Hạ Ngữ Mạt đầu cũng lười ngẩng lên, chậm rãi ăn từng viên thịt một, sau đó lại kẹp lấy chén rau mà Tư Đồ Hoàng Vũ vừa đưa.
“Tiểu thư” Tư Đồ Sương có chút không kiên nhẫn, một nữ nhân dựa vào cái gì dùng thái độ ôn hoà này đối với hắn?!
“Nhị ca, xin hỏi ngươi có chuyện gì?” Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên hỏi, trong giọng nói đã có một chút địch ý.
“Ta đến dạo hội chùa, vô tình liền thấy được Thập Tam đệ ngươi ở đây, liền nghĩ lại đã lâu không thấy mặt, thật là tưởng niệm.”
Dạo hội chùa? Hừ, là tới ngắm mỹ nhân không khác biệt lắm.
Tư Đồ Hoàng Vũ thấp giọng cười nhạo một tiếng, khóe miệng lộ ra một
sắc thái hèn mọn càng làm cho Tư Đồ Sương thực không được tự nhiên. Hắn thay đổi tư thế , lại muốn tiến lên cùng Hạ Ngữ Mạt đáp lời.
“Nhị ca, nàng là nữ nhân của ta.” Tư Đồ Hoàng Vũ đem nói thật mạnh
lập lại một lần, sợ hãi hắn nghe không rõ, còn dùng chiếc đũa điểm điểm
hắn trước mặt một cái bát, nháy mắt, kia vừa mới còn hoàn hảo không tổn
hao gì từ bát liền từ giữa gian vỡ ra, bể từng mảnh từng mảnh .
“Thập Tam đệ, ta chỉ là muốn nhìn dung mạo của nàng, có gì không thể?!” Tư Đồ Sương nhảy dựng lên giận dữ nói.
“Miếu hội mỹ nhân như mây, nhị ca nếu là nếu không đi, đám người tan
hết, chỉ sợ ăn no không có phúc được thấy.” Tư Đồ Hoàng Vũ thiển mân
một miệng trà, không muốn cùng hắn lãng phí thời gian.
“Thập Tam đệ! Ta là nhị ca của ngươi!”
“Đại ca lúc đó chẳng phải đại ca của ngươi sao?” Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nói.
“. . . Ngươi, ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu.” Tư Đồ Sương hung hăng ngồi xuống, lại vẫn như cũ không có dấu hiệu sẽ rời khỏi .
“Trong lòng nhị ca hiểu là được.” Sắc mặt Tư Đồ Hoàng Vũ mang theo
vẻ khinh miệt, thấy Hạ Ngữ Mạt ăn xong mọi thứ trong chén nhỏ trước mắt
rồi, liền cúi đầu nhẹ nhàng hỏi,“Ăn no sao?”
Thấy cái đầu nhỏ nhỏ kia gật gật, hắn mới nói:“Chúng ta trở về đi.”
“Thập Tam đệ!!” Tư Đồ Sương thực bất mãn chính mình bị bỏ qua, hắn
thật đã nhịn Tư Đồ Hoàng Vũ từ lâu, không phải là ỷ vào được phụ hoàng
yêu thích sao? Không lâu sau, chính mình là hoàng đế thương vân quốc,
đến lúc này xem hắn còn có thể kiêu ngạo đến bao lâu?!
“Nhị ca, ngươi dùng cơm từ từ.”
Tư Đồ Hoàng Vũ ôm lấy Hạ Ngữ Mạt, cũng không quay đầu lại mà tiêu
sái bước ra tiệm rượu, Tư Đồ Sương phẫn nộ đá ngả lăn cái bàn, không cam lòng đuổi theo.
Không phải là một nữ nhân?,! Là thứ nữ nhân mà mình không chiếm được?!
Chết tiệt!
Mà quan viên lớn nhỏ ở đây đều nhìn thấy, điều này làm cho hắn có thể nuốt hạ nuốt giận như thế nào!
Hắn chạy vọt ra ngoài tiệm rượu, liền thấy Tư Đồ Hoàng Vũ đã đỡ nữ tử ấy lên ngựa.
Hắn chính là muốn thét lên giận dữ, nhưng đột nhiên một trận gió thổi tới, gió nhè nhẹ thổi qua, vừa vặn làm cho lụa trắng chắn trước mặt Hạ
Ngữ Mạt bay lên một góc.
Nàng ở trên ngựa, hắn ở dưới ngựa.
Mà từ góc độ đó nhìn tới, vừa vặn có thể thấy được khuôn mặt tuyệt mỹ tinh xảo kia. Trong làn gió đêm yếu ớt hắn giật mình một cái thật mạnh.
Tư Đồ Sương trong khoảnh khắc chết lặng.
Tuy rằng chỉ là thoáng nhìn qua nhưng cũng đã đủ khiến hắn rung động.
Vốn tưởng rằng Y Cung Vị Tuyết đã là khuynh thành tuyệt sắc, nhưng
hiện tại xem ra, nàng ta căn bản là không đáng nhắc tới. Trong khuôn mặt Y Cung Vị Tuyết còn pha lẫn lắm hung ác cùng tâm cơ, nhưng nữ tử trước
mắt này thuần khiết, không hề dính khói lửa bụi trần.
Khó trách a, khó trách, Thập Tam đệ hắn lại xem nàng như trân bảo.
Một người sống mà giống như tiên tử thế này, nếu như dừng ở trong tay
chính mình cũng sẽ cẩn thận nâng niu, nửa phần cũng không nỡ hành hạ…
Tư Đồ Hoàng Vũ thả khăn trùm đầu của Hạ Ngữ Mạt cho tốt, lại liếc
thấy trong đáy mắt Tư Đồ Sương có một loại ham muốn, trong lòng chậm rãi nỗi lên toàn bộ phiền muộn.
Là Tư Đồ Hoàng Vũ cảnh cáo chưa đủ hay là bởi vì da mặt hắn quá dầy?
Tư Đồ Hoàng Vũ cuối cùng lạnh lùng liếc hắn một cái, chỉ là một cái liếc mắt nhưng lại bao hàm nhiều thứ phức tạp.
Nhị ca hắn thật sự là một nhị ca tốt!
Là thông minh quá đỗi, hay là ngu xuẩn đến cực điểm?
Tư Đồ Hoàng Vũ kẹp bụng ngựa, căng dây cương nhất quay đầu, bạch mã liền chậm rãi đạp móng đi về phía trước.
Gi ó vẫn tiếp tục nhè nhẹ thổi, mái tóc Hạ Ngữ Mạt tung bay, thổi nhẹ trên mặt Tư Đồ Hoàng Vũ . Hắn ôm lấy thắt lưng của nàng, tay lại dần
dần dùng sức, thân thể nàng dán lấy thân mình, giống như muốn đem nàng
nhập vào trong thân thể của chính mình.
Tư Đồ Sương ngay phía sau bọn họ, ánh mắt nóng rực của hắn vẫn nhìn
chăm chú về hướng này, tuy rằng không có đuổi theo, nhưng mà Tư Đồ Hoàng Vũ biết, xem ra chuyện này là rốt cuộc cũng trốn không xong .
Cho dù chính mình muốn thoát ra khỏi đám phiền phức, không hề muốn
tham dự vào trong cuộc tranh đấu vô tận hắc ám kia, ngược lại bị những
người đó không ngừng liên lụy vào.
Hắn hiện tại đã có được ánh mặt trời của hắn, thầm nghĩ muốn an tâm
hưởng thụ hết thảy khoảng thời gian tốt đẹp này, thầm nghĩ muốn vật nhỏ ở lại bên mình, yên lặng mà sống sót. Nhưng mà nguyện vọng vô cùng đơn
giản như vậy, bọn họ cũng không nguyện ý cho hắn thực hiện.
Muốn được một mình lại phát hiện ra càng ngày càng khó khăn.
Hắn không phản kháng, chính là bởi vì hắn lười cùng những người đó so đo, nhưng này không có nghĩa là hắn sẽ không phản kháng.
Tư Đồ Hoàng Vũ xuyên thấu qua tấm lụa trắng, hôn lên hai má Hạ Ngữ Mạt, dùng sức hít lấy hương khí của nàng.
Nàng là của hắn, ai cũng đừng mơ ước.
“Vật nhỏ, nếu có một ngày, ta cần vứt bỏ thân phận hoàng tử, lưu lạc
thiên nhai, nàng nguyện ý theo ta sao?” Hắn nhẹ nhàng nói bên tai nàng.
“Vô nghĩa! Ta chính là hướng tới cái ngày này đó!” Hạ Ngữ Mạt vỗ vỗ
ngực mà cười nói:“Khi nào thì đi a? Tốt nhất ngày mai… A, nhưng mà ai sẽ theo hai người chúng ta? Vậy Sương Nhi thì làm sao bây giờ? Còn có
trung cẩu Khánh Minh nhà chàng, hắn nhất định sẽ đi theo ”
Hơi lạnh ban đêm buông xuống, giọng nói Hạ Ngữ Mạt khoái hoạt dần dần phiêu tán ở trong không trung.
Tư Đồ Sương vẫn còn chết lặng, cho dù đám quan viên đi theo tiến lên đẩy đưa, hắn cũng không có phát hiện.
Hắn chỉ nhìn về phía phương hướng Hạ Ngữ Mạt biến mất, trong ánh mắt phát ra một sắc thái kỳ dị.
Xem ra, có một vài thứ không còn giống như trước…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT