Khoảng thời gian thật dài tiếp theo, mấy người bọn họ đều không có thời gian để tụ họp. Nghiêm Phong vẫn trong quá trình hồi phục, Thiệu Phong có một buổi diễn lớn, ít nhất hai tháng nữa mới về, cũng là sàn catwalk cuối cùng của y. Mà nghe đâu Tư Đồ Lỗi lại bận tham dự một buổi ra mắt dược phẩm mới, có lẽ cũng tương đối bận rộn.

Mạc Tĩnh Thành trở về nhà họ Mạc, chuyện của anh y đã bị phát hiện, luôn có người phản đối, ồn ào đủ thứ chuyện lên, Mạc Tĩnh Thành phải trở về giúp anh mình.

Dường như người rảnh rỗi lại đổi thành Dương Quang, những chuyện cần làm trên cơ bản hắn đều làm xong rồi, mọi thứ của Diệm Bang cũng đã bước vào quỹ đạo. Nếu mọi việc phát triển tiếp theo không có gì ngoài ý muốn, đợi đến khi giao lại cho Dương Hi Ngôn, hẳn là đã tẩy trắng không kém bao nhiêu nữa.

Mà chuyện của Dương Hi Ngôn, luôn phải xử lý.

Sự việc phiền toái nhất bị kéo đến tận bây giờ đã không thể kéo dài thêm được nữa. Đến lúc này đã có thể tỉnh lược luôn chuyện khuyên nhủ đi, mấy thủ đoạn cản trở khác nếu có tác dụng cũng không đợi đến tận hôm nay.

Rốt cuộc, đứa nhỏ kia vẫn ép hắn đi đến bước đường này.

Lau chùi khẩu súng lục màu đen, ánh mắt của Dương Quang trở nên lạnh lẽo, tàn khốc không gì sánh được.

Giữa việc đưa đi, chống đối và cái chết, dường như nghĩ đường nào đi nữa thì những mệnh đề kia đều có thể đặt một dấu bằng vào giữa. Thế nhưng nếu không làm gì cả, chỉ trơ mắt chờ đợi kết cục cuối cùng, Dương Quang không làm được.

Quả thật là không biết lượng sức, nhưng cho dù là giãy dụa vẫn tốt hơn ngồi chờ chết!

Mày sẽ hối hận!

Đã hạ quyết định rồi, nhưng khi thật sự muốn hành động, câu nói này vang lên trong lòng Dương Quang lại khiến hắn do dự.

Hắn vẫn còn lưỡng lự, lại không biết có người đã giúp hắn quyết định trước.

Tối nay Dương Quang có một buổi tiệc, chỉ là một tiệc rượu kinh doanh thôi. Vì không phải lần đầu tham gia nên hắn cũng không mang theo nhiều người quá, vừa rời khỏi khách sạn, quẹo qua một ngã rẽ, tài xế nói với hắn có người theo đuôi.

“Không cần quan tâm.” Dù sao khoảng cách cũng không gần, cho dù đối phương muốn bắn chết hắn cũng không dễ như vậy. Hơn nữa chỉ theo từ xa mà không tiếp cận, Dương Quang không cảm thấy đối phương có gì nguy hiểm.

Vì vậy dù đã phát hiện, Dương Quang cũng không muốn tối trời lại diễn một màn sống chết với đối phương ở nơi náo nhiệt này. Sau khi gọi điện cho Tuần Thành đến tiếp ứng, Dương Quang bèn nhắm mắt lại. Vừa nãy uống rượu không ít, hiện tại lại cảm thấy không thoải mái.

Chạy qua hai con đường, khi Dương Quang mở mắt ra cũng là lúc tài xế nói: “Bang chủ, chúng ta bị bao vây.”

Đám người mặc trang phục thuần một màu vây kín ngã tư đường, nhìn thấy thứ bọn họ cầm trong tay, Dương Quang phất tay ngăn cản mấy thuộc hạ định phản kháng, “Đừng tìm chết.” Khung cảnh hoành tráng thế này, thành phố S ngoại trừ Dương Quang ra, không có ai dám làm.

Vũ khí bị tước đi, một bình thủy tinh thật nhỏ đã mở nắp đưa đến trước mặt hắn, phía trước có người ngăn trở, Dương Quang đẩy bọn họ ra, vươn tay nhận lấy, không chút sợ hãi, thậm chí còn cười, “Có thể nói cho tôi biết vị anh cả nào hao phí tâm tư đến vậy không?”

Không ai trả lời, chỉ có người hất họng súng về phía hắn, rồi lại hất cằm về phía cái chai trong tay Dương Quang, ý bảo nhanh lên một chút.

Dương Quang bĩu môi, cái kiểu phong cách huấn luyện làm việc ít nói lời thừa này hắn cảm thấy đã gặp ở đâu đó rồi.

Dương Quang ngửa đầu uống cạn chai nước lạnh băng kia, giây tiếp theo nặng nề ngã xuống đất.

Tiếng súng kịch liệt vang đến từ xa khiến Tuần Thành hoảng hốt, đồng thời không ngừng thúc giục tài xế nhanh một chút, trong lòng hối hận anh với Triệu Đông không đi theo bên cạnh Dương Quang, nếu như bang chủ xảy ra chuyện…

Cố gắng ngăn lại trăm mối suy nghĩ loạn xạ, nhưng khi đến hiện trường thật rồi, ngoại trừ một màu trắng xóa trong não, anh không cách nào có được phản ứng gì khác.

Một chiếc xe phát nổ, ánh lửa hừng hực phản chiếu mặt đất hỗn độn, vết máu, vỏ đạn rải rác, tất cả đều nói rõ nơi này đã từng phát sinh cuộc chiến thảm thiết như thế nào. Có không ít dấu vết kéo lê nhưng lại không tìm thấy thi thể nào, đối phương vậy mà vẫn còn thời gian dọn dẹp chiến trường.

“Cậu Ngôn…” Tuần Thành cầm điện thoại mà phát run.

Anh ôm lấy hi vọng vài ngày sau sẽ có người mang tính mạng của Dương Quang ra uy hiếp anh, ít nhất như thế có thể chứng minh Dương Quang có lẽ còn sống.

Đương nhiên Dương Quang còn sống.



Đối phương không nổ súng tại chỗ, chứng minh mục đích không phải muốn y chết ngay, mặc dù không biết bị đưa đến đâu, sau đó xảy ra chuyện gì, nhưng còn sống là đủ rồi.

Dù đoán được đại khái đối phương là ai, nhưng khi miếng vải đen trên mắt được tháo ra, nhìn thấy trước mặt mình người cầm quyền giới xã hội đen thành phố F đã từng giúp hắn – Ngũ Nhược Hạo, hắn vẫn không tránh được kinh ngạc.

“Anh cả Ngũ muốn gặp tôi, gọi một cuộc điện thoại là được rồi, hà tất phải bày thế trận lớn như vậy?”

Vẻ mặt Ngũ Nhược Hạo vẫn lạnh băng, còn không thèm cho hắn một cái liếc nhìn.

Lúc trước Thiệu Phong kéo người tiếp viện đến chính là Ngũ Nhược Hạo, không nói đến giao tình sâu đậm gì, nhưng tốt xấu cũng gặp mặt vài lần. So với Thiệu Phong mà nói, người này càng giống khối băng vạn năm không tan hơn, nhìn ai cũng lạnh lẽo như thế.

Không phải lần đầu tiên gặp mặt, cũng biết rõ tính tình đối phương, vì vậy Dương Quang không hề để ý đến sự thất lễ của y. Hắn đánh giá căn phòng một lượt, phát hiện trên sô pha ngoại trừ Ngũ Nhược Hạo còn có hai người nữa.

Một người Dương Quang đã từng gặp, là người tình của Ngũ Nhược Hạo, người đàn ông xinh đẹp này gọi là ông chủ Giải, còn có một người đàn ông Dương Quang không quen, tuổi tác khoảng ba mươi lăm.

Người đó phất tay với người phía sau Dương Quang, ánh mắt lại đánh giá hắn từ đầu đến chân, hỏi: “Cậu là Dương Quang? Mời ngồi.”

“Đúng.” Dương Quang thành thật ngồi xuống, cũng đánh giá y, “Xin hỏi anh là?”

“Tôi là anh họ của Thiệu Phong, Kỷ Mặc Ưu.” Đối phương cười thân thiện với hắn, nói: “Thiệu Phong nhờ tôi mời cậu đến đây nghỉ ngơi một khoảng thời gian, mạo muội rồi.”

“Thiệu Phong?” Dương Quang càng nghi hoặc, “Không phải cậu ấy đi công tác sao? Hơn nữa cậu ấy muốn làm gì, nói với tôi một tiếng không được sao? Tôi sẽ phối hợp.”

Kỷ Mặc Ưu cười cười, “Dùng cách này tốt hơn một chút.” Thấy vẻ mặt Dương Quang vẫn không hiểu, y cũng không có ý giải thích thêm, chỉ nói: “Sau này cậu sẽ hiểu, thời gian này vẫn mong cậu đừng liên lạc với bên ngoài, phương thức nào cũng không được, đợi đến lúc thích hợp tôi sẽ cho cậu đi.”

“Giam lỏng?” Dương Quang nhíu mày, “Nếu thật sự là ý của Thiệu Phong, tôi sẽ không để ý phối hợp, nhưng mà…” Hắn cần phải xác nhận thân phận của đối phương trước.

“Tôi hiểu ý của cậu.” Kỷ Mặc Ưu nhìn đồng hồ đeo tay nói: “Một tiếng nữa Thiệu Phong sẽ gọi điện đến, nó đồng ý nói với cậu bao nhiêu, cậu có thể hỏi nó.”

“Thì ra anh nói không thể liên lạc với bên ngoài không bao gồm Thiệu Phong.”

Đối với sự trào phúng của hắn, Kỷ Mặc Ưu không hề tức giận, ngược lại Ngũ Nhược Hạo vẫn luôn im lặng lại liếc hắn một cái.

“Không có gì, A Hạo.” Kỷ Mặc Ưu vỗ vai Ngũ Nhược Hạo, nói với Dương Quang: “Thiệu Phong là chủ mưu, chúng tôi chỉ là người bị sai sử thôi, tôi thấy cậu muốn tức giận thì nên tìm Thiệu Phong chứ không phải tôi.”

Dương Quang nhún vai, “Tôi chỉ không thích cảm giác chẳng biết gì hết thôi.”

Kỷ Mặc Ưu vẫn cười, “Hai đứa là bạn bè, không phải sao?”

Dương Quang nhếch môi không nói gì, cố gắng áp chế sự nóng nảy trong lòng xuống.

Kỷ Mặc Ưu thấy đã trấn an được người này rồi, mới xoay đầu dặn dò hai người vẫn luôn im lặng, “A Hạo, hai đứa về trước đi, có chuyện gì báo cho anh một tiếng là được rồi, mấy hôm nay anh sẽ không ra ngoài, không cần đến thường xuyên cũng không sao.”

“Dạ, anh Kỷ cẩn thận.”

Dương Quang vô cùng ngạc nhiên khi thấy Ngũ Nhược Hạo nắm quyền thành phố F lại cung kính với Kỷ Mặc Ưu như thế. Ảnh Môn trên tay y được tôn sùng là thần thoại trong giới xã hội đen, huấn luyện nghiêm cẩn không nói, hơn nữa còn sinh ra nhân tài. So với Ảnh Môn mà mà nói, mấy bang phái ở thành phố S chẳng khác nào đám côn đồ đầu đường, bao gồm cả Diệm Bang khi trước và Hồng Môn, Phong Khởi hiện tại.

“Hiếu kỳ thân phận của tôi?” Kỷ Mặc Ưu tiễn hai người kia đi, vừa xoay đầu đã thấy Dương Quang nhìn y chăm chú: “Thân là một trong số ít những người bạn của Thiệu Phong, cậu biết được bao nhiêu về bối cảnh của nó?”

“Không nhiều.” Thật sự không nhiều, hơn nữa Dương Quang cũng không có hứng thú điều tra.

“Có lẽ đây là nguyên nhân Thiệu Phong đồng ý giúp cậu.” Lại nhìn Dương Quang một cái, Kỷ Mặc Ưu nói: “Từ nhỏ đến lớn, đây vẫn là lần đầu tiên nó nhúng tay vào chuyện của người khác.”

“Cũng là lần đầu tiên tôi thấy…” Nhưng mà… “Giúp tôi?”



Trong nhất thời đầu óc hắn hiện lên rất nhiều suy nghĩ, đến cuối cùng Dương Quang chỉ có thể xác định chuyện này có liên quan đến Dương Hi Ngôn.

“Cậu có thể tìm Thiệu Phong hỏi đáp án.” Vẫn không giải thích thêm, Kỷ Mặc Ưu nói: “Ngoại trừ việc không liên lạc với bên ngoài, hành động của cậu ở đây là tự do, trên lầu có phòng sách, có phương tiện giải trí, dưới tầng hầm có sân huấn luyện, luyện võ luyện súng đều được, có cần gì cứ nói với chú Trung, ông ấy sẽ giúp cậu giải quyết.”

“Tôi biết rồi.”

Mặc dù đầy bụng nghi hoặc, nhưng nếu đối phương đã nói sớm muộn gì cũng biết, Dương Quang không gấp nữa.

Ai ngờ hắn không gấp, cả Diệm Bang đã loạn thành một đoàn rồi.

Những người đi theo Dương Quang không có một ai quay về. Thiếu niên mảnh khảnh đứng lặng giữa hiện trường hỗn độn thật lâu mới ngước gương mặt trắng bệch lên, bắt tay chỉ huy thuộc hạ tìm kiếm tung tích của hắn đâu vào đấy, nhưng ánh mắt lại ngày càng lạnh hơn băng.

“Dương Quang?”

“Tao đây.”

“Xin lỗi, chưa thương lượng đã tự tiện làm chủ.”

“Lí do?”

“Tao nói rồi, tao muốn giúp nhóc!”

Dương Quang rũ mắt, “Đến cả mày cũng không nhìn được nữa sao?”

Đầu bên kia điện thoại không trả lời.

Thật lâu sau, Thiệu Phong mới nói: “Mày có thể từ chối.” Y từng nói y muốn giúp, cũng sẽ trong phạm vi cho phép của Dương Quang.

Dương Quang cười cười, nhưng nụ cười ấy chua xót đến dường nào lại không có ai thấy được, “Mày biết tao đã đến đường cùng rồi.”

Vì vậy lúc này hắn không có cách nào từ chối hành vi nhiều chuyện của Thiệu Phong.

Hắn chỉ muốn biết, “Mày làm như vậy, có thể thay đổi được gì?”

“Tao không biết.” Thiệu Phong luôn thẳng thắn, “Những việc đã qua tao không thể nói với mày, kết quả thế nào tao cũng không biết, nhưng theo tao thấy cho dù thế nào, cũng tốt hơn phương pháp mày định làm.”

“Mày biết tao muốn làm gì sao?”

“Đoán được.” Bạn bè nhiều năm không phải để làm cảnh.

Thiệu Phong ngừng một chút nói: “Mày đối xử với Hi Ngôn quá tàn nhẫn, đối với mày cũng tàn nhẫn như thế.”

Dương Quang bĩu môi, “Bây giờ tao ngày càng sợ nói chuyện với mày rồi.”

Lời nói của Thiệu Phong quá ác liệt, không chừa chút đường sống nào, từng câu từng câu đâm thẳng vào lòng người, giống như hiện tại…

“Tao không thay đổi, người thay đổi là mày.”

Dương Quang không còn sức để biện giải, chỉ đành đổi chủ đề, “Chuyện lần này mày giấu cả mấy người Tư Đồ Lỗi hả?”

“Không, Nghiêm Phong biết, nó cũng ủng hộ tao làm vậy.”

Dương Quang nói: “Vậy mày đợi Tư Đồ đánh mày đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play