Đến trước ngày khởi hành, sau khi đã chuẩn bị kĩ càng, Hứa Khinh Ngôn đem tài liệu gửi cho giáo viên, nhìn thấy dòng "Gửi đi thành công", thở phào một hơi.
Hội nghị lần này ngoại trừ cô cùng chủ nhiệm, còn có hai vị giáo sư. Một đội bốn người, chỉ có cô là nữ, chưa kể cả ba đều là người đã ngoài bốn mươi. Hứa Khinh Ngôn lập tức biến thành thư kí của họ, đi theo để sai vặt. Bình thường, loại hội nghị này buổi sáng thì đủ loại báo cáo, buổi chiều thì thảo luận, Hứa Khinh Ngôn là người nói ít, chủ yếu quan sát học tập với cùng theo gặp mặt trực tiếp các bậc thầy y học, chủ nhiệm gặp ai cũng đều nói cô là môn sinh đắc ý* của ông, rất có năng lực, là tài năng hiếm có ông vất vả đem từ khoa ngoại về. Nếu như chủ nhiệm biết được sự thật không phải do ông có tài thu hút, mà do bản thân Hứa Khinh Ngôn tự muốn chuyển hướng, đoán chừng ông lão này sẽ buồn rầu khá lâu.
*môn sinh đắc ý: ý là học trò mà ông ấy rất hài lòng
Hứa Khinh Ngôn ra sức duy trì nụ cười, cố gắng giao thiệp, cuối cùng cũng vẽ được một dấu chấm hoàn hảo cho hội nghị. Cô cùng ba vị Bồ Tát trở về khách sạn, cơ mặt hay thân thể đều đã cứng nhắc, xương cốt toàn thân mệt rã rời. Vì chỉ có một nữ sinh là cô, nên ban tổ chức đã giúp cô sắp xếp ở cùng phòng với các nữ bác sĩ bệnh viện khác. Nữ bác sĩ kia cùng đồng nghiệp đi dạo ngắm cảnh đêm ở thành phố D, nên chỉ còn một mình Hứa Khinh Ngôn ở phòng sắp xếp hành lý, phân loại tài liệu hội nghị, còn kịp tắm rửa sạch sẽ. Sau khi mọi việc đều xong, chỉ mới 9h, Hứa Khinh Ngôn dựa giường trả lời tin nhắn của Tào Kình, lại xem TV, sau đó liền đói bụng.
Bữa tối lúc nảy đều là xã giao, Hứa Khinh Ngôn chẳng ăn được gì, đúng lúc Tào Kình trả lời Wechat, nói chợ đêm thành phố D rất nổi tiếng, trong đó có rất nhiều đồ ăn vặt. Hứa Khinh Ngôn tra bản đồ, cách khách sạn không xa, cô thay quần áo, tháo kính sát tròng, đeo cặp kính gọng, xách cái túi nhỏ ra cửa.
Hiện nay điện thoại có bản đồ thật sự là cứu tinh cho người mù đường, Hứa Khinh Ngôn tập trung tìm mười lăm phút, liền thấy đám đông náo nhiệt, hương vị thơm ngào ngạt chui thẳng vào mũi. Hứa Khinh Ngôn thuận theo dòng người đi vào trong, cô không giống Lăng Tiếu, ăn uống đầy tiêu chuẩn, cô đối với ăn uống không yêu cầu gì cả, nhưng lại đặc biệt chung tình đối với một loại —— cá mực nướng.
Cô ngó nghiêng khắp phía, đi ngang qua quầy thịt viên, tiệm mì, tiệm há cảo, mắt thấy sắp đi đến tận cuối chợ đêm, Hứa Khinh Ngôn có chút thất vọng, đúng lúc này đột nhiên nhìn thấy bên trái phía trước có một sạp hàng, trên lá cờ nho nhỏ in "Đồ nướng Trương Ký", Hứa Khinh Ngôn đi qua dòng người, hai mắt sáng ngời.
"Cá mực nướng các loại, cá mực thơm ngon đây, mười tệ một xiên."
Ông chủ một bên hét lớn, một bên thuần thục lật qua lật lại xiên mực, cá mực tươi ngon trên vỉ phát ra tiếng nổ phốc phốc, ông chủ rắc lên thân bọn chúng gia vị bí truyền, mùi vị đó, thật tuyệt vời. Phía trước Hứa Khinh Ngôn còn một hàng rất dài, cô kiên nhẫn chờ đợi, đến lượt cô, không chút do dự nói: "Ông chủ, cho tôi năm xâu."
"Ông chủ, năm xâu."
Hai giọng nói không hẹn mà cùng vang lên, Hứa Khinh Ngôn sững sờ, nghiêng đầu đi, trong nhất thời bị đông cứng lại, không dám mở miệng.
Cô nhớ rõ ràng đầu năm có đi chùa thắp nén nhang rất cao, chẳng lẽ sắp đến cuối năm rồi, nên không đủ dùng?
Chẳng hiểu tại sao lại đụng phải người này?
Vị gia nào đó một tay để túi quần, một mảnh đen trắng, áo sơ mi bên trong cởi ra hai nút, cùng với những dạng người này chen lấn trong chợ, anh một chút cũng không bị ảnh hưởng, hơi cúi đầu, trông như không phát hiện Hứa Khinh Ngôn, mắt chỉ nhìn chằm chằm xâu cá mực.
Ông chủ khó xử nói: "Thật ngại quá, chỉ vừa nướng xong 5 xiên, đến sau phải chờ. Hai người, ai tới trước vậy?"
Vừa nhìn thấy anh cơn đói bụng của Hứa Khinh Ngôn trong nháy mắt đã tiêu tan, phản ứng đầu tiên chính là vội vàng cúi đầu, đẩy đẩy kính, trong lòng còn đang vui mừng may mắn vì anh không nhận ra cô. Cô cố gắng hết sức giảm xuống sự tồn tại của mình, chỉ muốn mau chóng rời khỏi, ngay cả câu hỏi của ông chủ cũng không bận tâm, nhưng khi cô vừa tính quay người, cổ tay liền bị bắt lấy.
"Bác sĩ Hứa."
Giọng nói Nhị gia chậm rãi vang lên.
Tay của anh cũng không dùng sức, nhưng Hứa Khinh Ngôn cảm thấy da thịt ở cổ tay dường như bị lửa thiêu đốt, cô không dám bỏ chạy, lấy lại bình tĩnh, quay đầu lại.
Cô không biết nên xưng hô như thế nào với anh, Nhị gia? Nơi đông người như vậy, sợ là không ổn. Nhưng cô cũng không biết tên thật của anh.
Hứa Khinh Ngôn mặt mày ủ rũ, cuối cùng kìm nén nói hai chữ: "Xin chào."
Vị gia này mắt lướt nhanh qua cô, dừng lại trên kính mắt một giây, sau đó rất tự nhiên buông tay ra, ngó sang cá mực một chút, nhìn ông chủ nói: "Để cô gái này mua trước đi."
"Không cần đâu, tôi còn có chút việc."
Hứa Khinh Ngôn đã không còn hứng ăn, đứng cùng một chỗ với người này, cô nhìn thật giống cá mực trên vỉ, mỗi một phút đều là dày vò.
Anh nhìn cô, trông rất thâm sâu khó lường.
Ông chủ giúp Hứa Khinh Ngôn gói lại xiên cá mực, cười nói: "Được rồi, cô gái, năm mươi tệ."
Hứa Khinh Ngôn sửng sờ một chút, đành cầm lấy, nhanh chóng lấy tiền thanh toán, tay sờ vào trong cái túi nhỏ, không tìm được, lúc này mới nhớ ví tiền để trong túi quần. Đưa tay tiếp tục tìm, lại trống không. Cô ngây người một lát, sờ sờ một cái túi quần khác, vẫn là trống không.
Hỏng rồi, tắm xong đã đổi quần rồi còn đâu, giờ một đồng cũng không có.
Nhị gia bình tĩnh nhàn hạ ở một bên chờ, nhưng những người phía sau cô bắt đầu không kiên nhẫn.
"Làm sao vậy, không sao chứ!"
"Không có tiền thì nên đi đi, đừng làm phiền người khác."
Mặt Hứa Khinh Ngôn bắt đầu đỏ bừng, nhíu mày tìm lại lần nữa, hơi xấu hổ đem cái túi trả lại ông chủ: "Xin lỗi, tôi quên mang tiền, có thể thanh toán bằng..."
"Năm mươi."
Nhị gia một bước tiến lên trước trả tiền, sau đó quay người rời đi. Hứa Khinh Ngôn giật mình, cúi đầu nhìn túi cá mực trong tay, vội vàng đuổi theo.
Anh thoăn thoắt vượt qua đám đông, đi qua con đường nhỏ, Hứa Khinh Ngôn cứ cùng anh duy trì khoảng cách 3m, không dám tới gần, cũng không dám rời đi, vô cùng chán nản.
Ghế ở xung quanh đây đều kín chỗ, anh cũng không rảnh cùng người khác chen, đi đến một cái quán nhỏ, mua hai chai bia lạnh, bước đến hàng rào chắn ven đường, nửa dựa, như sớm biết Hứa Khinh Ngôn ở sau lưng, quay đầu nhìn cô ra hiệu.
Hứa Khinh Ngôn rập khuôn từng bước đi đến bên cạnh anh, cách một cánh tay thì dừng lại, nhìn cá mực nóng hổi trong tay, cô đưa anh, chỉ muốn ngay tức khắc thoát khỏi nhân vật nguy hiểm này.
Anh không có nhận, ngược lại là quen cửa quen nẻo đem chai rượu gõ một cái lên lan can, đưa đến bên miệng rồi lại một đập, nắp mở, không nói gì, đem bia đưa cho Hứa Khinh Ngôn.
Khuôn mặt cô thản nhiên, vài sợi tóc ngắn nhỏ buông xoã ngang tai, áo sơ mi trắng giản dị, quần âu vải lanh, trên chân là một đôi Cavans trắng xanh. Bởi vì dáng người mảnh khảnh, dung mạo thanh tú, thêm cặp kính mắt gác trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn vô cùng mộc mạc thuần khiết.
"Tôi không uống rượu." Cô thấp giọng nói, "Cá mực của anh."
Anh cũng không dài dòng, thu tay lại, ngửa đầu nhấp một hớp, yết hầu nhẹ nhàng chuyển động lên xuống, hút người không tả nổi. Anh lấy một xâu trong túi, tuỳ tiện bắt đầu ăn.
Hứa Khinh Ngôn bị loại tình huống này làm cho rất xấu hổ, đi cũng không được, không đi cũng không phải.
Anh lại mở một chai rượu, lần nữa đưa Hứa Khinh Ngôn, trong lòng cô không vui, nhưng biết rõ "vảy rồng không thể nghịch", yên lặng đón lấy, chỉ cầm không uống.
Anh vừa ăn vừa hỏi: "Bác sĩ Hứa đến du lịch sao?"
"Họp."
"Thật khéo, tôi cũng thế. Nói mới thấy, đây là lần thứ ba chúng ta chạm mặt."
Hứa Khinh Ngôn đột nhiên khẩn trương, nên đến tóm lại vẫn sẽ đến. Anh nghiêng mặt hỏi cô: "Cô cảm thấy thế nào?"
Thật sự mà nói thì trông anh cũng không quá khó ưa, cũng không phải đơn giản là anh tuấn, vết sẹo nơi hốc mắt đó đã không tính là đẹp rồi, nhưng chính nó lại mang đến cảm giác đặc biệt khó tả, dù là nơi biển người mênh mông hay là dưới sâu thẩm đêm đen, anh chắc chắn sẽ là trung tâm.
Nguy hiểm nhưng lại để cho người khác không thể dời mắt.
Hứa Khinh Ngôn cố tập trung nhìn chằm chằm thùng rác phía trước, như muốn nhìn đến khoét một lỗ trên đó: "Nhị gia, anh đã nói là trùng hợp, cũng không phải do tôi muốn xuất hiện."
Chính anh tự nói đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, mà bây giờ đều là anh bất ngờ xuất hiện, cô muốn tránh cũng không tránh kịp.
"Cũng rất hợp lí." Anh cười nhạo nói.
Nghe giọng điệu anh giống như không có ý định truy cứu? Cô không khỏi lặng lẽ giương mắt, vừa lúc phát hiện ánh mắt của anh đang đánh giá cô, lập tức thay đổi ánh mắt.
Chợt phát hiện cô có thói quen né tránh ánh mắt anh, mỗi lần cô cùng anh nói chuyện đều là hỏi gì đáp nấy, trả lời tối giản, anh không nói, cô sẽ câm luôn, gương mặt mộc mạc dường như có chút luyến tiếc sinh mệnh.
Anh sờ sờ mặt, đáng sợ thế sao?
Lúc A Báo chạy đến, vừa hay nhìn thấy Nhị gia thư thái ăn xâu nướng. Nhìn thấy dáng vẻ bình yên vô sự, A Báo cùng tim mình cuối cùng cũng rơi xuống. Vừa rồi đang bị Nhị gia phái đi theo dõi sự tình, đột nhiên thuộc hạ báo cáo nói không thấy Nhị gia, bình thường A Báo cũng sẽ không vội vã như thế, vết thương Nhị gia bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn, hiện tại mấy phe cánh thế lực đều cuồn cuộn như vũ bão. Lỡ như tên họ Trình lại liều lĩnh xuống tay, mọi thứ lại có khả năng bị lật tẩy lần nữa.
Sau đó, khi nhìn rõ người bên cạnh Nhị gia là Hứa Khinh Ngôn, gấp gáp dừng chân lại, xém chút đụng phải người phía sau. A Báo lặng lẽ đứng phía xa Nhị gia, không có tiến lên.
Nhị gia uống xong chai bia trên tay liền nhìn về phía thùng rác, vô tư ném vào, lại cầm lấy một chai khác, thấy Hứa Khinh Ngôn vẫn luôn cầm mãi cái túi, nói: "Sao cô không ăn?"
Hứa Khinh Ngôn không nói nên lời, nhưng vẫn nhẫn nại: "Không cần, là anh mua."
Nhị gia trêu ghẹo cô: "Cầm mãi như thế tay không mỏi sao?"
Anh cuối cùng cũng chịu nhận cái túi, rồi nhìn xa xăm, từ góc độ này quan sát, là một hàng mi hoa đào rất dài, hơi vểnh, một cây rồi một cây, tạo thành một đường vòng cung tao nhã, còn con ngươi đen nhánh kia từ đầu đến cuối đều toát vẻ vắng lặng tinh xảo.
"Aiz..." Anh đột nhiên hít một cái.
"Nhị gia, sao vậy?" A Báo lập tức khẩn trương tiến lên hỏi.
Hứa Khinh Ngôn lúc này mới phát hiện A Báo luôn ở rất gần, bên cạnh anh quả nhiên luôn có người của mình.
Nhị gia có vẻ là sớm biết A Báo ở đấy, nói: "Không sao, dạ dày có chút đau, hai ngày nay không hiểu sao cứ vậy, sau khi trở về liên hệ tìm bác sĩ, gần đây dạ dày quá không dễ chịu."
A Báo lập tức đáp: "Vâng." Đáp xong lập tức cảm thấy không đúng, chưa kể Nhị gia chưa bao giờ tuỳ tiện gọi bác sĩ, giờ bác sĩ lại ở ngay bên cạnh, sao không thuận tiện hỏi luôn, hẳn là vẫn còn chỗ cảnh giác Hứa Khinh Ngôn.
Bên kia, Hứa Khinh Ngôn vẫn trầm tĩnh, tiếp tục giả chết.
"Bác sĩ Hứa, có đề xuất gì không?" A Báo thay Nhị gia mở miệng.
Bị gọi đúng tên, Hứa Khinh Ngôn đành phải mở lời vàng: "Nhị gia..."
Anh cắt ngang cô:"Lương Kiến Không."
Hứa Khinh Ngôn run lên.
"Lương Kiến Không." Anh lại lặp lại.
Lương Kiến Không sao, Kiến Không, nghe có chút êm tai. Nhưng anh không phải nên họ Lý sao?
Ý nghĩ này thoáng qua liền mất.
"Anh Lương là đau dạ dày sao?"
Lương Kiến Không lập tức vỗ vỗ tay: "Bác sĩ Hứa là chuyên gia ở lĩnh vực này, tôi làm sao đột nhiên lại quên mất."
A Báo: "..."
Nhị gia, ngài diễn thế này thật chẳng có tâm tí nào.
Hứa Khinh Ngôn nghiêm túc gật gật đầu: "Anh có thể miêu tả kĩ một chút không?"
Lương Kiến Không đặt tay phải lên dạ dày, tỏ vẻ hoài niệm nói: "Ban đêm luôn cảm giác vô cùng đau rát, ban ngày lại không sao."
"Đã bao lâu rồi, có thấy buồn nôn không, ăn uống thế nào?" Vừa bước vào nhân vật bác sĩ, Hứa Khinh Ngôn lập tức trở nên chuyên chú, số lượng từ khi nói chuyện cũng nhiều lên.
"Gần đây thôi."
"Trước kia có từng bệnh không?"
"Không có."
Hứa Khinh Ngôn từ trong túi lật ra một quyển sổ nhỏ, cô thích mang theo bút cùng sổ tay, trong đó không hoàn toàn đều là y học, còn có những điều ưa thích thường ngày.
Cô cúi đầu, nghiêm túc viết gì đó ra giấy, tóc mái mềm mại khẽ đung đưa trước trán cô, sợi tóc bên tai thỉnh thoảng trượt xuống, cô rất tự nhiên mà vén chúng lên, đôi tai nhỏ nhắn thanh tú, còn chưa bấm lỗ tai. Cô cúi đầu tiếp tục viết.
Lương Kiến Không nhìn hồi lâu, rồi không để lại dấu vết dời ánh mắt đi.
Hứa Khinh Ngôn ngẩng đầu, để bút xuống: "Thè lưỡi cho tôi xem."
Lương Kiến Không ngoan ngoãn làm theo, lộ ra đầu lưỡi, hỏi: "Thấy được sao?"
Hứa Khinh Ngôn cẩn thận quan sát, tròng mắt bởi vì chuyên chú mà ánh ra tia sáng khác lạ. Lúc này, hai người họ vì một động tác này mà bản thân không khỏi sát gần rất nhiều, Lương Kiến Không đưa mắt xuống sẽ có thể thấy rõ nốt ruồi duyên trên chóp mũi cô. Hứa Khinh Ngôn rất chăm chú, một lúc sau có hơi nhướng mày.
"Dạ dày anh trước nay đều không có vấn đề sao?"
Lương Kiến Không thu đầu lưỡi, trả lời: "Tôi cảm thấy đều rất tốt."
Hứa Khinh Ngôn ngẩng đầu lên dường như có chút không hiểu, sau một lát mới nói: "Nhưng theo tôi thấy, dạ dày anh có lẽ chăm sóc không đủ chu đáo, nên chú trọng hơn. Tốt nhất vẫn là đến bệnh viện xem thử..." Nói đến đây cô đột nhiên ngừng lại.
Lương Kiến Không là thân phận gì, sao có thể dễ dàng đến bệnh viện?
Hứa Khinh Ngôn từ trên sổ xé xuống tờ giấy kia, đưa cho Lương Kiến Không: "Thuốc tây chỉ trị được ngọn, nếu có bệnh cần thiết vẫn là nên soi dạ dày, hoặc là điều trị Trung y."
Lương Kiến Không nhận lấy, Hứa Khinh Ngôn thích dùng bút máy, viết ra chữ không quá đẹp như trong tưởng tượng, ngược lại đặt bút dùng sức, nét viết sắc bén, nếu nói nét chữ nết người, chắc hẳn nội tâm Hứa Khinh Ngôn cũng không phải vẻ mộc mạc bình tĩnh như bên ngoài.
Trên giấy là viết toa chẩn bệnh và đơn thuốc, sau mỗi loại thuốc còn viết rõ số lượng và cách dùng, vô cùng cẩn thận.
Lương Kiến Không nhìn chằm chằm tờ giấy hồi lâu, Hứa Khinh Ngôn lông gáy trên cổ đều dựng cả lên, nghĩ xem mình có viết sai gì không.
"Cảm ơn bác sĩ Hứa nhắc nhở." Lương Kiến Không đem giấy xếp lại, để vào túi quần.
Đột nhiên, A Báo tiến đến nói nhỏ vài câu bên tai anh, Lương Kiến Không nghe xong mặt không đổi sắc, chỉ là, anh lập tức quay đầu nói với Hứa Khinh Ngôn: "Cô đi đi."
Hứa Khinh Ngôn sửng sờ một chút, sau đó liền như phạm nhân hết hạn tù được thả ra, quay đầu bước vội, cả quay đầu nhìn cũng không có, không nói tạm biệt, sâu trong lòng cũng không hề có ý định tạm biệt, giống như muốn mãi mãi cũng không gặp gỡ lại người này.
A Báo dừng một thoáng, cho đến khi hoàn toàn nhìn không thấy bóng lưng Hứa Khinh Ngôn: "Nhị gia."
"Họ Trình đang ở gần đây?"
"Không sai. Quả nhiên như ngài dự liệu, bọn chúng đã hợp tác với nhau. Bên phía Nepal, cầm đầu lính đánh thuê đã thất thủ, có muốn..."
"Không vội, cá lớn còn chưa xuất hiện, tôm nhỏ chưa đủ nhét kẽ răng." Lương Kiến Không luôn có dự tính trước.
Không đợi A Báo nói tiếp, bên kia đột nhiên có người cởi mở gọi Lương Kiến Không: "Lão Lương."
A Báo trong nháy mắt tiến tới trạng thái cảnh giác, bật chế độ bảo vệ đứng trước Lương Kiến Không, đồng thời không chút biến sắc quan sát bốn phía.
Lương Kiến Không nghe tiếng nhìn lại, lông mày cùng không thèm nhíu một cái, nhìn đối phương thẳng thắn gọi, cười cũng rất ôn hoà: "Còn tưởng là ai, ra là Trình thiếu."
——————
Truyện Nhiễm edit chỉ đăng tại wattpad: ducluannhiem. Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT