“Ngươi đang nằm mơ!” Hạ Ngữ Mạt gắt gao bảo vệ Tư Đồ Hoàng Vũ, “Ta dù có chết cũng sẽ không đem phu quân giao cho ngươi.”

“Vậy thì ngươi liền đi chết đi.” Cửu Linh lạnh lùng nói, không có một chút độ ấm, ý cười trên khóe miệng hắn liền thu lại, vươn tay hướng Hạ Ngữ Mạt mà hạ xuống.

Hắn muốn cho nàng biết, hắn muốn nàng chết, quả thực rất dễ dàng tựa như bóp chết một cái con kiến.

Chính là thật không ngờ nữ nhân kia thoạt nhìn yếu đuối đột nhiên chui ra khỏi tay hắn, sau đó chỉ thấy ánh sáng chợt lóe lên, một cây đao nhỏ liền hướng hắn đâm tới.

Cửu Linh lạnh lùng cười rộ lên, một cái chiêu tạp kĩ nho nhỏ như vậy mà nghĩ muốn cùng hắn đùa giỡn? Ngay cả nội lực cũng không có, cho dù đâm trúng hắn nhiều nhất cũng chỉ là bị thương ngoài da.

Bàn tay hắn bắt được tiểu đao của Hạ Ngữ Mạt đột nhiên trở thành nắm đấm, liền mạnh mẽ gạt nàng đi. Hắn cho tới bây giờ cũng sẽ không đối với nữ nhân mà thủ hạ lưu tình, đừng nói chi đến “Tình địch” của hắn.

Tư Đồ Hoàng Vũ hoảng sợ trợn to mắt, hắn muốn tiến lên ngăn cản, lại vô lực phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích.

– nắm đấm cơ hồ sẽ đụng tới nàng !

Sắc mặt hắn tái nhợt, trái tim cơ hồ sắp ngừng đập.

Nhưng mà trong khoảnh khắc, một chuyện kỳ quái đã xảy ra.

Hạ Ngữ Mạt đột nhiên buông tha cho tiểu đao, sau đó chính diện chống lại công kích, dùng lực đạo nghênh đón nắm đấm đang bổ xuống của Cửu Linh, khí tức bá đạo kia chấn động khiến cả người nàng sinh đau, nhưng là nàng lại không một chút tránh né.

Khi toàn bộ cơ thể nàng bị đánh bay lên, Cửu Linh lại đột nhiên thấy nàng nở nụ cười.

Khóe miệng câu dẫn kia, xác thực thật là nở nụ cười.

Hắn ngây cả người, không biết nàng vì sao lại cười, một quyền kia của mình, tuy rằng chỉ dùng ba phần lực, nhưng cũng là có mang theo nội lực, loại nữ nhân được nuông chiều từ bé giống như nàng nói có ai trụ được, không chết cũng muốn mất nửa cái mạng.

Hạ Ngữ Mạt bị ngã thật mạnh ở trên tường, sau đó lại chậm rãi trượt xuống đất. Nàng liếm liếm mùi tanh từ sâu trong yết dâng lên, sau đó đè ép xuống.

Nếu như phu quân nhìn thấy nàng thổ huyết, sẽ lo lắng .

“Ngươi. . . vì sao lại cười?” Cửu Linh chưa từng thấy qua một người cam tâm tình nguyện chống lại quả đấm của mình, còn có thể cười vui vẻ như vậy.

“Ta vì sao không cười?” Hạ Ngữ Mạt muốn đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực xuất ra chút khí thế, lại phát hiện nơi vừa bị đấm liền co rút đau đớn, căn bản không thể đứng lên. Nàng tận lực đưa ra một nụ cười tự hào, không cho cái tên nam nhân chết tiệt này xem thường nàng:“Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên cử động, trái lại ngoan ngoãn giao ra giải dược, nếu không, đầu của ngươi liền không còn a.”

Chỉ thấy nàng ngón tay đột nhiên kéo một cái, một sợi tơ nhỏ oánh ánh nhìn như không thấy, đã quấn lấy cổ của Cửu Linh, cổ tay, chân cùng với những yếu điểm trên người. Dưới màn đêm, sợi tơ phát ra một tia ánh sáng lạnh.

“Ngươi —-” Cửu Linh cả kinh, sợi tơ này từ khi nào bò lên người, hắn thế nhưng không hề có cảm giác.

Hạ Ngữ Mạt nhếch miệng cười, đây chính là “món đồ chơi” phu quân đưa cho nàng, nàng vẫn quấn quanh ở trên thân tiểu đao kia, bởi vì trong suốt , cho nên rất khó phát hiện.

Mà chính mình không có nội lực, cho nên sợi tơ này cũng không giống với Thiên tàm ti, là Tư Đồ Hoàng Vũ cố ý cải tiến sau đó đưa cho nàng, sắc bén vô cùng, có thể gọt đá, đừng nói chi là đầu người.

“Thú vị.”

Cửu Linh dừng một chút, đột nhiên cười ha ha lên:“Thật thú vị!”

Nàng thế nhưng lại dụng thừa cơ hắn muốn vung quyền đánh nàng, lợi dụng lực đạo chuyển hóa thành đại công kích, hơn nữa lãi công kích, quả thật lại hiệu quả.



“Lấy ra giải dược!”, Hạ Ngữ Mạt lạnh lùng nói, nàng cũng không dám coi thường tên nam nhân này.

“Nếu ta nói không?” Khóe miệng Cửu Linh cong lên.

“Ngươi không sợ chết?!”

“Sợ, vì sao không sợ?” Nam tử tươi cười càng lúc càng càn rỡ:“Chỉ là, ngươi có bãn lĩnh sao?”

“Ta…”

Tiếng nói Hạ Ngữ Mạt còn chưa ra khỏi miệng, liền thấy bóng dáng người trước mặt đột nhiên biến mất, nàng kinh ngạc tiến lên một bước, thân mình lại bị một cái bàn tay to bắt lấy.

“Tốc độ của ngươi quá chậm, cho dù ngươi có cơ hội cho sợi tơ quấn lên người ta, nhưng ta cũng sẽ không cho ngươi cơ hội thứ hai kéo nó.” Cửu Linh híp mắt nói ở bên tai nàng, “Có lẽ, ngươi hẳn là nên được khen ngợi, một nữ tử ngay cả nội lực cũng không có mà có thể xoay xở được đến bước này, đúng là phải nên được khen ngợi, cho nên ta quyết định, không biến ngươi thành lão thái bà , ta sẽ cho ngươi chết nhanh hơn một chút .”

Hắn cười tủm tỉm tuyên bố “Khen thưởng” cho nàng.

Hạ Ngữ Mạt khinh bỉ, gần như muốn chửi ầm lên.

Đột nhiên, một tiếng nổ. . .

Bức tường sau lưng Cửu Linh bị phá ra một cái lỗ lên, khói bụi mịt mờ, Hạ Ngữ Mạt bị sặc mờ mắt, nhịn không được ho khan một cái. Sắc mặt nàng còn chưa nhìn thấy rõ ràng, thân mình đột ngột thoát ly khỏi sự kiềm chế của Cửu Linh, rơi xuống một nơi khác.

“Cửu Linh, ta không phải đã cảnh cáo ngươi, không được xuất thủ với nàng sao…” Một âm thanh lạnh lùng vang lên.

Khói bụi lui đi, một nam tử được bao bọc bởi hoa sen lẳng lặng đứng trên đống đá vụn, một thanh trường kiếm màu bạc gác lên cổ của Cửu Linh, một đường máu từ từ xuất ra dưới lưỡi đao, chỉ cần sâu thêm một chút, thì cái đầu cùng cơ thể hắn thật đúng là chuyển nhà .

“Liên, ta chỉ là đùa giỡn một chút.” Cửu Linh cười rộ lên.

“Ta đây giết ngươi.” Lãnh Diệu Liên thản nhiên nói mà không có biểu tình gì.

“Được được! Ta sai rồi!” Cửu Linh bĩu môi, từ trong ngực xuất ra một cái bình nhỏ, quăng vào trong lòng Hạ Ngữ Mạt:“Đây là giải dược, ngươi chỉ cần cho người trúng độc mỗi người ăn một viên nhỏ là được.”

Hạ Ngữ Mạt tiếp nhận bình nhỏ, lập tức chạy đến bên cạnh Tư Đồ Hoàng Vũ, cho hắn ăn một viên.

“. . . Xin lỗi. . .”

Lời nói của nam tử truyền tới từ trong bóng tối là dành cho Hạ Ngữ Mạt.

“Không…”

Hạ Ngữ Mạt quay đầu lại chỉ thấy bóng dáng hắn lạnh lẽo.

“Hắn sẽ không đến quấy rầy các ngươi.” Hắn thản nhiên nói. Sau đó liền giữ chặt cổ của Cửu Linh, mang theo hắn từ cái lỗ hổng vừa mới tạo ra mà nhảy ra ngoài.

Hạ Ngữ Mạt hơi giật mình, nhìn theo hướng bọn họ biến mất, hắn thật sự là đi quá nhanh, giống như là hắn căn bản không hề tồn tại.

Nhưng mà, hắn tựa hồ là rất đau khổ…

Bởi vì…Hạ Ngữ Mạt kia sao?



“Vật nhỏ.” Một tiếng gọi thản nhiên truyền đến bên tai, thuận tiện còn mang thêm vị dấm chua nồng nặc.

Vừa vặn trong thấy bộ dáng thất thần của nàng nhìn theo hướng Lãnh Diệu Liên biến mất, trong lòng Tư Đồ Hoàng Vũ trong lòng liền buồn bực.

“Phu quân, ngươi không có chuyện gì?!” Hạ Ngữ Mạt vội vàng quay lại đầu đến, vui sướng nhìn hắn cơ bản đã khôi phục lại thể lực.

“Không được nhìn hắn, liếc mắt một cái cũng không được.” Hắn bá đạo tuyên bố.

“Cái gì?”, Hạ Ngữ Mạt còn chưa kịp phản ứng.

“Không được nhìn Lãnh Diệu Liên, lại càng không được vui vẻ với hắn.” Hắn cực kỳ tùy hứng, lại đùa giỡn như vậy, so với một cái đứa nhỏ còn không bằng.

“Ta không có thích hắn.” Hạ Ngữ Mạt buồn cười nhìn Tư Đồ Hoàng Vũ,“Ta chỉ yêu ngươi một chàng, ta thề.”

Ánh mắt tràn ngập ghen tuông kia lúc này mới trở nên vui vẻ đi rất nhiều, sau đó trong chốc lát lại biến thành ôn nhu , sau cùng trở thành thương tiếc nồng đậm:“Đau không?”

Hắn vuốt mái tóc của nàng, sau đó kéo nàng vào trong lòng.

“Không đau.” Hạ Ngữ Mạt cười. Không đau mới là lạ. Nàng đau muốn chết.

Tư Đồ Hoàng Vũ cũng không tin lời nói dối của nàng, nhìn nàng nuốt viên đại bổ đan vào bụng, lại vận công thay nàng liệu tức hồi lâu, khuôn mặt nhăn nhó mới thư giãn ra:“Về sau không được làm chuyện nguy hiểm như thế này.”

Trời biết, hắn thiếu chút nữa đã muốn chết trước nàng.

Hạ Ngữ Mạt nhu thuận tiến vào trong lòng hắn, không hề gật đầu cũng không có lắc đầu.

Nếu sau này còn có gặp tình huống như vậy, nàng vẫn sẽ không chùn bước mà đứng ra. Cho tới nay, đều là phu quân ở bảo hộ nàng, cơ hồ khiến cho nàng quên mất vì sao lại nguy hiểm.

So kiếp trước mỗi ngày mỗi đêm đều sống trong nỗi bất an, hắn khiến cho nàng thể nghiệm được sự ấm áp che chở chưa bao giờ được biến đến, hắn tận tâm ra sức bảo hộ nàng, nàng hồi báo một chút, có gì không thể.

“Phu quân, ta trước kia cũng là nữ bá vương đó.”

“Ai quản nàng.”

Tư Đồ Hoàng Vũ trừng mắt nhìn nàng một cái,“Những trò ma mãnh này của nàng, dùng để đối phó ta còn hơn.”

Hạ Ngữ Mạt khanh khách cười.

“Vật nhỏ.” Tư Đồ Hoàng Vũ ôm lấy nàng, bắt nàng đối diện hắn.

“.. . Chuyện gì?” Vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, nàng bất giác thu lại tiếng nói.

“Thay ta cắt tóc.”

“A?!”,

“Tên kia đã chạm qua, ta ghét.” Hắn ghét bỏ mà nói.

Mà lúc này Cửu Linh bị tha trở về tiến hành “Gia pháp” hiển nhiên không biết hắn vừa tạo thêm nhiều phiền phức cho người khác. Đương nhiên, hiện tại hắn cũng không có thời gian đi lo lắng những thứ đó, bởi vì hắn thiếu chủ thân ái của hắn đang sinh khí, hậu quả rất nghiêm trọng, rất nghiêm trọng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play