Vấn đề thân phận giữa hai người chưa bao giờ khiến Dương Hi Ngôn bối rối. Cũng như Dương Quang cho rằng thân phận mới giữa mình và Dương Hi Ngôn cần rất nhiều thời gian mới có thể thích ứng, thì sự quá độ giữa phụ huynh và người yêu đối với Dương Hi Ngôn dường như không là vấn đề gì cả.

“Hi Ngôn?” Hắn nhìn bé con một giây trước còn cười thật tươi, một giây sau đã nhắm mắt ngã xuống. Dương Quang giật mình, theo bản năng vươn tay muốn chạm vào trán của cậu, lại sực nhớ nếu tình huống thân thể của Dương Hi Ngôn có gì không ổn, vậy khi nãy ở bệnh viện Tư Đồ Lỗi nhất định đã phát hiện ra.

Hắn ôm chặt lấy thân thể mảnh khảnh kia, khẩn trương hỏi cậu: “Làm sao vậy?”

Bé con nằm trong lòng hắn lắc đầu, một tay ôm lấy cánh tay hắn, một tay đặt trên lưng hắn. Dương Hi Ngôn nhắm mắt, tựa vào bờ vai ấm áp kia, nhẹ giọng nói: “Chú hai, ở bên con được không?”

Giọng điệu của cậu quá mức bình thản, không mang theo sự bất an cầu xin từng có, cũng không có sự vui vẻ như khi nãy. Loại bình thản chỉ như đơn giản nói ra yêu cầu của bản thân, khiến Dương Quang có hơi kinh ngạc.

Vì vậy hắn không trả lời, chỉ nhìn Dương Hi Ngôn. Còn bé con trong lòng bởi vì sự yên tĩnh khác thường của hắn mà mở to đôi mắt trong veo nhìn hắn.

Dương Quang chợt nhận ra, dường như bé con này chưa hề thay đổi.

Năm đó ở nhà họ Dương, cậu cũng nhìn hắn bằng ánh mắt này, chuyên chú, yên tĩnh, dường như trong con ngươi đen tuyền đó chất chứa thật nhiều thứ, lại dường như trống rỗng chẳng có gì.

Chẳng lâu sau đó, Dương Quang đã từng lo lắng ánh mắt đơn thuần này sẽ có ngày biến mất. Nhưng biết bao năm trôi qua, bé con năm đó đã trưởng thành, đôi tay cậu cũng chẳng còn sạch sẽ. Ngay cả như vậy, dường như cậu vẫn chưa từng thay đổi.

Ánh mắt đen láy của cậu nhìn hắn một lúc, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, cái trán tựa vào cần cổ của Dương Quang, Dương Hi Ngôn khẽ cọ cọ, một lần nữa mở miệng yêu cầu: “Chú hai, ở lại với con.” Đừng rời đi!

“Được.” Cuối cùng Dương Quang cũng đáp lời, hắn vuốt ve tấm lưng đã chẳng còn căng cứng như dây cung của cậu, cười nói: “Tôi cho rằng em sẽ có lời muốn hỏi tôi.”

Bé con này biểu lộ ra sự không tin tưởng hắn quá rõ ràng, thậm chí Dương Quang đã chuẩn bị nhận lấy sự nghi ngờ của cậu thêm lần nữa, không nghĩ đến cậu lại tiếp nhận dễ dàng như vậy.

Đột nhiên sự kiên cường chống đỡ biến mất toàn bộ, kể cả sự bất an, hoảng hốt và nghi ngờ. Thiếu niên gầy yếu bày ra toàn bộ dáng vẻ mệt mỏi của cậu, không phải vì tranh thủ để được đồng tình, mà vì tin rằng bản thân mình sẽ không cần phải ngụy trang nữa.

Biểu hiện của Dương Hi Ngôn vĩnh viễn trực tiếp như thế.

Trái tim cậu tựa như hồ nước, vì theo đuổi một người mà đã từng cuộn sóng mãnh liệt, đã từng đóng băng sâu tận ba thước, vạn vật sinh sống ven bờ đã từng biến mất sạch sẽ. Mà hôm nay, cuối cùng mặt hồ cũng đã tĩnh lặng lại, ngày xuân ấm áp hòa tan băng giá, cỏ cây ven hồ đồng loạt sinh sôi, uốn lượn đâm chồi, khai hoa kết quả, tô điểm cho mặt hồ bừng bừng sức sống.

Đây là một cảm giác rất mới mẻ Dương Quang chưa từng trải qua. Hắn chỉ biết rằng sự thay đổi của Dương Hi Ngôn thật dễ dàng, không có hoài nghi, bởi vì cậu tin tưởng!

Cho dù cậu từng biểu hiện rằng mình không tin.

Đôi tay ôm lấy cổ hắn chợt căng cứng, rốt cuộc vẫn có vài chuyện khiến bạn nhỏ này cảm thấy căng thẳng, cậu hỏi Dương Quang: “Chú hai có tức giận không?”

“Không có.” Có lẽ sẽ để ý một chút, nhưng hắn cũng biết phần lớn nguyên nhân của sự náo loạn hôm nay đều xuất phát từ hắn, vì vậy hắn không có cách nào trách cứ bé con này điều gì, cho dù trước kia đã từng làm như thế.

“Sau này sẽ không như vậy nữa.” Bé con trong lòng hắn cam đoan.

Bởi vì không chắc chắn, nên không ngừng suy đoán, vì thế cũng không đủ tin tưởng. Nhưng sự tín nhiệm này vẫn luôn ở nơi đó, và sẽ luôn tồn tại.

Chỉ cần là lời Dương Quang nói, cậu sẽ tin tưởng!

“Buồn ngủ chưa?”

Đứa nhỏ trong lòng vẫn không cất tiếng, cậu nhắm mắt như vậy khiến Dương Quang không nhìn ra được cậu đang ngủ hay đang suy nghĩ.

Sức khỏe của Dương Hi Ngôn hiện tại rất dễ làm mệt. Cũng vì chuyện Dương Quang mất tích mà bào mòn thân thể của cậu. Mặc cho má Kỳ nỗ lực thế nào, cậu vẫn hồi phục rất chậm. Cái gọi là tâm bệnh cần phải có thuốc tâm lý, Dương Quang nghĩ từ hôm nay, những chén canh bổ của má Kỳ ắt sẽ có tác dụng.

Quả nhiên đã ngủ rồi.

Dương Quang cúi đầu nhìn, Dương Hi Ngôn đang nắm lấy tay hắn, hô hấp cậu đều đều.

Dương Quang không nhúc nhích, hắn biết nếu bây giờ ôm Dương Hi Ngôn trở về phòng, không bao lâu đứa nhỏ này sẽ gặp ác mộng mà tỉnh.

Không phải Dương Quang chẳng hề chú ý đến điều gì hết, cho dù Dương Hi Ngôn không nói, nhưng cái người cậu vẫn luôn nhìn chăm chú kia đều thu hết vào đáy mắt.



Cho dù không làm vỡ đèn nữa, nhưng hắn biết mỗi ngày khi bé con này rời khỏi phòng sách đều sẽ trợn tròn mắt đến hừng đông. Cũng vì nguyên nhân này mà mấy hôm nay thời gian Dương Quang thức đêm làm việc cũng trở nên dài hơn.

Hắn không chủ động trấn an cậu, hắn biết hiện tại Dương Hi Ngôn không cần sự trấn an.

Đầu ngón tay Dương Quang khẽ cựa quậy, nhẹ chạm vào gương mặt gầy gò kia. Hắn rũ mắt ngắm nhìn vẻ mặt bình thản khi ngủ của cậu đã không còn u buồn và hoang mang, con ngươi sâu thẳm cũng mang theo một chút tâm tình khó nhìn ra được.

Cho dù là thân phận nào, tôi hi vọng em có thể sống, thật tốt…

Tiếng ai thở dài, khẽ khàng chẳng rõ.

Lúc Dương Hi Ngôn tỉnh lại vẫn còn nằm trong lòng của Dương Quang. Trên người cậu đang đắp tấm thảm lông vốn dĩ nằm trên ghế, nhưng ấm áp không phải đến từ đó.

Dương Quang đang nghe điện thoại, người ở đầu dây bên kia nói gì đó, hắn chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng, âm thanh không lớn. Cảm giác được Dương Hi Ngôn đã tỉnh, hắn cúi đầu nhìn một cái, không nói gì cũng không có biểu tình gì quá nhiều, chỉ buông lỏng bàn tay vẫn luôn nắm lấy tay cậu.

Cơ bắp có chút tê cứng, nghĩ cũng biết vì giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài.

Dương Hi Ngôn đứng lên, tấm thảm thuận thế trượt xuống đất, cậu nắm tay hắn nhẹ xoa bóp.

Hành động của cậu khiến biểu tình của người đang nghe điện thoại trở nên dịu dàng hơn, khóe môi khẽ cong, Dương Quang dặn dò thêm hai câu với người trong điện thoại rồi cúp máy.

Dương Quang nhìn thời gian, hỏi cậu: “Tôi đánh thức em sao?” Còn chưa đến hai tiếng, theo dự tính thì cậu sẽ không tỉnh sớm như vậy.

Dương Hi Ngôn lắc đầu, khi Dương Quang lắc tay ý nói hắn đã hết tê rồi, muốn rút lại, đột nhiên cậu vô cùng tự nhiên hôn nhẹ lên môi Dương Quang một cái.

Không nghĩ đến Dương Hi Ngôn sẽ đột ngột như vậy, cơ thể Dương Quang theo bản năng trở nên cứng đờ. Bốn mắt nhìn nhau một lúc, hắn bất đắc dĩ xoa môi mình, cam đoan với thiếu niên vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh kia: “Tôi sẽ thích ứng.”

“Dạ.” Dương Hi Ngôn lại cười.

Đột nhiên Dương Quang hối hận, hắn không nên tùy ý cam đoan cái gì đó, để rồi giống như hiện tại…

“Hi Ngôn…” Xoa xoa thái dương, nhìn thiếu niên mặc áo ngủ tay ôm gối đứng trước cửa phòng mình, Dương Quang không biết nên nói gì.

Tiến triển thế này có hơi nhanh quá rồi!

Lại nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa Tư Đồ Lỗi trong lòng thêm lần nữa, Dương Quang cố gắng khiến vẻ mặt của mình thật bình tĩnh, “Hi Ngôn, thích ứng cũng cần có thời gian.” Hoàn thành việc thay đổi thân phận không chỉ đơn giản là một câu nói, Dương Quang không phải tên đàn ông để tinh trùng lên não, hắn vẫn đang lý trí, vì vậy sẽ cảm thấy mất tự nhiên.

Vươn tay xoa tóc Dương Hi Ngôn, Dương Quang nói: “Về phòng đi.” Mặc dù biết rằng hắn từ chối sẽ làm tổn thương người, nhưng có vài chuyện không thể để thoát khỏi tầm khống chế của hắn được.

“Con không thể ở lại sao?” Có lẽ Dương Hi Ngôn không hề ý thức được hành động của mình đại biểu cho điều gì, hoặc có lẽ cậu cho rằng Dương Quang cam đoan sẽ thích ứng cũng bao gồm cả chuyện này. Cậu nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt hoài nghi, “Tại sao?”

Dương Quang không biết nên giải thích thế nào, mối quan hệ giữa hai người bọn họ là chính miệng hắn cho phép, Dương Hi Ngôn làm như vậy, cho dù mang theo ý tứ nào cũng không xem là sai.

Do dự một lúc, Dương Quang lộ ra nụ cười khổ, hỏi Dương Hi Ngôn: “Em nhất quyết vậy sao?”

Đã lui một bước, thì sẽ lui thêm vài bước.

Dù sao từ lúc gặp gỡ đứa nhỏ này, hắn luôn chỉ có thể thỏa hiệp.

Người đứng chặn ngay cửa cuối cùng cũng tránh ra, chừa một lối dễ dàng vào phòng, mà thiếu niên ngoài cửa vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Dương Quang nghiêng đầu, “Không phải muốn vào sao?”

Nhưng Dương Hi Ngôn chỉ trầm mặc nhìn hắn một cái, sau khi nói một câu: “Chú hai, ngủ ngon” thì xoay người rời khỏi.

Dương Quang nhìn bóng lưng của cậu, trong mắt có chút đăm chiêu.

“Bé con này…”

Trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên có thêm một tiếng thở dài, người vẫn trợn tròn mắt chờ mặt trời ló dạng ngoài cửa sổ đột nhiên bị âm thanh vừa phát ra và ánh đèn bật sáng làm giật mình.



Dương Hi Ngôn ngồi dậy nhìn người đến gần mình, có chút kinh ngạc, “Chú hai?”

Dương Quang có chút bất đắc dĩ, “Vừa nãy sao không nói rõ với tôi?”

Mãi đến lúc chuẩn bị đi ngủ, hắn mới đột nhiên giật mình phát giác dường như mình đã hiểu lầm cái gì đó, Dương Hi Ngôn đi tìm hắn chỉ vì sợ ngủ một mình mà thôi.

Dương Quang hỏi: “Rồi sao lại đổi ý?”

Dương Hi Ngôn: “Chú hai không vui.” Cậu vẫn luôn mẫn cảm với cảm xúc thay đổi của Dương Quang.

“Tôi không có không vui.” Dương Quang cười: “Do tôi nghĩ nhiều rồi.”

Dương Hi Ngôn chớp mắt mấy cái, khi Dương Quang cho rằng cậu không hiểu lời hắn nói, cậu lại đột nhiên vươn tay kéo hắn.

Đứa nhỏ thật thà nói rõ từng câu từng chữ: “Nếu chú hai muốn, em có thể.”

Nụ cười của Dương Quang cứng đờ.

“Em…có biết mình đang nói gì không?” Hắn thật sự không muốn lấy bụng ta suy bụng người với đứa nhỏ này nữa.

“Dạ.” Dương Hi Ngôn gật đầu rồi đứng lên, đón lấy tầm mắt của Dương Quang, bắt đầu cởi nút áo.

“Hi Ngôn!” Thiếu chút nữa đã mất bình tĩnh, Dương Quang đè tay cậu lại.

Cũng phải, đã là đứa nhỏ mười bảy tuổi, đâu phải cái gì cũng không biết. Vừa nãy cũng vì có ý nghĩ như thế, nên hắn mới hiểu lầm việc Dương Hi Ngôn xuất hiện trước cửa phòng mình.

Vốn nghĩ rằng cậu không hề có ý nghĩ kia, vậy thì hai người ở chung một phòng cũng không sao, nhưng bây giờ…Dương Quang bao Dương Hi Ngôn lại thành một cục, đẩy người xuống gối, vẻ mặt hung dữ: “Ngủ mau.”

Dương Hi Ngôn không nhắm mắt, cho dù Dương Quang không có ý định rời đi, cậu vẫn không chịu nhắm mắt lại.

“Em có thể mà!” Cậu vẫn kiên trì, ánh mắt lướt xuống dưới. Cậu đã không còn là đứa nhỏ không hiểu gì, cũng đã từng thấy dấu vết trên người Dương Quang, biết đàn ông sẽ có một vài nhu cầu nào đó.

“Im miệng, ngủ mau.” Vươn tay che mắt cậu lại, Dương Quang thật sự không muốn cậu nhìn vào nơi nào đó của hắn.

Dương Hi Ngôn cũng không có kinh nghiệm gì, lúc trước lăn lộn ở câu lạc bộ đêm, biết thì có biết, nhưng cậu chưa từng chạm qua bất kì nam nữ nào. Ngoại trừ Dương Quang, cậu rất ít khi tiếp xúc thân thể với người ngoài, mà ở chỗ Thiệu Phong mấy năm, càng không có ai khác bên cạnh cậu.

Con trai ở độ tuổi này tinh lực đều tràn trề, nhưng dường như cậu không có bản tính đó, sống như hòa thượng chỉ chuyên tâm ngồi thiền.

Trong mắt nhiều hơn một chút lo lắng, Dương Quang buông lỏng đôi tay che mắt cậu, chần chờ hỏi đứa nhỏ kia, “Hi Ngôn, em có…” Hắn nên hỏi sao đây? Nếu còn làm phụ huynh, hắn quan tâm đến vấn đề này cũng không sao. Nhưng với thân phận hiện giờ, đi hỏi chuyện này, nghĩ sao cũng thấy mất tự nhiên.

“Có.” May mà Dương Hi Ngôn hiểu ý hắn, đuôi mắt nhẹ cong cong, cậu giãy ra khỏi chăn, kéo một tay của Dương Quang vào, “Chú hai, chú sờ xem.”

Vẻ mặt cậu quá mức tự nhiên, mà Dương Quang lại bị hành động đột ngột của cậu làm mê man. Mãi đến khi tiến vào không ít rồi hắn mới như bị lửa đốt, đột nhiên tỉnh táo lại rút tay về, trách cứ: “Càn quấy!”

Tuy động tác rất nhanh nhưng bàn tay vừa rút về vẫn chạm phải cái gì đó, Dương Quang không phải không biết.

Hắn ngồi thẳng người, trừng mắt nhìn Dương Hi Ngôn một lúc, mới đen mặt hỏi: “Từ lúc nào?”

Dương Hi Ngôn im lặng, chú hai không vui hay trách cứ sẽ không khiến cậu hoang mang bối rối như trước nữa, nhưng chú hai tức giận đồng nghĩa với việc cậu làm sai rồi, vì vậy lúc này cần phải kiểm điểm lại.

Trong phòng chợt im lặng, đợi Dương Quang điều chỉnh lại sắc mặt xong, hắn mới ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của Dương Hi Ngôn, có chút chật vật hỏi: “Em có cần…” Đi dội nước lạnh hay là…

Mấy lời như vậy, Dương Quang vẫn không nói ra được. Hắn đứng lên lưu lại một câu: “Đừng nhịn” rồi chạy trối chết.

Quả thật không khác gì chạy trốn, lúc này hắn không muốn đối diện với cảm xúc quá mức bình tĩnh của Dương Hi Ngôn. Nếu không phải chính tay hắn chạm vào, Dương Quang cũng không tin được đến cả thời khắc tất cả đàn ông đều khó lòng nhịn xuống, đứa nhỏ kia vẫn không lộ ra một chút cảm xúc nào.

Mà tình huống như vậy bắt đầu từ lúc nào, kéo dài bao lâu rồi, căn bản Dương Quang không biết. Cậu không thể khoan dung với bản thân mình hơn sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play