Rất nhiều chuyện đều cần một bước ngoặt, cũng như cách Dương Hi Ngôn trưởng thành sau sự việc tham quan nhà ma và lúc bị bắt cóc năm ấy. Dương Quang cảm thấy lần này bản thân mình sinh bệnh, khiến đứa nhỏ kia dường như ngày càng hiểu chuyện hơn.

Sau mấy ngày ra ngoài sắp xếp mọi thứ thỏa đáng trở về Tất Viên, Dương Quang cảm thấy má Kỳ hay Tuần Thành đều có chút kỳ quái.

“Chuyện gì đây?”

“Cậu chủ.” Má Kỳ vui vẻ cười toe toét, “Mấy hôm nay cậu chủ nhỏ đều chào hỏi với má, cậu cũng đừng la cậu ấy nữa.”

“Vậy sao?” Dương Quang có chút kinh ngạc nhíu mày, hắn nghĩ đứa nhỏ kia có phải là thông suốt rồi hay không?

Đến khi Triệu Đông cũng bắt đầu khen ngợi Dương Hi Ngôn, nói rằng số lần nói chuyện của đứa nhỏ kia mấy ngày nay lại tăng thêm, ngược lại Dương Quang không hề biểu hiện chút mừng rỡ nào, tầm mắt rơi trên người đứa nhỏ một lúc lâu, hắn hỏi: “Miễn cưỡng lắm sao?” Hắn nhìn thấy trong mắt đứa nhỏ là sự không thích ứng được và một loại quyết tâm nào đó.

Dương Hi Ngôn lắc đầu, “Con lớn rồi.” Cậu nhìn Dương Quang, tựa như cái nhìn năm đó khi Dương Quang bị thương, “Chú hai, con có thể giúp chú.” Hãy cho con giúp chú!

“Được!” Đương nhiên Dương Quang không từ chối.

Vẫn là phòng sách ấy, ngăn kéo chứa đầy hình chụp và thư tay được khóa chặt lại, không có gương mặt giận dữ của phụ huynh, cũng không có đứa nhỏ hoảng sợ cầu xin. Khung cảnh tối hôm ấy dường như chưa từng xuất hiện…ở nơi này, Dương Quang mở ra toàn bộ sự tối tăm của bản thân với Dương Hi Ngôn.

Quá khứ và sự trưởng thành mấy năm nay của Diệm Bang, mối quan hệ và thế lực của hắn, kế hoạch bên ngoài và những sắp xếp ngầm, từng chuyện từng chuyện Dương Quang đều nói toàn bộ chi tiết với Dương Hi Ngôn.

Có nhiều việc Dương Hi Ngôn chưa hiểu, nhưng cậu vẫn ghi tạc vào lòng từng câu từng chữ.

Dương Quang từng nói chỉ cần Dương Hi Ngôn đồng ý học, hắn luôn sẵn lòng dạy. Không cần biết vì sao đứa nhỏ lại biểu hiện ra sự quan tâm này, nhưng cậu trưởng thành rồi, đây là sự thật.

.

“Con đi.”

“Không được!” Tất cả đồng thanh phản đối, vẻ mặt của Tuần Thành và Triệu Đông vô cùng khẩn trương.

Triệu Đông nói: “Anh cả, để em đi đi, cậu Ngôn không có kinh nghiệm, chuyện này nếu xảy ra sự cố, nguy hiểm không hề nhỏ.”

“Đúng vậy, để Đông Tử đi đi.” Tuần Thành phụ họa: “Không phải là xem thường cậu Ngôn, ông hai Hồng là lão già đầy mưu kế, thời gian qua lại với nhau không ngắn, Đông Tử sẽ biết cách đề phòng ông ta, nếu cậu Ngôn thật sự muốn đi có thể lo phần tiếp ứng.”

Dương Quang không nói gì, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía Dương Hi Ngôn.

“Con có thể!” Đứa nhỏ nhìn thấy sự do dự trong mắt Dương Quang, cậu bước lên phía trước một bước, không giải thích nhiều lời, cũng không ba hoa khoác lác, chỉ kiên trì nói: “Chú hai, con có thể.”

“Cậu Ngôn!”

Tuần Thành còn muốn khuyên tiếp, Dương Quang lại phất tay ngăn cản lại.

“Tôi hi vọng mọi người có thể hiểu ý nghĩa của lần hành động này là gì.”

Đối đầu trực diện với Hồng Môn, Dương Quang không hề lo lắng. Nhưng nếu có thể tránh được bất kỳ tổn thất nào hắn đều cố gắng hết sức để tránh. Hơn nữa còn có giao tình với ông ba Hồng, Dương Quang không muốn làm rõ ràng quá mức, lại hại đến ông bị người khác đâm chọc sau lưng.

Lần giao dịch đầy âm mưu này, những người khởi xướng và gặp mặt đàm phán đều không phải người trong Diệm Bang. Suốt quá trình, chỉ khi tiếng súng vang lên mới cần Diệm Bang bọn họ ra mặt. Thậm chí nếu thuận lợi có lẽ cũng không cần đến sự xuất hiện của bọn họ.

Khi ông hai Hồng đang lên kế hoạch muốn đưa Dương Quang vào chỗ chết suốt mấy tháng qua, hắn đã sớm liên hệ với những nơi có mối làm ăn với mình để sắp xếp hết mọi thứ. Rất lâu rồi Hồng Môn không có mối làm ăn lớn, đúng lúc Dương Quang lại ném ra mồi câu, hiện giờ đã cắn chặt rồi, vì thế hắn không hi vọng đến thời khắc mấu chốt lại có chuyện ngoài ý muốn.

“Em biết anh cả, anh yên tâm đi, em với mấy anh em sẽ không bại lộ đâu.” Chỉ có Triệu Đông của hiện tại mới dám đảm bảo như thế.

“Không, mày không thể đi, người bên Hồng Môn đều nhận ra mày.” Tuần Thành suy tư một lúc, đứng về phía Dương Quang, “Cho dù không đến lượt mấy đứa ra tay, nhưng đối mặt hẳn là sẽ có.” Nói như vậy, mấy người dẫn đầu bọn họ so ra không có ai thích hợp bằng Dương Hi Ngôn.

Nhưng Tuần Thành sao có thể yên tâm để Dương Hi Ngôn một mình bước vào nơi nguy hiểm như thế? Nếu thật sự chiến đấu, súng đạn không có mắt, lỡ như đứa nhỏ này bị thương…



“Chuyện gì cũng có lần đầu tiên.”

“Anh cả!”

Dương Quang căn bản không để ý đến anh, tầm mắt hắn rơi trên người Dương Hi Ngôn, Dương Quang thở dài một hơi nói: “Tôi không muốn thấy nhóc mang thương tích trở về, biết chưa?”

“Dạ.” Dương Hi Ngôn gật đầu.

Dương Quang xoay đầu dặn dò Tuần Thành và Triệu Đông: “Kiểm tra lại một lần nữa tất cả những người muốn dẫn đi, cố gắng tìm những người ít giao thiệp với Hồng Môn, lạ mặt một chút, cái gì nên dặn dò thì dặn dò, đừng để xảy ra sự cố gì.”

“Dạ!” Triệu Đông còn định nói gì đó, Tuần Thành lại vội kéo cậu ta rời khỏi phòng sách.

Quyết định của Dương Quang không ai có thể thay đổi, việc bọn họ cần làm bây giờ là dặn dò những người đi cùng với Dương Hi Ngôn, cho dù xảy ra chuyện gì nhất định phải chăm sóc tốt cho đứa nhỏ kia!

“Qua đây.” Gọi Dương Hi Ngôn lại, Dương Quang chỉ vào bản đồ địa hình đang mở ra, giảng giải tỉ mỉ cho cậu: “Chỗ này và chỗ này là cửa ra, nhóc dẫn người vào thì chờ ở đây, sắp xếp mấy người đã cải trang canh giữ ở mấy chỗ này…”

Giải thích toàn bộ một lần, hắn ngẩng đầu lên lại thấy đứa nhỏ nên tập trung lắng nghe đang ngơ ngác nhìn hắn, mặt mũi Dương Quang tối sầm lại, “Dương Hi Ngôn! Nghe hết những gì tôi vừa nói chưa?”

“Nghe rồi.”

“Nói lại lần nữa!”

“Chỗ này với chỗ này là cửa ra…”

Dương Quang lắng nghe cậu thật thà lặp lại không sót một chữ nào, biểu tình của hắn mới dịu đi một chút, “Nhớ kĩ cho tôi, nếu dám ôm thương tích về, tôi lập tức quẳng nhóc sang chỗ Tyson!”

“Dạ.” Dương Hi Ngôn đáp ứng, trầm mặc một lúc lại nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: “Chú hai, đừng lo lắng.”

“Tôi không lo lắng gì hết.”

Sườn mặt của người đàn ông không hề gợn sóng, về phần có thật sự không lo hay không…

“Anh cả? Anh cả?”

Triệu Đông gọi hai lần vẫn không nghe Dương Quang đáp lời, cậu ta hoài nghi nhìn người đàn ông vẫn luôn trầm mặc ngồi trên ghế. Còn đang nghĩ có nên gọi to thêm một chút không, lại thấy Dương Quang đột nhiên ngẩng đầu lên.

Triệu Đông nhìn theo tầm mắt của hắn, rồi lại bất đắc dĩ, anh cả à, người ta mới đi chưa đến nửa tiếng, anh đã nhìn thời gian ít nhất là hai mươi lần rồi. Nếu lo lắng đến vậy thì lúc đầu cần gì phải để cậu ấy đi? Em cũng lo lắng nè!

Triệu Đông vuốt mũi, cuối cùng vẫn không dám nói nhiều, cũng không làm phiền Dương Quang nữa. Cậu ta thức thời ra ngoài, để lại không gian yên tĩnh cho Dương Quang. Dù sao theo cậu ta thấy, người còn chưa ra thì anh cả nhà mình cũng không yên lòng mà xử lý việc khác được.

Khi tiếng chuông điện thoại đầu tiên trên bàn vang lên, Dương Quang lập tức nghe máy.

“Hồng Vân Bằng không đến, ông hai Hồng chết rồi.” Giọng nói của đối phương mang theo ý cười truyền qua ống nghe: “Đứa nhỏ kia là cháu của anh sao? Ra tay rất nhanh, một phát lấy mạng, tiết kiệm được không ít thời gian.”

“Nhóc không bị thương chứ?”

“Không có.” Đối phương nói: “Ngoại trừ ông hai Hồng và mấy tùy tùng của ông ta, lần này căn bản không có thương vong.”

Dương Quang thản nhiên nói: “Chúc mừng.”

“Phải là cùng mừng mới đúng!” Đối phương sửa lại: “Tôi lời được một lô hàng, anh bớt đi một kẻ địch, là cục diện cùng có lợi. Cháu của anh không tồi, tôi rất xem trọng cậu ấy, nếu sau này Diệm Bang giao vào tay cháu anh, tôi tin rằng cơ hội hợp tác của chúng ta vẫn còn rất nhiều.”

“Chuyện sau này để sau này lại nói.”

Dương Quang ngắt điện thoại, ý cười nhàn nhạt hiện trên khóe môi, trái tim vẫn luôn treo cao cuối cùng cũng buông xuống được.



“Chú hai…” Lúc đứa nhỏ trở về đã rất muộn rồi, ánh đèn trong phòng sách vẫn luôn tỏa sáng. Dương Hi Ngôn nhẹ đẩy cửa bước vào, đón lấy tầm mắt của Dương Quang. Cậu chậm rãi bước đến gần, do dự chốc lát rồi đặt tay mình vào lòng bàn tay của người đàn ông, cảm giác ấm áp trên từng đầu ngón tay của đối phương dần truyền đến, “Con về rồi.”

“Ừ.” Dương Quang rút tay về, nhìn cậu một cái rồi tán thưởng: “Không tồi.”

Dương Hi Ngôn cong khóe môi, khép nửa mắt giấu đi cảm xúc không người biết.

Ngày hôm sau, tin tức ông hai Hồng qua đời lên báo thành phố S, toàn bộ tin tức từ đầu đến đuôi đều không dính nửa chữ đến Diệm Bang.

Chơi với lửa có ngày bị lửa đốt, từ trước đến nay chỉ có ông hai Hồng dám chơi trò quỷ quyệt như vậy, cuối cùng chính mình cũng gặp phải.

Dương Quang không hề thấy vui, bởi vì Hồng Vân Bằng vẫn còn sống!

Có lẽ số mạng chưa tận, nghe nói gã định vào cùng ông hai Hồng lại bị một cuộc điện thoại gọi đi, cuộc gọi không hề quan trọng, lại cứu hắn một mạng, nếu không linh đường hiện giờ không chỉ có một mình ông hai Hồng nằm xuống.

Có lẽ bản thân Hồng Vân Bằng khi nghĩ lại chuyện này cũng đổ mồ hôi lạnh!

Đập vào mắt là một màu trắng, người tham gia tang lễ đều mặc đồ đen. Có Tuần Thành và Triệu Đông theo sau, vẻ mặt Dương Quang không chút cảm xúc quỳ bái, dâng hương, sau đó vỗ bờ vai Hồng Vân Bằng vẫn còn đang trả lễ, an ủi: “Cậu Hồng, nén bi thương.”

“Ai…tôi đã nói không tin được mấy tên nước ngoài, ba tôi lại không nghe .” Hồng Vân Bằng thở dài, vẻ mặt đau thương nhìn Dương Quang nói: “Sau này còn nương nhờ nhiều vào anh cả Diệm, em trai vô cùng cảm kích sự giúp đỡ của anh!”

“Nào có nào có.” Trong con ngươi hắn chợt hiện chút sắc lạnh.

Không lưu lại Hồng Vân Bằng được, nhưng vì chuyện của ông hai Hồng, trong khoảng thời gian ngắn muốn diệt trừ hắn cũng không dễ dàng. Dương Quang không muốn làm lộ, có lẽ hắn nên học theo thủ đoạn của hai cha con này, tìm một tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp thử xem sao?

Cũng chỉ là ý nghĩ chợt lóe qua mà thôi. Trước chưa nói Hồng Vân Bằng có đáng giá để hắn phí tiền phí sức đến như vậy hay không, Dương Quang muốn giết gã cũng không phải là không làm được.

“Ông ba.” Tuần Thành nhắc nhở một tiếng, Dương Quang ngẩng đầu, nhìn lướt qua phía linh đường, đối diện với ánh mắt sáng quắc của ông nói một câu: “Chú ba, nén bi thương.”

“Hừ!” Ông hừ lạnh một tiếng rồi đi trước vài bước, sau khi bị liếc một cái, Dương Quang cũng lập tức bước theo.

“Có phải do thằng nhóc mày làm không?” không thể không nói, ông vẫn còn dành chút cảm tình cho hắn, cố ý chọn một nơi không người chú ý. Ông nói: “Ta cân nhắc cả đêm, cứ thấy chuyện này không đúng. Ông hai rất cẩn thận, nếu mấy tên nước ngoài kia có gì khác thường, nhất định ông ta sẽ phát hiện ra.” Hơn nữa quan trọng là, “Khi nãy ánh mắt mày nhìn Hồng Vân Bằng không đúng! Đừng có nói ta mắt mờ nhìn lầm, hôm nay nhiều người đến như vậy, ta chỉ quan sát mày thôi!”

Sơ suất rồi!

Có phủ nhận cũng vô dụng, lại không thể thừa nhận, Dương Quang nói lời nửa thật nửa giả: “Con buôn súng ống đạn dược chứ đâu có buôn thuốc phiện, đường dây của chú hai con không móc nối được, mấy người nước ngoài kia con cũng không quen biết! Nhưng mà…” Hắn híp mắt: “Vừa nãy con đang nghĩ, chú hai chết rồi, Hồng Môn cũng xem như mất đi một trụ cột, lúc này nếu có người muốn làm gì đó…”

“Sao mày không nói luôn là mày muốn làm gì đi?” Ông lạnh mặt, “Ông hai chết rồi, ta còn chưa chết, nếu mày dám đụng vào Vân Bằng, cho dù phải liều cái bộ xương già này cũng sẽ chém gãy móng vuốt của thằng nhóc mày!” Ông đằng đằng sát khí, đương nhiên Dương Quang sẽ không cho là vui đùa.

“Chú ba.” Dương Quang lạnh mặt nói: “Cho dù con có ý này, xem mặt mũi của chú con cũng sẽ không đụng đến. Hơn nữa, nói một câu không khách sáo, chú cảm thấy quy mô của Diệm Bang hiện giờ có cần phải đấu đến sức đầu mẻ trán với ông già như chú không?”

Vẻ mặt của ông ba Hồng cứng đờ, thật ra chỉ vì ông chịu kích thích hơi lớn. Từ trước đến nay ông vẫn không quan tâm quá nhiều chuyện của Hồng Môn, cho dù có không hợp với ông hai Hồng, nhưng chỉ cần lão còn, thì ông ba Hồng mới có thể nhàn nhã chăm sóc tiệm trà của mình, ông thích yên tĩnh hơn… Ai ngờ được đột nhiên nói mất là mất.

“Mày…” Biểu tình của ông dần hòa hoãn hơn, bán tín bán nghi hỏi: “Không phải do thằng nhóc mày làm?”

Dương Quang cười cười, một câu hai nghĩa nói: “Nếu chú đã hiểu cách làm người của con, vậy thì sẽ không hỏi vấn đề này.”

Ông chú yên tâm, “Còn may, không phải mày là tốt rồi.”

Có người đến tìm, ông ba Hồng được dìu đi, dường như phút chốc lại già thêm mấy phần, vừa đi vừa thở dài, “Thật không khiến người ta bớt lo, lão già này muốn hưởng phúc thêm vài năm cũng không được!”

Dương Quang nhìn theo bóng lưng của ông, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Nhưng nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy cặp mắt sâu thẳm kia lộ ra sự trào phúng nhàn nhạt.

Hắn nói, nhưng không phải nói hết. Ông ba tin, cũng không phải tin hết, chú đến tôi đi đánh vài chiêu thân tình, trong lòng lại có cân nhắc của bản thân.

Đây là xã hội đen, bỗng nhiên Dương Quang cảm thấy hơi mệt mỏi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play