Hạ Ngữ Mạt lần này thật sự nói được thì làm được, hai chân dạng ngay trước cửa phủ tướng quân, nhất định không chịu đi.
Chiêu bài của nữ nhân một khóc hai nháo ba thắt cổ lúc này được Hạ
Ngữ Mạt phát huy đến trình độ cao nhất, Tư Đồ Hoàng Vũ dùng hết biện
pháp cũng không thể mang nàng trở về. Cuối cùng không còn cách nào, hắn
cũng đành thuận ý nghe theo.
May mắn là nội viện của phủ tướng quân cùng ngoại viện được ngăn cách , không được Hạ Cẩm Thần cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được phép tiến vào, bởi vậy, bầu không khí im lặng cũng coi như là khiến cho Tư
Đồ Hoàng Vũ vừa lòng. Hơn nữa ảnh vệ đội của chính mình bố trí dày đặc,
Hạ Ngữ Mạt không cần phải mang theo lụa trắng cũng có thể ở trong viện
mà hành tẩu.
Bởi vì Hạ Cẩm Thần biết Sương nhi, mà Tư Đồ Hoàng Vũ cũng không
nguyện ý để cho những người khác đến hầu hạ, Khánh Minh liền đưa tới
quần áo thường dùng cùng vật dụng hàng ngày từ Vương Phủ, giao “quyền
hầu hạ” Vương phi cho vị Gia vô cùng tôn quý kia. Mặc quần áo, ăn cơm,
tắm rửa, ngủ nghỉ, từ sáng sớm đến tối khuya, rồi từ tối khuya đến sáng
sớm, hắn một khắc cũng sẽ không rời khỏi nàng. Nhưng cũng không thấy hắn có nửa câu oán hận, ngược lại còn thập phần thích thú — tỷ như nói đem
quần áo Hạ Ngữ Mạt lột bỏ, sau đó “nhấm nháp” xong, lại đem từng cái
từng cái mặc vào cho nàng.
Qúa trình cảm xúc của vật nhỏ thiên biến đổi hỗn loạn thật khiến cho hắn cảm thấy vô cùng thú vị.
Mà Hạ Cẩm Thần bắt đầu đi tìm giải dược chữa bệnh cho Bích Dao, bởi
vì hắn chỉ có bảy ngày, không có nhiều thời gian lắm để suy nghĩ đến
những vấn đề khác.
Cũng không phải là bảy ngày sau Tư Đồ Hoàng Vũ sẽ dẫn người đi, mà là sau bảy ngày, nếu lại không có giải dược, nữ tử kia một giọt nước cũng không uống, thân thể sẽ bởi vì khí huyết suy yếu mà chống đỡ không nổi.
“Phu quân, chàng nói cái tên ngu ngốc kia có thể tìm được giải dược
sao?” Bên giường, Hạ Ngữ Mạt bất an nhìn Bích Dao sắc mặt xanh đen,
trong lòng lại càng cảm thấy áy náy mãnh liệt.
“Sẽ.” Tư Đồ Hoàng Vũ ôm lấy thân thể nhỏ bé của nàng vào trong lòng, dùng nhiệt độ cơ thể ấm áp bao bọc lấy nàng.
Cho dù Hạ Cẩm Thần không tìm ra, hắn cũng sẽ tìm ra giải dược. Nhưng
thật ra quản gia của phủ tướng quân dĩ nhiên là nội chuyện này cũng làm
cho hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Một nam nhân cẩn thận nhưng lại phạm một sai lầm tầm thường như vậy,
dưỡng một con chó của người khác bên người, hay là hắn là cố ý ?
Nhị ca thật là quá nóng vội, cho dù chính mình không đi điều tra đều có thể nhìn thấy toàn bộ.
Quan hệ máu mủ trong lúc này thật là buồn cười.
Tư Đồ Hoàng Vũ cúi đầu hôn lên trán Hạ Ngữ Mạt, thời tiết có chút chuyển lạnh, liền vì nàng khoác lên một chiếc áo lông cừu.
Kỳ thật nếu như nhị ca không chọc ta, chuyên tâm làm chuyện của mìn,
có lẽ còn có thể thuận lợi tranh lấy vị trí thái tử của đại ca, mà với
dã tâm của hắn, thậm chí khả năng tiếp theo chính là đế vương đương
nhiệm.
Nhưng là ngàn vạn lần không nên, hắn (nhị ca) đã bắt đầu chú ý vật nhỏ.
Đời này, chuyện có thể làm cho Tư Đồ Hoàng Vũ tức giận thật đúng là
không nhiều lắm. Có lẽ là tự mình thực là nên tìm cơ hội nói cho hắn
biết, sự tình lần trước còn chưa có so đo với hắn, lần này nếu là tái
phạm, hắn sẽ không có vận khí tốt như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT