“Oa, đừng đen mặt như thế, dọa chết người đó.” Vừa vào cửa đã thấy Dương Quang ngồi xuống sau bàn làm việc, ánh mắt có chút lạnh lùng, Anna vỗ vỗ miệng, ra vẻ ‘tôi rất sợ đó’.

“Đóng cửa lại.”

“Trai chưa vợ gái chưa chồng ở chung một phòng lại còn đóng cửa, thiếu niên xinh đẹp kia không hiểu lầm sao?” Lời trêu ghẹo không ngừng, nhưng Anna vẫn đóng kín cửa phòng lại.

“Kỷ Mặc Ưu nói cô đến?” Dương Quang đi thẳng vào vấn đề, “Vậy chắc cô cũng biết yêu cầu của tôi là gì.”

“Tôi biết.” Nói đến công việc, Anna mới nghiêm túc hơn một chút, mở ba lô gấu nhỏ lấy ra một vật kim loại màu vàng, ngẩng đầu ấn vào trước cổ. Sau đó lấy ra một vật giống cái kẹp nhỏ đặt gần chỗ yết hầu, vừa kẹp vừa “a a” điều chỉnh vị trí.

Kẹp rất nhỏ, không hề ảnh hưởng đến hoạt động của cổ, thậm chí ánh mắt ai không tốt có thể nhìn nhầm thành vật trang sức.

“Khụ khụ…” Anna nhìn Dương Quang, chuẩn bị mở miệng.

“Thử âm trước đi…” Tựa như làm ảo thuật, Anna mở miệng lần nữa, âm thanh đã hoàn toàn thay đổi.

“Đóng cửa lại… Kỷ Mặc Ưu nói cô đến… Vậy chắc cô cũng biết yêu cầu của tôi là gì…” Lặp lại những lời Dương Quang nói lúc trước, lại nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của hắn, Anna có chút đắc ý hất mặt lên.

Nếu không tận mắt nhìn thấy cô, nghe giọng nói chắc chắc sẽ khẳng định đây là âm thanh của đàn ông. Hơn nữa theo sự điều chỉnh của cô, giọng nói kia ngày càng giống với Dương Quang hơn.

Cho đến lúc Dương Quang gật đầu, Anna mới lấy cái kẹp nhỏ kia xuống, trở về giọng nói thiếu nữ trẻ trung, hỏi Dương Quang: “Thế nào?”

“Cũng không tồi.”

Khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển thế này, dùng một thiết bị để biến đổi âm thanh thành người khác cũng không khó. Khó ở chỗ mức độ giống nhau khi Anna bắt chước theo cách nói chuyện của hắn rất cao.

“No! No! No! Chú sai rồi!” Cô nhìn thấy sự tán thưởng của Dương Quang, cũng không bỏ qua ánh mắt không xem trọng đồ vật nhỏ bé trên tay cô. Anna lắc lắc ngón tay, sau đó vứt vật trong tay sang, “Loại này nhìn qua không có gì đặc biệt hơn so với những loại trên thị trường, nhưng âm thanh của tôi không giống người bình thường, có thể dùng ngoại lực thay đổi giọng nói, muốn mô phỏng ai cũng được.”

Dương Quang lắc đầu nói: “Chỉ mô phỏng thôi chưa đủ.”

“Tôi biết, mô phỏng âm thanh rất đơn giản, nghe một lần là tôi làm được rồi, yêu cầu của chú, anh Kỷ đã nói với tôi, khó là ở chỗ giọng điệu và thói quen. Vì vậy phải cho tôi ở lại đây ít nhất một tháng, tôi cần nhìn thấy sự tương tác giữa chú và cậu ấy cũng như những thói quen nhỏ của chú.”

“Được.”

“Với lại chú không thể bày cái vẻ mặt tối thùi đó với tôi mãi, nên biết rằng tất cả những gì tôi làm đều vì công việc.”

“Chọc Hi Ngôn cũng vì công việc?” Dương Quang nghi ngờ.

“Không sai.” Anna nói đến đường hoàng: “Theo chú nói, cậu ấy là người quen thuộc nhất với chú cũng là đối tượng chủ yếu cần nhắm đến. Vì vậy tôi bắt buộc phải hiểu được cậu ấy thích gì, bao gồm cả sự phát triển tình cảm của hai người.”

Nói đến đây, Anna lại chậc chậc lưỡi, hỏi Dương Quang: “Hai người là chú cháu ruột đúng không? Nếu truyền ra ngoài sẽ bị nước miếng dìm chết đó.”

Dương Quang nhìn cô, “Hình như cô không bất ngờ lắm?” Hắn không hề nhìn thấy sự xem thường và bài xích trong mắt cô gái này.

“Đương nhiên là bất ngờ rồi!” Anna nhún vai, “Nhưng cũng rất tán thưởng sự dũng cảm của hai người.”

Biểu cảm của Dương Quang dịu hơn không ít, “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Hào phóng phất tay, lời nói việc làm của thiếu nữ xinh đẹp này rất cởi mở, “Lời hay nên nói, chuyện cần làm tôi cũng sẽ làm tốt, nhưng có lời phải nói trước, cho dù cuối cùng có dùng đến tôi hay không, tiền không thể thiếu đâu nha!”

“Cái này tôi biết…”

Hắn còn định nói gì đó thì đã nghe có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, không cần đoán cũng biết người đến là ai. Dương Quang nhìn Anna một cái, tròng mắt cô xoay chuyển, đột nhiên mở một nút áo trên bộ đầm công sở của mình ra.

Không để ý đến vẻ mặt lạnh băng của Dương Quang, Anna ngồi lên đùi hắn, ấn xuống cổ hắn, cười lên tựa như một con quỷ nhỏ.

Vỗ vỗ thân thể cứng như đá của Dương Quang, Anna nói: “Nè, phối hợp chút đi.”

Dương Quang híp mắt, “Cái này cũng vì công việc?”

“Không sai!” Anna vội gật đầu.

Khi Dương Hi Ngôn mang khay vào phòng, đã nhìn thấy Anna ngồi trên dùi Dương Quang, lộ ra một bên vai trần, vẻ mặt e thẹn. Dương Quang không đẩy cô ra, cũng không chạm vào cô, trên mặt dường như còn mang theo chút bất đắc dĩ.

Nhất thời trong phòng chợt trở nên yên tĩnh, Dương Quang không nói gì chỉ nhìn Dương Hi Ngôn, Anna cũng im lặng, đôi mắt to chớp chớp, một giây, hai giây, ba giây…Dương Hi Ngôn mở miệng, giọng điệu không hề gợn sóng: “Cô ôm đủ chưa?”

Đôi tay hơi nắm chặt lấy mép khay, con ngươi trong veo tựa như ngọc lưu ly mang theo ánh sáng lạnh băng, nhìn chằm chằm Anna.

Anna vốn muốn châm ngòi thêm hai câu, thế nhưng sau khi yên lặng đối diện với cái nhìn của cậu, cô lại lựa chọn buông tay.

Nói ra, ánh mắt của Dương Hi Ngôn không hề đáng sợ, không hề ẩn chứa bất cứ uy hiếp nào nhưng lại khiến Anna hơi nổi da gà. Hơn nữa không nói đến Dương Hi Ngôn, chỉ nói đến Dương Quang, Anna cũng mơ hồ cảm thấy hơi thở của đối phương không quá ổn định. Tựa như chỉ cần cô không buông tay, giây tiếp theo người đàn ông này có thể vặn gãy tay cô.



“Tốt xấu gì tôi cũng đâu có tệ, cho dù không thích con gái cũng đâu cần phải như vậy…” Anna lầm bầm, có chút ủ rũ.

Cô đứng lên gài nút áo lại, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Dương Hi Ngôn, biểu tình rất vô tội: “Sao chỉ tức giận với mình chị? Chú hai cưng cũng đâu có từ chối.”

Một câu nói khiến tầm mắt Dương Hi Ngôn hướng về phía Dương Quang.

Đúng vậy, sao chú hai không từ chối?

Dương Hi Ngôn nhìn Dương Quang, Dương Quang không nói gì cũng không lảng tránh ánh mắt của cậu, vẻ mặt không mang theo chút cảm xúc nào, dường như không hề có ý giải thích…hắn thật sự không biết nên giải thích thế nào.

“Hai người tiếp tục đi.”

Cầm khay lui ra ngoài, Dương Hi Ngôn rũ mắt bước từng bước xuống lầu, một bàn tay siết chặt đến trắng bệch buông lỏng ra.

“Vừa lòng chưa.” Dương Quang lạnh lùng nhìn kẻ khởi xướng, cảnh cáo cô: “Tốt nhất cô đừng chọc Hi Ngôn nữa, nếu nhóc giết cô tôi sẽ không ngăn cản đâu.”

“Ủy thác của anh cũng không cần nữa?” Anna không hề có chút sợ hãi nào.

Dương Quang bĩu môi, có chút châm biếm nói: “Hành động của cô làm tôi vô cùng nghi ngờ xác suất thành công của ủy thác này.”

Ngày đầu tiên đến đã làm loạn như vậy, so với việc Dương Hi Ngôn có tức giận hay không, Dương Quang càng lo cho vấn đề an nguy của Anna hơn.

“Được rồi, yên tâm đi, tôi sẽ tự giải thích.”

Thấy lời nói của Anna tràn ngập tự tin, Dương Quang có chút hoài nghi, “Trước khi đến cô điều tra chúng tôi rồi?”

“Đương nhiên phải tra rồi.” Tựa hồ cảm thấy hắn đang nói câu vô nghĩa, Anna liếc nhìn hắn, “Tôi cần phải biết mình đóng vai ai, giao tiếp với những người nào chứ?”

Nghe có vẻ rất có đạo đức nghề nghiệp, Dương Quang nhíu mày, “Vậy vừa nãy cô làm vậy có ý gì?”

“Để cậu ấy ghét tôi…” Suy tư một chút, Anna nói: “Tư liệu trên tay tôi nói rằng cậu ấy là một người rất mẫn cảm, người như vậy có lẽ sẽ không quá để ý đến những gì mình ghét, cậu ấy càng xem nhẹ sự tồn tại của tôi, tôi sẽ càng có lợi.”

“Thì ra là thế.” Nghe lời giải thích hợp lý của cô, Dương Quang cũng không so đo hành vi vừa nãy thêm nữa.

Nhưng mà làm sao giải thích với bé con vẫn là một nan đề.

Anna cứ ở lại Tất Viên như thế. Về chuyện ngày hôm đó, Dương Quang vẫn không giải thích, Dương Hi Ngôn cũng không hỏi đến nữa. Nhưng xem ra mục đích muốn Dương Hi Ngôn chán ghét của Anna rất có hiệu quả.

“Yo, thiếu niên xinh đẹp!” Anna cười hì hì vẫy tay chào cậu.

Dương Hi Ngôn chẳng thèm để ý đến cô, ôm một chồng tài liệu lớn lên lầu.

Anna chặn cầu thang lại, vẻ mặt căm phẫn trách cứ: “Nè, sao không để ý đến người ta chứ? Có ai đãi khách như cưng không, cẩn thận chị nói với chú cưng, nói cưng khi dễ chị…cậu làm gì đó?” May mà Anna nhanh nhẹn, nếu không lưỡi dao mỏng trên tay Dương Hi Ngôn đã rạch lên mặt cô rồi.

“Sao cậu có thể như vậy chứ? Ra tay cũng ác quá đi! Không nói lời nào đã muốn hủy nhan sắc của chị, có ghen tị chị xinh đẹp cũng không cần vậy chứ?” Anna sờ mặt mình, may mà chưa có vết thương, Anna vẫn còn chưa hết kinh sợ trừng mắt nhìn thiếu niên lãnh đạm kia.

Dương Hi Ngôn vẫn im lặng, trong mắt giống như đóng một tầng băng, cậu nhấc tay hướng về phía Anna, tựa như cảnh cáo chỉ cần cô nói thêm một câu dư thừa nào nữa, vậy cứ chờ đợt công kích thứ hai đi.

“Rõ ràng bề ngoài chẳng có vẻ gì nguy hiểm…” Ai biết được trong lòng cậu lại tàn bạo như vậy.

Dù có oán giận, Anna vẫn ngoan ngoãn nhích sang một bên nhường chỗ.

“Dương Hi Ngôn, chuyện ngày hôm đó, cậu có muốn nghe chị giải thích không?” Anna nhìn theo bóng lưng của Dương Hi Ngôn hô lên một câu.

Quả nhiên bước chân của người đang lên lầu dừng lại.

Cho dù không hỏi gì, nhưng thật ra vẫn là có chút để ý.

“Cậu ôm bao nhiêu đó giấy tờ có mệt hay không?” Chỉ về phía sô pha trong phòng khách, vẻ mặt Anna không còn biểu tình cố ý trêu đùa nữa, “Qua ngồi chút đi, chị giải thích cho cậu.”

Dương Hi Ngôn nhìn cô, chần chờ một lúc sau đó vẫn bước qua, đặt tài liệu lên bàn.

“Thật ra chị cá cược với chú hai cậu thôi.” Anna ôm chân ngồi đối diện với cậu, “Chị cược cậu nhất định sẽ tức giận, chú ấy cược cậu nhất định sẽ không giận.”

“Tại sao?”

“Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với chị rồi?”

Vì lý do cần được bảo vệ, mấy ngày nay, những lúc Anna theo bên Dương Quang không ít. Phần lớn thời gian Dương Hi Ngôn đều có mặt, thế nhưng không hề nói với cô một câu nào, xem nhẹ sự có mặt của cô.

Đây cũng là nguyên nhân Anna đành phải tìm đến thiếu niên, mặc dù nói là cố ý, nhưng hiệu quả thế này quá khiến lòng người buồn bực.



Tốt xấu gì cô cũng là một thiếu nữ xinh đẹp tỏa sáng. Ai mà không có bản năng muốn tiếp cận với cái đẹp, vì sao đến nơi này người ta lại cho cô cảm giác ôm cô một cái còn khó chịu hơn ôm cả bụi gai, một người khác còn hay hơn, trực tiếp xem cô như không khí.

Hai chú cháu này quả thật quá kì quái, nhưng mà hợp khẩu vị của cô là được.

“Giải thích.” Dương Hi Ngôn rõ ràng không có ý muốn tán gẫu với Anna, chuyện cậu để ý từ trước đến nay đều là những chuyện có liên quan đến chú hai của cậu.

“Chú hai cậu nói cậu biết chú ấy không thích phụ nữ, vì vậy cho dù có nhìn thấy nhất định cũng không nghi ngờ gì, càng không tức giận.”

“Vì sao phải đánh cược với cô?”

“Bởi vì chú hai cậu chán ghét chị đó, nếu chú ấy thắng cược chị chỉ có thể ở đây một tháng thôi, nếu thua chị muốn ở bao lâu thì ở!”

Dương Hi Ngôn rũ mắt không nói lời nào.

Anna đánh giá cậu, hỏi: “Cậu áy náy hả?”

“Không liên quan đến cô.” Dương Hi Ngôn đứng dậy, ôm tài liệu lên lầu.

Dương Quang phát hiện Dương Hi Ngôn có chút không thích hợp. Trước đây mỗi khi hắn nhìn cậu, cậu chưa từng tránh né. Nhưng bây giờ chỉ cần nhìn thấy tầm mắt của hắn, bé con kia lại dời ánh mắt sang nơi khác.

Dương Quang buông bút hỏi: “Sao vậy?”

Dương Hi Ngôn lắc đầu, thẫn thờ nhìn giấy tờ trong tay.

“Hi Ngôn?” Dương Quang bước đến gần lấy tài liệu trong tay cậu đi, sau đó nâng cằm Dương Hi Ngôn lên để cậu thấy được sự lo lắng trong mắt hắn, “Có chuyện gì rồi? Không thể nói với tôi sao?”

“Chú hai…”

“Ừ?”

“Chuyện hôm ấy…”

Dương Quang sửng sốt, sau đó hơi phiền muộn bĩu môi, “Tôi không muốn giải thích.”

Không muốn giải thích vì hắn không muốn chỉ một chuyện nhỏ này mà lại lừa gạt đứa nhỏ thêm nữa…

“Xin lỗi.”

“Hả?” Đang định hỏi cậu vì sao, trong lòng đã có nhiều thêm một thân thể mảnh khảnh.

“Em không tin chú…” Dương Hi Ngôn nắm chặt tay áo hắn, áy náy nói: “Em biết là do cô ta chủ động, nhưng chú hai lại không đẩy ra, cũng không giải thích, em không khống chế được…”

Người đàn ông này tin cậu sẽ không tức giận, nhưng hắn vẫn thua cược rồi.

“Em không có nghi ngờ chú, em cũng không biết…. Em tin chú thôi, chú hai!” Càng nói, vẻ mặt Dương Hi Ngôn càng gấp gáp, chỉ sợ trong mắt Dương Quang sẽ hiện lên sự thất vọng hoặc buồn bã, “Em tin chú thật mà, chú hai, tin em!”

“Đừng vội đừng vội, tôi tin em mà.” Dương Quang vỗ lưng trấn an cậu, trong mắt là hoài nghi, hắn biết nhất định Anna đã nói gì đó rồi.

Lại không thể hỏi Anna nói gì, chỉ đành thuận theo lời nói của Dương Hi Ngôn hỏi: “Anna giải thích với em rồi?”

“Dạ.”

“Vậy không tức giận nữa?”

“Dạ, em xin lỗi.”

“Được rồi, không tức giận là tốt rồi.” Dương Quang thở phào, dù mấy hôm nay Dương Hi Ngôn không hỏi gì hết, nhưng ánh mắt nhìn Dương Quang vẫn mang theo một chút tủi thân.

Dương Quang xoa đầu Dương Hi Ngôn nói: “Qua rồi thì cho qua đi, Anna là khách, đừng dữ với cô ấy quá, Anna thích trêu chọc người khác, đừng để ý đến là được.”

“Dạ.” Dương Hi Ngôn gật đầu, lại ngẩng đầu nói với Dương Quang: “Chú hai, hôn hôn đi.” Để em biết rằng chú không tức giận.

“Bé con này…”

Đối với yêu cầu tự nhiên này, đương nhiên Dương Quang sẽ không từ chối, hắn đến gần hôn lên đôi môi nhợt nhạt của thiếu niên.

Dương Hi Ngôn phối hợp hé răng, mặc hắn tấn công, hơi thở hai người hòa vào nhau, đánh tan một chút bất an nhỏ bé kia.

Không phải không tin, chỉ là không khống chế được sự ghen tị của bản thân.

Chú hai của cậu không thể chia sẻ cho bất cứ ai, cả cái ôm của hắn cũng như thế!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play