Nàng giúp dựa vào vách tường đứng lên, sau đó chậm rãi đi đến cái bàn mà phía trên để đầy đủ loại sách mặt bàn.
Tuy nói là sách vở, nhưng không bằng nói là văn kiện thì thỏa đáng
hơn, mỗi một xấp, đều có đánh số hẳn hoi, phân loại. Mỗi một bản đều là
dùng một sợi dây thô gắn kết với nhau, trang đầu có chút ố vàng, nhìn ra được là đã có nhiều năm.
Tùy tiện nhặt một quyển lên, nhìn kỹ, mặt trên rõ ràng đều ghi lại là đủ loại số liệu nghiên cứu, nhằm vào chu kỳ sống các loại sinh vật mang độc, cùng với hình dáng đặc thù, độc tính, hoàn cảnh phân bố, thậm chí
còn có bản vẽ hình dạng.
Bởi vì ghi chép rất thú vị, trong thuật ngữ chuyên ngành còn chen lẫn một chút từ ngữ thú vị, giống như là ghi lại bảo bối sủng vật nhà mình, yêu mến sâu đậm, Hạ Ngữ Mạt nhìn hồi lâu, thế nhưng không thể tự kềm
chế đi vào trong.
Đợi cho đến khi nàng lật hết vài cái văn kiện, Hạ Ngữ Mạt mới đột nhiên phát hiện một chuyện rất quan trọng.
Nàng thế nhưng lại biết đọc!
Nàng ở thời đại này đại tự cũng không nhìn được một cái, rõ ràng
chính là một người mù chữ, hiện tại lại có thể đọc biết nhiều như vậy —
vậy chỉ có thể nói rõ ràng một vấn đề, bởi vì những chữ này, đều là do
người hiện đại tự viết , hơn nữa là dùng tiếng Trung giản thể tiêu
chuẩn.
Chỉ sợ ở nơi này, người có thể đọc hiểu được một đống số liệu này, cũng chỉ có chính mình đi.
Hạ Ngữ Mạt đổ hít phải một ngụm lãnh khí, để cho tâm trạng có chút hưng phấn bình tĩnh trở lại.
Ánh mắt của nàng dừng ở trên một cuốn vở được bọc bằng một miếng gấm
đặt chính giữa trên bàn. Bởi vì ở trên bề mặt lại có hai chữ rất to viết ngăn nắp –“Nhật kí”–!
Cẩn thận cầm lên, bay đi lớp tro bụi phía trên, sau đó mở ra
–“Hôm nay là ta đến quốc gia này được một trăm hai mươi lăm ngày, cho tới bây giờ mới rãnh rỗi, có thể ghi lại toàn bộ mọi chuyện đã phát
sinh tới bây giờ.”
Nội tâm Hạ Ngữ Mạt vạn phần kích động, thật sự thật sự, thiếu chút nữa sẽ kích động muốn khóc lớn.
Từ khi thấy tấm gương nhỏ lần trước nàng liền cảm thấy, người xuyên qua đến nơi đây không chỉ nàng một người!
Mà bây giờ vừa mới nhìn từ ngữ mở đầu, nàng đã biết đó là thật sự! Người tới nơi này thật sự không chỉ một người!
–“Nếu ngươi mở ra bản nhật kí, có thể đọc được chữ ta viết, vậy chúc
mừng ngươi, chúng ta thật sự là so với trúng xổ số còn muốn phấn khích
hơn!”
–“Ta là nhân viên nghiên cứu khoa học chuyên về bệnh độc do trung
ương cục bí mật bồi dưỡng, tuy rằng mới mười tám tuổi, bất quá ta là một thiên tài a! Hắc hắc, kỳ thật cũng không phải ta nguyện ý cống hiến cho bọn họ, chỉ là ta thích đám độc vật đáng yêu của ta! Mấy tên sếp lớn ồn ào, thật muốn trực tiếp thổi bom khí mà ta mới nghiên cứu cho bọn hắn,
để cho bọn họ vĩnh viễn nói không ra lời, ha ha kết quả, còn chưa kịp
thực thi, chính mình thế nhưng lại bị xe đâm chết.”
–“Ta phát hiện này ngọn núi này, nơi này quả thực chính là thiên
đường của ta, ta còn gặp được đại độc điểu trong truyền thuyết mới có,
tuy rằng nó có chút ngốc, nhưng là thật đáng yêu. . . nói đến ngu ngốc, còn có một thứ, chính là cái tên Vương gia ngu ngốc cả ngày giống cái
kẹo ngưu bì dính theo…”
–“Ta cho người ở trên đỉnh núi dựa theo thiết kế của ta dựng lên một
đống phòng ở, sau đó trong lúc bọn họ cũng không biết lặng lẽ làm mật
thất này, thuận tiện cho ta làm nghiên cứu. . . a . . . nơi này thật
đúng là thiên đường của ta. . . đám động vật mang theo. . . thật sự là
càng xem càng đáng yêu. . . xuyên qua thực hạnh phúc”
–“. . . còn có a . . . cái tên ngu ngốc kia cư nhiên lại ăn dấm chua
của động vật cây cối. . . Ngay cả dấm chua của chậm cũng ăn . . . thật
tốt cười…”
Nàng chăm chú nhìn, sau đó ánh mắt của nàng đột nhiên ngừng lại ở một đoạn trong đó nói –“Ta phát hiện nhất kiện thực chén cụ chuyện tình, ta phát hiện của ta ngực thế nhưng có một viên hồng chí càng chén cụ là có nhân nói cho ta biết phải cùng một cái khác có được hồng chí nhân kết
hợp, mới có thể sinh đứa nhỏ mà nhất chén cụ là cái kia ngu ngốc Vương
gia hắn không có hồng chí”
–“Nhưng ta là một người nghiên cứu khoa học, cách nói mê tín này ta
sẽ không tin tưởng. . . tuy rằng thiết bị thực đơn sơ, cũng rất hạn chế . . . nhưng là ta còn làm một ít nghiên cứu thành phần máu của nhóm
người này.. . kết quả ta phát hiện…”
Hạ Ngữ Mạt gắt gao nhìn chằm chằm câu nói kế tiếp, thật lâu nói không ra lời.
************************ hoa hoa lệ lệ giọt phân cách tuyến ************************
Ở bên ngoài phòng, đang có một người đang bước tới.
Tư Đồ Hoàng Vũ hắc lãnh che mặt, hơi thở cường đại không có che dấu
phát ra từ trong ra ngoài, cái loại cảm giác áp đảo hầu như là có thể
làm cho người ta hít thở không thông.
Mà đứng bên cạnh hắn, mỗi người đều là một bộ mặt muốn chết, Vương phi không thấy , bọn họ chết chắc rồi.
“Nàng sẽ đi nơi nào?” Hắn thì thào.
Nếu cẩn thận nghe, sẽ phát hiện sự bất lực trong giọng nói.
Giờ phút này hắn đã muốn hoàn toàn không thể suy nghĩ, Tư Đồ Hoàng
Vũ ngày thường bình tĩnh , vĩnh viễn thản nhiên , có thể đem mọi thứ
trên thế gian toàn bộ đều có thể nhìn thấu, giờ phút này chính là một
cái bởi vì người âu yếm nhất không thấy , kinh hoảng đến mức đã trở
thành một đứa nhỏ cương ngạnh.
. . . Nàng sẽ đi nơi nào?
. . . Nàng có thể gặp nguy hiểm hay không?
. . . Hắn cơ hồ sắp sụp đổ.
Hắn hoàn, toàn không thể tưởng tượng từ nay về sau vật nhỏ sẽ không ở bên cạnh hắn. Hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng nếu thật sự là như
vậy chính mình sẽ biến thành bộ dạng gì.
“Điện hạ, ta cảm thấy Vương phi cũng không có đi ra ngoài, nơi này
nghiêm mật ngay cả con ruồi đều không thể bay vào” Tử Anh nghiêm túc
nói.“Ta cảm thấy Vương phi còn ở trong căn phòng này … Cái phòng này là
cái phòng cũ?”
Tư Đồ Hoàng Vũ lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt trầm hắc hiện lên một chút ánh sáng,“Ngươi là nói mật thất?!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT