Lại trở về Tất Viên, dường như tất cả mọi thứ đều chưa từng thay đổi. Phòng của Dương Hi Ngôn vẫn giữ nguyên như lúc rời đi, chỉ có đứa nhỏ quay về đã trưởng thành rồi.

“Cậu chủ nhỏ…” Má Kỳ đứng ở cửa, nhìn đứa nhỏ gầy yếu Dương Quang dẫn về, trong mắt là sự đau lòng, “Chào mừng về nhà.”

Dương Hi Ngôn nhìn bà nhưng không nói gì.

Ngoại trừ Dương Quang, rất ít người có thể nghe được câu đáp lời của đứa nhỏ. Má Kỳ biết tính cách của cậu từ trước vì vậy không hề để ý, bà cười cười định nói tiếp đã bị lời nói bất mãn của Dương Quang đánh gãy.

“Chào hỏi cũng không biết? Còn cần tôi dạy sao?” Chuyện ứng xử cơ bản nhất, hắn cho rằng đứa nhỏ này cũng nên tiến bộ hơn.

“Cậu chủ…” Má Kỳ không ngờ một câu tùy ý của bà lại khiến đứa nhỏ bị trách cứ nên nhất thời không biết làm sao.

Vô duyên vô cớ bị cuốn vào bầu không khí kỳ dị của hai chú cháu này, lòng bà tràn ngập bối rối khó xử.

Sao có thể không kỳ dị cho được?

Từ buổi tối hôm ấy Dương Hi Ngôn xuất hiện, trong nháy mắt Tất Viên không còn đủ an toàn nữa. Sau khi Triệu Đông biết chuyện một đứa nhỏ có thể dễ dàng lẻn vào đã bị dọa đổ một thân mồ hôi lạnh.

Đừng nói là cậu ta, đến cả Tuần Thành cũng phải hoảng sợ.

Chẳng hiểu vì sao Dương Hi Ngôn lại mất tích, Dương Quang đặt toàn bộ tinh lực vào chuyện tìm người. Diệm Bang đang trong thời kỳ phất lên, Dương Quang phân người ra như vậy, tất cả mọi thứ đều đổ xuống vai Tuần Thành, anh bận đến mức chân không chạm đất, sau khi xảy ra chuyện mới được biết thông tin.

Người đột nhiên trở về, rồi lại vào bệnh viện, bang chủ nhà mình còn vô cùng tức giận, về phần nguyên nhân, anh và Triệu Đông đến hiện tại vẫn còn mờ mịt.

Mặc dù Tuần Thành cảm thấy lần này Dương Hi Ngôn hành động hơi nông nổi, nhưng đứa nhỏ kia vẫn đang bệnh, hơn nữa Dương Quang còn ra tay. Khi anh nghĩ mọi thứ cứ như vậy mà kết thúc, lại mẫn cảm phát hiện ra bầu không khí giữa hai người tựa hồ có chút không đúng.

Hôm nay trên đường về, hai người không nói với nhau lời nào. Ngoài mặt thấy không có gì khác thường, nhưng tốt xấu gì anh cũng đi theo Dương Quang lâu như vậy, Tuần Thành không đến mức không nhìn ra sự kiềm chế của Dương Quang.

Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó bọn họ không biết.

Dương Quang không nói, Tuần Thành cũng không dám đi nghe ngóng. Nếu như là việc đến cả bản thân Dương Quang cũng không giải quyết được, vậy anh tin rằng dù mình có biết nguyên nhân cũng không giúp thêm được gì. Lúc này chỉ nên đứng một bên nhìn thôi.

Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng thấy Má Kỳ bị dọa sợ, Tuần Thành vẫn không nhịn được định giải vây giúp bà. Vậy mà đứa nhỏ vẫn luôn gục đầu xuống lại đột nhiên ngẩng lên.

Đối diện với tầm mắt trách cứ của Dương Quang, Dương Hi Ngôn giật mình, ánh mắt chuyển về phía má Kỳ đang bối rối, gọi một tiếng: “Má Kỳ.”

“Ừ.” Má Kỳ vội vàng đáp lời, không dám nói gì thêm, chỉ sợ vì mình mà Dương Hi Ngôn lại bị dạy bảo.

Sao mình giống như chuyện bé xé ra to thế này?

Dưới mấy cặp mắt đang cẩn thận quan sát hắn, sắc mặt Dương Quang tối xuống, lập tức xoay người rời khỏi, không thèm để ý đến biểu tình của những người dưới lầu.

Dù sao cũng đã đón người về rồi, nên làm gì thì làm đó.

Hắn cho rằng sắc mặt mình đã đủ ôn hòa, lại quên mất người biết được chân tướng chỉ có Tư Đồ Lỗi và Thiệu Phong. Tuần Thành và Triệu Đông thấy hắn có chút lãnh đạm, lại nhìn Dương Hi Ngôn đứng lẻ loi bên kia, hai người nhìn nhau, không nói lời nào theo sau Dương Quang lên lầu.

Đứa nhỏ bị bỏ lại một mình mờ mịt nhìn về phía cầu thang, ánh mắt lại chìm vào cảm xúc nào đó má Kỳ không biết, bà chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên chua xót.



Một đôi cha con đang tốt đẹp sao lại ồn ào thành thế này?

Lúc Tuần Thành và Triệu Đông bước vào, Dương Quang đang ngồi sau bàn sách, trên mặt không chút cảm xúc nào nhìn về phía sau lưng bọn họ, không bất ngờ khi không thấy bóng dáng đứa nhỏ kia.

Nghĩ ngợi một lúc, hắn vẫn dặn dò Triệu Đông chuyện thiếu chút nữa quên mất: “Nói với má Kỳ, sắp xếp cho nhóc nghỉ ngơi.”

Dương Quang không muốn vì mình sơ sẩy mà khiến Dương Hi Ngôn nhập viện thêm lần nữa. Đứa nhỏ kia có lẽ không xem nhẹ cơ thể mình như vậy, nhưng Dương Quang không thể không để ý.

Trạng thái cơ thể của Dương Hi Ngôn đáng lẽ nên ở lại bệnh viện thêm hai ngày nữa thì tốt hơn, nhưng cậu không thích bệnh viện, Tư Đồ Lỗi cũng nói không ngại chạy đến Tất Viên.

Nghe thật giống một bác sĩ tận tâm với chức vụ của mình, nhưng nếu ánh mắt vui sướng khi thấy người ta gặp họa của hắn có thể thu bớt lại một chút, Dương Quang sẽ càng vui hơn.

Khi Tư Đồ Lỗi biết không giúp nổi Dương Quang, hắn bèn đặt mình vào trạng thái xem kịch hay. Nhưng Dương Quang chẳng còn sức lực nào mà oán giận một câu ‘quen sai bạn rồi’, hơn nữa hắn có thể oán giận với ai cơ chứ?

Một Dương Hi Ngôn không bớt lo chút nào đã đủ khiến hắn đau đầu, hắn không muốn tìm thêm phiền phức ở chỗ khác nữa.

Hơn nữa chuyện này người khác cũng không giúp được gì.

Dương Quang xoa thái dương có hơi đau nhức, hắn ngẩng đầu lên vừa lúc bắt gặp nụ cười chưa kịp tan biến của Tuần Thành.

“Anh cười cái gì?”

“Không có gì.” Dưới ánh mắt cảnh cáo của hắn, Tuần Thành cố gắng kéo độ cong khóe miệng của mình trở lại bình thường.

Sao từ trước đến nay không cảm thấy bang chủ nhà mình lại là người dễ bị mất tự nhiên nhỉ? Biểu hiện lạnh nhạt bên ngoài thật sự đối lập mãnh liệt với mối lo lắng trong lòng.

Tuần Thành cảm thấy có một câu nói vô cùng phù hợp với hoàn cảnh hiện tại, đáng thương thay tấm lòng cha mẹ khắp thiên hạ.

Nếu hắn thật sự không phải mặc kệ, vậy Tuần Thành cũng không cần chỉ bàng quan đứng nhìn nữa. Mặc dù anh không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ một chút cũng có thể đoán ra được nguyên nhân phiền não của bang chủ nhà mình, có lẽ gặp vấn đề trên phương diện giáo dục đứa nhỏ.

Thân là bậc cha chú, anh hào phóng chia sẻ kinh nghiệm dạy dỗ với Dương Quang, “Tôi cảm thấy với tính cách của cậu Ngôn, cứ lạnh nhạt mãi cũng không tốt, cho dù có nổi loạn nữa nhưng cuối cùng vẫn rất nghe lời cậu, khuyên nhủ nhiều hơn là được rồi.”

Tuần Thành không nói với Dương Quang, biểu tình của Dương Hi Ngôn trước khi anh lên lầu…giống như thú con bị vứt bỏ, bối rối mờ mịt khiến người khác đau lòng.

Cho dù đã qua bao nhiêu năm thì trình độ ỷ lại của đứa nhỏ kia với bang chủ nhà mình không hề thuyên giảm chút nào.

Anh cảm thấy vui mừng, lại không biết rằng sự ỷ lại này mới là nguyên nhân khởi đầu cho tất cả phiền não của Dương Quang.

“Anh xác định muốn dạy tôi cách nuôi trẻ con?” Dương Quang có chút buồn cười liếc nhìn Tuần Thành, nói: “Cho dù phụ huynh tôi đây không đạt tiêu chuẩn, thì nhóc cũng đã lớn đến vậy rồi, anh lại đi so nhóc với một đứa bé mới biết đi sao?”

Phụ tá đắc lực theo bên cạnh hắn đã thành gia lập thất từ sớm. So với người khác thì Tuần Thành và Triệu Đông làm cha có hơi trễ, nhưng so với trước đây, Dương Quang lại cảm thấy hướng phát triển này không tồi chút nào.

Tuần Thành không chết trẻ trong lần bang phái tranh đấu như lúc trước, cũng nhờ Dương Quang ‘đập’ mãi cho tỉnh mà Triệu Đông mới thoát khỏi lần vào tù khi đó. Theo sự phát triển ổn định của Diệm Bang, hai người bọn họ cũng ổn định cuộc sống, có vợ có con, cả nhà hòa thuận.

Rõ ràng có sự thay đổi, giống như Tuần Thành, giống như Triệu Đông, kể cả bọn Tư Đồ Lỗi nữa. Rất nhiều chuyện có sự nhúng tay của hắn đều dẫn đến kết cục không giống khi trước, vậy thì tại sao…

.

Có nhiều lúc, không ai cho hắn được câu trả lời, bản thân phải tự tìm lấy đáp án



Nhìn như không có gì thay đổi, kỳ thật cái gì cũng đã thay đổi rồi.

Dương Quang cố gắng dùng thái độ mà hắn cho rằng đã hết mức ôn hòa để đối xử với đứa nhỏ không nghe lời kia. Người vẫn còn đang bệnh, cho dù có muốn dạy bảo cũng không gấp gáp đến vậy.

Nhưng mà thái độ hắn cho rằng ôn hòa, trong mắt người ngoài vẫn luôn cảm thấy nhiều thêm vài phần lạnh nhạt.

Má Kỳ đứng đằng xa nhìn hai người yên lặng không hề giao lưu trên bàn cơm, rõ ràng khung cảnh khi trước ấm áp đến mức nào hiện tại lại không ngừng khiến người khác lo lắng.

Dương Hi Ngôn có ăn ít, Dương Quang cũng không hỏi đến. Không phải hắn không quan tâm, chỉ là hắn biết với thân thể hiện giờ của Dương Hi Ngôn, cho dù có ép cậu ăn hết một tô cơm lớn cũng chỉ tạo thêm gánh nặng cho cơ thể của đứa nhỏ. Vì vậy hắn không nói gì, một chút không vui cũng giấu vào sâu trong đáy mắt.

Động tác gắp rau chợt dừng lại, Dương Quang ngẩng đầu liếc đứa nhỏ một cái, “Không đói phải không? Không lo ăn cơm cứ nhìn loạn cái gì?” Hắn không phải người chết, đương nhiên biết Dương Hi Ngôn vẫn luôn nhìn hắn, ánh mắt quan sát rõ ràng như thế, hắn muốn vờ như không để ý cũng khó.

Dương Quang buông đũa nói: “Ăn no rồi thì đi thay quần áo đi, Tyson rất nhớ nhóc, nếu đã về rồi thì đến gặp đi.”

“Dạ.” Dương Hi Ngôn đáp lời nhưng lại không hề nhúc nhích, cậu đang đợi Dương Quang ăn cơm xong.

Đến khi Dương Quang thay quần áo xuống lầu, Dương Hi Ngôn đã đợi một lúc lâu.

“Đi thôi.”

Hắn đi trước, Dương Hi Ngôn bám sát theo sau.

Sự náo nhiệt ở Ám Dạ vẫn như xưa, nhân viên pha chế ở quầy đã đổi thành người khác, nhưng vẫn quen thuộc với Dương Quang. Thấy hắn đến, y vẫy tay chào đón, “Hi, Diệm.” Ánh mắt lại đảo một vòng trên người Dương Hi Ngôn, y hỏi: “Bạn giường mới?”

“Nói bậy gì đó? Cháu tôi!” Liếc y cảnh cáo, Dương Quang ngồi xuống ghế cao ở quầy bar, không nhìn đến ánh mắt ảm đạm của Dương Hi Ngôn, hắn hỏi: “Tyson đâu?”

Nhân viên pha chế xoa mũi, khách sáo cười với Dương Hi Ngôn một cái rồi mới nói: “Ra ngoài với bà chủ rồi.” Y lại nhìn thời gian nói: “Chắc khoảng nửa tiếng nữa sẽ về.”

Gã to con cô đơn nhiều năm cuối cùng cũng tìm được một người phụ nữ quấn lấy y. Cô quấn hết hai năm, cuối cùng Tyson cũng bằng lòng cưới, từ đây Ám Dạ có nhiều thêm một bà chủ.

“Vậy tôi đợi.” Dương Quang nói rồi từ chối ly Bloody Mary y đưa đến, nói với Dương Hi Ngôn vẫn luôn đứng yên: “Ngồi đi.”

Đẩy ly nước lọc đến trước mặt Dương Hi Ngôn, hắn nói với nhân viên pha chế: “Hôm nay tôi không lên sàn, đổi ly khác đi.”

“Được.”

Trước quầy bar, hai chú cháu, mỗi người cầm một ly nước nhìn về phía sàn nhảy trai gái hòa lẫn vào nhau.

Nói đúng hơn, Dương Quang đánh giá người khác, Dương Hi Ngôn lại quan sát hắn.

Người đàn ông mặc tây trang màu xám, không cài nút áo, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong, quần kaki thon dài ôm lấy đôi chân vắt chéo, tư thế tao nhã lại mang theo khí thế không thể phớt lờ. Từng ngón tay dài cầm ly rượu, khớp xương tuyệt đẹp, khó mà nhìn ra đôi tay ấy có thể đánh nát cằm đối thủ chỉ trong một quyền cũng như lấy mạng người khác chỉ bằng một phát súng.

Không thể nghi ngờ lực hấp dẫn của Dương Quang.

Mà giữa không gian xa hoa trụy lạc này, không ai có thể nhìn thấy một chút tang thương trong đôi mắt sâu thẳm của hắn.

Không nói chuyện với Dương Hi Ngôn, vì Dương Quang không biết bản thân nên nói gì với cậu. Hiện giờ hắn hơi sợ khi nhìn vào đôi mắt của đứa nhỏ, vì vậy chỉ có thể chuyển tầm mắt đến sàn nhảy, ngắm nhìn từng gương mặt trẻ tuổi kia. Dương Quang có chút bùi ngùi, nơi ấy đều là người trẻ tuổi, có thể thoải mái tiêu xài thanh xuân, nào giống như hắn, cộng cả vào thì đã là một người hơn bốn mươi tuổi rồi. Không già, thế nhưng đã sớm mệt mỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play