xuống một góc tường làm một cây nấm.
“Không muốn.”
Tư Đồ Hoàng Vũ không chút do dự đích cự tuyệt.
“Ngươi không có lựa chọn nào khác.” Lãnh Diệu Liên lạnh lùngg nói.
“Chờ một chút! ! ! Các ngươi thứ chết tiệt! Dựa vào cái gì mà quyết
định như vậy? Hoàng đế Thương Vân chính là trẫm! Là trẫm! ! !” Tư Đồ
Sương đồng dạng bị bỏ quên phẫn nộ mà sủa loạn: “Lãnh Diệu Liên, ngươi
thế nào lại lật lọng như vậy? ! Trẫm thấy ngươi có công cứu giá, mới tốt tâm ban thưởng cho ngươi! Ngươi đừng có lòng tham không đáy! !”
“Ta sẽ không làm hoàng đế cái gì.” Tư Đồ Hoàng Vũ quay trở về cấp cho Lãnh Diệu Liên một ánh mắt thờ ơ.
“Ta nói rồi, ngươi không có lựa chọn nào khác.” Lãnh Diệu Liên nhìn
về phía Hạ Cẩm Thần đang hấp hối, “Hắn sắp chết.” Sau đó lại bổ sung
nói: “Bất quá ta có thể cứu hắn.”
“Ngươi muốn dùng một người nam nhân tới uy hiếp ta?” Tư Đồ Hoàng Vũ cười cợt một tiếng.
“Ta sẽ nói cho Mạt Nhi, ngươi thấy chết mà không cứu.” Lãnh Diệu Liên câu dẫn ‘mỉm cười’, “Thuận tiện cũng sẽ nói cho nàng, ngươi vì nàng hại chết phụ hoàng của mình, còn cố ý khiến cho Bích Dao trúng cổ ở lại bên người Hạ Cẩm Thần, còn có…”
“Ngươi cho rằng hữu dụng sao?” Tư Đồ Hoàng Vũ cắt đứt hắn.
“Có.” Lãnh Diệu Liên thập phần khẳng định mà gật đầu, “Hài tử này tuy rằng rất ngốc, thế nhưng rất thiện lương, lòng chân thật, thế nhưng nếu là thực sự phát giận, không cẩn thận thì hài tử khó giữ được, nhất thi
lưỡng mệnh (một xác hai mạng), ngươi chịu nổi sao?”
Tư Đồ Hoàng Vũ dừng lại.
Sắc mặt trở nên đen nghịt.
Là một xác ba mạng.
“Vì sao là ta?” Hắn hỏi.”Ta cũng từng giết qua người của Lưu Ly tộc…” Thời điểm hắn sáu tuổi, một đám người muốn bắt cóc hắn dùng để đổi lấy
Vụ Hà công chúa, đều bị hắn giết rồi, tứ chi đều bị nghiền nát.
“Đó không phải Lưu Ly tộc, là hoàng huynh của ngươi vì hù dọa ngươi
mà tìm đến thổ phỉ trên núi, chỉ là giá họa đến trên đầu Lưu Ly tộc mà
thôi.” Lãnh Diệu Liên ‘hảo tâm’ giải thích.
“Các ngươi đáng chết! Các ngươi khi ta không tồn tại sao? ! Đừng xem
thường ta a! ! ! !” Tư Đồ Sương lửa giận tận trời, đỏ mặt tía tai mà
rống to hơn, hắn bắt lấy cây đao của thị vệ liền hướng tới Lãnh Diệu
Liên mà chém tới.
Con mắt Cửu Linh chợt lóe sáng, thân hình bất ngờ vụt lên, liền vung
chân đá hăn bay tới trên tường, đùng đùng một tiếng, liền chỉ còn lại
một tiếng thở dốc yếu ớt.
“Thật ồn ào! Không có nghe thấy hai mỹ nhân của ta đang nói chuyện sao?”
Hắn trừng to mắt, hoàn toàn quên mất bản thân mới là cái tên khiến cho người ta cảm thấy ồn ào.
“… Ngươi vì sao muốn ta?” Đôi mắt Tư Đồ Hoàng Vũ híp lại: “Ngươi mới là người có huyết thống chính tông, vì sao phải ta?”
“Bởi vì chỉ có ngươi mới có tài năng khiến cho Lưu Ly quốc trong giai đoạn đầu lập quốc trở nên cường đại.” Lãnh Diệu Liên thản nhiên nói.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, sự thực cũng như vậy.
Dự định ban đầu của bản thân, là muốn lợi dụng lực lượng của quốc gia khác, hủy diệt Thương Vân, thế nhưng từng bước từng bước chém giết hết
cừu nhân xong rồi, mới phát hiện bản thân cũng không hài lòng như trong
tưởng tượng.
Cho dù hủy diệt toàn bộ Thương Vân, cũng chỉ là sẽ có càng nhiều
người trôi giạt khấp nơi, vậy cách làm của bản thân và cách người khác
hủy diệt tộc nhân mình thì có cái gì khác nhau chứ?
Cho nên, hắn quyết định đem Lưu Ly tộc mở rộng thành một quốc gia.
Hắn muốn cho Lưu Ly tộc như phượng hoàng, dục hỏa trùng sinh…
“Ha ha ha ha …” Đột nhiên, Tư Đồ Sương ngay bên tường vừa rên rỉ vừa
dữ tợn đích cười rộ lên: “Các ngươi nghĩ thật đẹp! Các ngươi nghĩ thật
đẹp! ! !”
Lãnh Diệu Liên nhíu nhíu mày, trong lúc Cửu Linh đang muốn hành động
như một “Hộ hoa sứ giả” tiêu diệt cái giọng nói đáng ghét kia, Tư Đồ
Sương giương lên một nụ cười dữ tợn mà nói: “Công chúa của Lưu Ly theo
như lời các ngươi nói, chính là tiểu mỹ nhân kia sao? Ha ha! Nàng chính
là đang ở trên đỉnh Lưu Ly sơn sao? ! ! Tư Đồ Hoàng Vũ, ngươi cho là
ngươi che giấu chu đáo, thám tử của Vị Ương Quốc lại càng chu đáo hơn!
Ha ha ha! Ngươi nếu không mau quay về, Lưu Ly quốc chó má kia của các
ngươi, sẽ bắt giam vị công chúa kia, chậc chậc, mỹ sắc như vậy, sợ là có khiến thể cho hoàng tộc Vị Ương Quốc đỏ mắt cả nửa ngày…”
Tư Đồ Hoàng Vũ biến sắc, liền thấy Lãnh Diệu Liên đã xông ra ngoài.
“Chết tiệt! Cho ta mở trói! !” Hắn liền quát chói tai, nhưng chỉ thấy rồi trong lao lý một nam nhân năng động duy nhất — Cửu Linh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT