Cuối cùng chuyện làm ăn với Hồng Môn vẫn tiếp tục như dự đoán.
Mặc dù có thể nói Hồng Môn đang ngồi ghế đầu trong các thế lực xã hội đen ở thành phố S, nhưng ngọn gió của Diệm Bang đang thổi mạnh, nếu ông hai Hồng không quản gì hết mà đấu lại, vậy Hồng Môn cũng không kiếm được chỗ tốt.
Ông hai Hồng không làm chuyện lỗ vốn, híp đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm Dương Quang một lúc lâu, nhả ra một câu: “Quan hệ giữa anh cả Diệm với ông ba nhà chú không tồi, vậy chú đây lấy hai phần anh cả Diệm không có ý kiến gì chứ?”
Dương Quang nhún vai, “Xem như tôi hiếu kính chú hai chú ba, không ý kiến.” Kết quả thế này hắn đã sớm nghĩ đến rồi.
Vì thế hai nhà đánh nhịp cùng nhau thanh trừng thành Tây.
Hành động lần này quá lớn, nhưng cũng vì chuyện lần này, cuối cùng Diệm Bang đã có thể đứng cùng độ cao với Hồng Môn.
Người có thể đoạt được nửa khối thịt béo trong tay ông hai Hồng, Dương Quang muốn không nổi tiếng cũng khó.
“Người bên Long Môn mời tôi ăn cơm?” Dương Quang nhíu mày, “Tôi thanh trừng thành Tây, gã lo thành Bắc của gã, nước sông không phạm nước giếng, đang yên lành mời tôi ăn cơm làm gì?”
Tuần Thành cười cười, đẩy thiệp mời đến trước mặt Dương Quang, nói: “Có lẽ cho rằng chúng ta xử thành Tây trước tiếp theo sẽ là thành Bắc, hai năm nay bên đó khá loạn.”
“Không phải thành Bắc vẫn luôn loạn sao?” Đủ thứ hỗn tạp, đủ mọi hạng người, yêu ma quỷ quái gì cũng có, loạn có tiếng từ sớm rồi. Dương Quang bĩu môi, “Chỗ như thế có tặng tôi cũng không cần.” Muốn quản cũng không quản nổi.
“Vậy tôi trả thiệp về?” Tuần Thành dò hỏi, nghĩ rồi vẫn thấy nên đề nghị, “Gặp một lần cũng không có gì xấu, tỏ rõ chúng ta không có dã tâm đó, bang chủ Long Môn tôi đã từng gặp, tràn ngập hơi thở kẻ cướp, nếu từ chối không chừng còn cho rằng chúng ta kênh kiệu!”
“Cho dù có kênh kiệu thì gã ta có thể làm gì tôi?” Dương Quang không để ý cười, “Gã nhảy nhót không được mấy năm nữa đâu.”
Hai năm nay Tôn Ninh Vũ bắt đầu âm thầm mở rộng thế lực của mình, chỉ có điều vẫn khá kín kẽ mà thôi, nếu không phải Dương Quang vẫn luôn cho người theo dõi, hắn cũng không chú ý đến mấy động tác nhỏ đó.
Nói đến người này, Dương Quang cũng đối mặt với y không ít lần, y vẫn làm nhân viên ở Ám Dạ, thỉnh thoảng cũng lên sàn đấu. Một thanh niên nhìn có vẻ yếu ớt như thế, không ai ngờ được sẽ có một ngày thống lĩnh thành Bắc, buôn lậu thuốc phiện mở sòng bạc mua bán súng ống đạn dược, cái gì cũng dám làm.
Tuần Thành hiểu lầm ý của Dương Quang, vẻ mặt hiện lên kinh ngạc, “Không phải bang chủ nói không có hứng thú với thành Bắc sao?”
“Tôi không có hứng, người khác có.”
“Hồng Môn?”
“Thành Bắc nhiều người nghèo, lão già còn ghét bỏ không kiếm được bao nhiêu.”
“Vậy…”
“Đừng đoán nữa.” Dương Quang khoát tay, “Trả lời đi, cứ nói tôi không có thời gian.”
“Được rồi.”
Dương Quang lại không biết rằng chính vì lần từ chối này mà chôn xuống tai họa ngầm.
.
“Gần đây có phải mày lại làm chuyện tốt gì không? Sao tao lại nghe thấy tên mày từ miệng người nhà vậy?” Lại là buổi tụ tập cố định vài tháng một lần, Nghiêm Phong liếc mắt đánh giá Dương Quang.
“Có sao?” Dương Quang giả ngốc, nói: “Có thể vinh dự được người nhà mày nhắc đến, tao lại làm chuyện gì khiến thiên hạ căm ghét sao? Nhưng tao không nhớ là chuyện gì?”
“Nói rõ tên mày cuối cùng cũng lăn lộn ra được tí kết quả.” Vẻ mặt Tư Đồ Lỗi vậy mà lại vô cùng tán thưởng.
“Có hay không trong lòng mày tự biết.” Nghiêm Phong uống rượu, liếc mắt nhìn hai người, đột nhiên hỏi: “Sao lần này không dẫn Hi Ngôn theo?”
“Ừ, tao đang định hỏi đây?” Mạc Tĩnh Thành cũng hiếu kỳ.
Số lần Dương Quang dẫn Dương Hi Ngôn đến đây không ít, mấy người bọn họ đã tập thành thói quen mỗi khi gặp hắn sẽ nhìn thấy thêm một cái đuôi nhỏ đi theo.
Đột nhiên hôm nay không thấy, ngược lại cảm giác rất kỳ quái.
“Nhóc không rảnh.” Đứa nhỏ vừa tập súng lại vừa luyện quyền anh, lấy đâu ra thời gian? Hơn nữa… “Nhóc không nhỏ nữa, về sau không thể dẫn đến mấy nơi thế này được, miễn cho bị tao dạy hư.”
“Yo, mày còn biết tự kiểm điểm cơ?” Tư Đồ Lỗi đánh giá Dương Quang từ trên xuống dưới, dường như gặp được chuyện gì khó tin lắm, “Nói với mày không ít lần, mày vẫn không lọt tai, bị anh hai nhà mày vào giấc mơ dạy dỗ hả?”
Dương Quang bĩu môi, “Chưa biết ai dạy dỗ ai đâu?”
Hắn quay đầu nhìn Thiệu Phong, cứ cảm thấy từ lúc mình bước vào cửa, y cứ như có chuyện muốn nói lại thôi, Dương Quang hỏi: “Sao vậy?”
Thiệu Phong nhìn hắn, gương mặt vẫn luôn không có cảm xúc gì hiếm khi lộ ra chút do dự, “Giúp chuyện này được không?”
“Được, mày nói đi!”
Hỏi cũng không cần hỏi, hơn nữa Dương Quang tính toán thời gian cũng đã đoán được Thiệu Phong gặp phải chuyện gì.
Thiệu Phong thấy hắn không hỏi gì đã đáp ứng, ánh mắt y chợt dịu lại, nói: “Tìm giúp tao một nơi bí mật, tao muốn ở một thời gian.”
“Trốn người?” Mạc Tĩnh Thành vừa nghe đã khơi lên hứng thú, y xáp đến gần, hiếu kỳ hỏi: “Mày trốn ai vậy? Hay chúng ta ở chung đi, tao cũng đang trốn anh tao nè!”
“Biến biến biến!” Tư Đồ Lỗi đẩy y ra, ánh mắt cũng sáng rực nhìn Thiệu Phong, nói: “Trên đời này có người mày phải trốn sao, ai vậy?”
Đến cả Nghiêm Phong cũng cảm thấy hiếu kỳ.
Thiệu Phong không thèm để ý mấy người bọn họ, chỉ nhìn Dương Quang hỏi: “Được không?”
“Có gì hay mà hỏi?” Dương Quang hoàn toàn không quan tâm nói: “Về sau cũng biết thôi, cậu ta không nói tụi mày có cách nào cạy miệng cậu ta ra sao?”
“…” Thật sự không có cách nào hết.
Thiệu Phong gật đầu với Dương Quang, nói một tiếng: “Cảm ơn.”
“Đều là anh em, khách sáo cái gì!”
“Vớt tao theo với được không?” Mạc Tĩnh Thành xen vào, nói; “Gần đây tâm tình của anh tao không tốt cứ giận chó đánh mèo với tao, phiền gần chết, tao muốn dọn ra ngoài!”
Dương Quang nhún vai, “Mày hỏi xem Thiệu Phong có chịu ở chung với mày không.”
Mạc Tĩnh Thành nhìn Thiệu Phong, lại nhìn Dương Quang, cuối cùng bĩu môi, “Không giúp thì không giúp, còn hỏi cái gì có chịu hay không, cậu ta đồng ý tao cũng không thèm!” Ở cùng một chỗ với Thiệu Phong kiệm lời kiệm luôn cả biểu tình, Mạc Tĩnh Thành cảm thấy y sẽ nghẹn chết mất.
Tư Đồ Lỗi chuyển mắt vỗ vai y, dụ dỗ nói: “Có muốn đến ở chung với tao không?”
Hắn vừa nói ra, Dương Quang và Nghiêm Phong đều quay đầu lại nhìn, đến cả Thiệu Phong cũng hơi liếc mắt sang.
“Ngon luôn!” Hiếm khi nào Tư Đồ Lỗi rộng rãi, đương nhiên Mạc Tĩnh Thành sẽ không từ chối, thế nhưng lòng đề phòng không thể không có, y hỏi Tư Đồ Lỗi: “Mày lại có ý tưởng quỷ quái nào không đó?”
“Ý tưởng quỷ quái cái khỉ gì?” Tư Đồ Lỗi đập Mạc Tĩnh Thành, y vội vàng né tránh, hắn bĩu môi nói: “Tao chỉ cho mày ở chỗ ở thôi, tiền thuê phòng, tiền ăn tiền uống tự mình trả!”
Mạc Tĩnh Thành xoa mũi, cảm thấy bản thân mình nghĩ nhiều rồi, điều kiện của Tư Đồ Lỗi cũng không hà khắc, vì vậy y gật đầu nói: “Được, ngày mai tao dọn sang!”
Dương Quang nhìn Nghiêm Phong một cái, thấy biểu tình của hắn không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt có phần thoải mái, lại nhìn sang Tư Đồ Lỗi, tuy rằng cười vui vẻ, nhưng ánh mắt lại thêm phần ảm đạm, thêm phần cương quyết.
Tư Đồ Lỗi thích Nghiêm Phong, Nghiêm Phong lại yêu một người không thể yêu, tất cả những điều này Dương Quang đã sớm biết. Không biết vì sao lần này Tư Đồ Lỗi lại buông tay kiên quyết đến thế, mặc dù đời trước chuyện giữa hai người bọn họ náo loạn đến mức khiến mối quan hệ gần như tan vỡ. Nhưng khi hắn trở thành nhân tố tồn tại không xác định, câu chuyện có xảy ra thay đổi cũng không có gì kỳ quái, có thể nghĩ thông suốt vẫn luôn là chuyện tốt.
Dương Quang nâng ly về phía Tư Đồ Lỗi, im lặng biểu đạt ý tứ: Đừng đùa cậu ta.
Tư Đồ Lỗi liếc hắn, ôm vai Mạc Tĩnh Thành bày ra bộ dáng anh em tốt.
“Hình như cái gì mày cũng biết?” Ra khỏi quán bar, Thiệu Phong trực tiếp lên xe với Dương Quang.
“Mày cũng đâu phải không biết gì?” Dương Quang cười nhìn y, sau đó bảo tài xế, “Lái xe, về Tất Viên.”
“Đưa tao đến chỗ mày luôn?” Thiệu Phong khẽ khàng nhíu mày, nói: “Anh ta sẽ tra được.”
“Mày cho rằng ở nơi khác thì không tra được?” Dương Quang hỏi ngược lại.
“Tao cũng không cố ý đi điều tra mấy chuyện này, vô tình biết mà thôi, đừng nghĩ nhiều.” Dương Quang vỗ vai y an ủi: “Mấy người trong vòng giao tiếp của mày như tụi tao đều bị điều tra hết rồi, rất nhanh anh ta sẽ biết mày ở chỗ tao, ở đâu thì cũng vậy thôi.”
Con ngươi của Thiệu Phong tối lại, “Mày thấy nên làm sao bây giờ?”
“Thuận theo tự nhiên.”
Người Thiệu Phong muốn trốn là cấp trên của mình, ông chủ công ty Thiên Ngu, xem như trúc mã với y. Sau này Thiệu Phong mới muộn màng phát hiện ra, người ta dốc hết sức khiến y nổi tiếng, lại ôm tâm tư khác với y.
Thiệu Phong nói: “Chỉ là tao không quen.” Từ bạn bè trở thành người yêu, khoảng thời gian quá độ này vẫn luôn khiến người khác không được tự nhiên.
Dương Quang cười cười, “Quen là được rồi.” Hắn nhìn Thiệu Phong nói: “Cái giới này của chúng ta khó mà kiếm được người bên nhau dài lâu, mặc dù tao không có ấn tượng gì mấy với người kia, nhưng tao tin ánh mắt mày.”
Thiệu Phong trầm mặc một lúc, lát sau mới nói: “Tao cần yên tĩnh.”
“Tao hiểu.” Dương Quang gật đầu nói: “Tất Viên chỉ có tao với Hi Ngôn, người giúp việc chỉ ở lại ban ngày, tao sẽ dặn dò họ không làm phiền mày.”
Về đến Tất Viên đã thấy đứa nhỏ ngồi trong phòng khách, yên tĩnh cuộn tròn trên sô pha, ôm đầu gối xem ti vi.
Cậu thấy Dương Quang trở về lập tức ngồi dậy, gọi một tiếng: “Chú hai.” Đến khi thấy Thiệu Phong sau lưng hắn, đứa nhỏ ngẩn người, đây là lần đầu tiên Dương Quang dẫn người không phải là đàn em của hắn về Tất Viên.
Dương Quang nhìn cậu hỏi: “Chú Thiệu, không nhận ra hả?”
Dương Quang thấu hiểu nói: “Tao dẫn mày lên phòng.”
Phòng cho khách đến Tất Viên đều ở lầu ba, ngoại trừ mấy người Triệu Đông, người ngoài cũng không đến đây, trên cơ bản các phòng đều trống.
Đẩy hết tất cả cửa phòng ra, Dương Quang nói: “Chọn tùy thích, cần gì thì ngày mai nói với má Kỳ một tiếng.”
Thiệu Phong gật đầu, nói tiếng “Cảm ơn.”
Dương Quang vỗ vai y nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe đi, trong vòng nửa tháng tới anh ta không vào đây được đâu.” Dương Quang không dám khoa trương quá, dù sao người ta cũng là ông chủ một công ty, Diệm Bang nhỏ bé của hắn nói không chừng người ta còn không để vào mắt.
Dương Quang xuống lầu, thấy đứa nhỏ vẫn còn ngẩn ngơ, hắn hỏi: “Sao vậy?”
Đứa nhỏ hỏi: “Chú Thiệu Phong sẽ ở lại đây sao?” Cậu luôn cho rằng nơi đây là nhà của mình và chú hai.
“Ngốc.” Tâm tư đứa nhỏ đều viết hết lên mặt rồi, Dương Quang bật cười có chút bất đắc dĩ: “Chúng ta là chủ nhà, chú Thiệu Phong là khách, nhà nào mà không có khách đến chơi.”
“Không hiểu nhóc đang nghĩ cái gì nữa.” Xoa đầu đứa nhỏ, Dương Quang nói: “Đi ngủ đi!”
“Dạ.” Đứa nhỏ gật đầu nghe lời tắt ti vi, nói với Dương Quang: “Chú hai, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Không biết bắt đầu từ lúc nào, không biết học được ở đâu, trước khi ngủ nhất định phải chúc ngủ ngon. Mặc dù có chút trẻ con, nhưng thấy đứa nhỏ vẫn luôn đợi hắn về, Dương Quang cũng tùy ý cậu.
Một chút nuông chiều có thể khiến đứa nhỏ vui ra mặt, Dương Quang thật sự không nỡ từ chối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT