Vận mệnh rốt cuộc có thể thay đổi hay không, Dương Quang không biết, điều hắn có thể làm là phòng ngừa những tai nạn đã biết trước khi nó xảy ra.

Hiện giờ nói đến chuyện lập di chúc có hơi sớm, không đến tình huống bất đắc dĩ, ông hai Hồng sẽ không đổ hết vốn liếng để làm chuyện kia. Dù sao hiện tại hai cha con Hồng Môn kia cũng đang rất kiêu ngạo, loại chuyện đánh không thắng thì thuê sát thủ này cũng đồng nghĩa với việc nhận thua, nhất định bọn họ sẽ không nghĩ đến.

Thật ra Dương Quang chỉ tùy tiện nói thế thôi, nhưng Tuần Thành lại bị dọa đến đờ người, thật lâu sau vẫn chưa hồi thần lại được, Dương Quang có chút buồn cười.

“Tuần Thành…” Dương Quang hỏi anh: “Anh chưa từng suy nghĩ đến vấn đề tôi sẽ chết sao?”

Tuần Thành lắc đầu.

Nếu là Triệu Đông, hiện giờ chắc chắn sẽ nhào lên hỏi rõ Dương Quang có ý gì, nhưng Tuần Thành không giống như thế, cho dù bị dọa gần chết, nhưng tốc độ xử lý thông tin trong đầu vẫn rất nhanh.

Lượt qua một lần những chuyện xảy ra trong bang gần đây, liệt kê cả những khả năng Dương Quang có thể gặp nguy hiểm ra.

Một lúc lâu sau, Tuần Thành hỏi: “Bang chủ lo rằng ông hai Hồng sẽ ra tay ngoan độc sao?”

“Cũng có chút băn khoăn chuyện này đi…”

“Sẽ không đâu.” Tuần Thành khẳng định: “Tình hình hiện tại của Hồng Môn nhất định sẽ không đấu trực tiếp với chúng ta, lợi ích quá nhỏ, thiệt hại lại quá lớn. Cho dù ông hai Hồng không nhịn xuống được cơn tức này thì cũng sẽ không suy nghĩ đến việc tổn thương địch một ngàn lại tự tổn hại mình tám trăm đâu.”

“Tôi biết.” Nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt Tuần Thành, Dương Quang cười cười, “Tôi không lo bên lão ta, nhưng anh có từng nghĩ đến, cho dù không phải ông hai Hồng, lăn lộn trong giới xã hội đen sớm muộn đều dẫn đến một chữ chết.”

“Bang chủ…nghĩ xa quá rồi…” Lời hắn nói, Tuần Thành không cách nào phản bác được, lại có chút không tán đồng Dương Quang buồn lo vô cớ thế này. Cuối cùng đành bất đắc dĩ nói với hắn: “Sau này bang chủ đừng bất chợt dọa người thế này nữa, rèn luyện tim quá đi.”

Dương Quang bĩu môi, cũng không có ý kiến gì thêm với hành động trốn tránh này của anh.

Hắn không sợ chết, bởi vì hắn đã trải qua rồi, có thứ còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Nhưng đối với những người khác, chỉ cần là chuyện chưa xảy ra thì không cần suy nghĩ đến, có thể sống thêm một ngày đều như kiếm thêm được lời.

.

“Bang chủ, đến rồi.” Tuần Thành gọi Dương Quang một tiếng rồi xuống trước, mở cửa đứng bên cạnh xe.

“Anh cả Diệm vẫn luôn đúng giờ như vậy.” Dương Quang vừa xuống xe đã thấy Hồng Vân Bằng chào đón, như anh em tốt vỗ vai Dương Quang, nháy mắt với hắn một cái: “Hôm nay tôi có chuẩn bị một phần quà lớn cho anh cả Diệm nha!”

“Vậy sao? Cậu Hồng khách sáo quá!” Đối với Hồng Vân Bằng, hai năm nay Dương Quang cũng tiếp xúc không ít. Mặc dù Diệm Bang và Hồng Môn luôn ngầm so đấu cao thấp, nhưng hòa bình mặt ngoài vẫn cần phải gìn giữ, thỉnh thoảng nhận lời mời uống rượu, nói chút chuyện bên ngoài vẫn cần thiết.

“Anh cả Diệm nói gì thế, chúng ta là bạn bè, giữa bạn bè còn cần nói khách sáo hay không sao?” Mở cửa phòng bao, Hồng Vân Bằng chỉ vào cậu trai trẻ tuổi ngồi một mình trên sô pha nở nụ cười mờ ám, “Phía trước phía sau đều sạch sẽ nha.” Tính hướng của Dương Quang xem như cả giới đều biết, nhưng người lăn lộn trong xã hội đen đều không để ý mấy chuyện này, vì vậy trong mắt Hồng Vân Bằng, tặng đàn ông hay tặng rượu không có gì khác biệt.

“Bạn bè…” Có thể vờ xem kẻ thù như bạn bè, có lúc Dương Quang còn phải tự bội phục tính nhẫn nại của mình.

Ánh mắt chợt hiện lên một tia u ám, Dương Quang mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cậu trai kia, nâng cằm đối phương đánh giá một chút, cười nói với Hồng Vân Bằng: “Ngoại hình không tồi, rất phù hợp khẩu vị của tôi, nếu đã là bạn bè vậy tôi không nói mấy lời cảm ơn thêm nữa.”

“Vậy mới đúng chứ!” Hồng Vân Bằng ngồi giữa một đám con gái xinh đẹp, trái ôm phải ấp vẫn không quên ra hiệu cho cậu trai bên cạnh Dương Quang, “Đây là bang chủ Dương Quang của Diệm Bang, hầu hạ cho tốt, cậu đây đảm bảo cưng không cần lo ăn lo mặc.”

Đối với bên ngoài, Hồng Vân Bằng vĩnh viễn bày ra dáng vẻ ăn chơi trác táng, ăn nhậu phóng túng, cái gì cũng tinh thông.

Nhưng thật ra mà nói, hắn nguy hiểm hơn cha mình nhiều. Tầm nhìn của ông hai Hồng nhỏ, lá gan cũng nhỏ, mà Hồng Vân Bằng nhìn qua rất rộng lượng, thật ra lại có sở trường ngụy trang bản thân mình rất tốt. Trước mặt xưng anh gọi em, sau lưng lại đâm một dao, hơn nữa loại người như vậy còn rất lớn gan….

Không được, thời cơ vẫn chưa đến.



Dương Quang tán gẫu câu được câu không với Hồng Vân Bằng, uống một ngụm rượu, rũ đôi mi che giấu đi sự u ám nơi đáy mắt. Hắn liếc nhìn bàn tay đang nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên đùi mình, khi ngẩng đầu đã đeo lên nụ cười lỗ mãng.

“Không phải nói còn sạch sao? Mới như vậy đã không đợi kịp?” Nắm chặt cằm của cậu trai, Dương Quang cúi đầu hôn sâu, hôn đến khi đối phương muốn ngất xỉu mới buông ra. Nhìn đôi má ửng hồng của cậu ta, ánh mắt mơ màng xụi lơ tựa vào người hắn thở dốc, Dương Quang cong khóe môi, kéo tay đối phương đặt lên ‘khủng long bạo chúa’ của mình.

Dương Quang nhíu mày với Hồng Vân Bằng nói: “Tôi đi trước đây cậu Hồng.”

Thật ra không có gì nhiều để nói, chuyện trong bang tránh né không nói, Dương Quang không thích đàn bà, Hồng Vân Bằng không thích đàn ông, hứng thú sở thích không giống nhau, chuyện có thể tán gẫu đã ít lại càng ít, vì vậy Hồng Vân Bằng cũng đã quen với việc Dương Quang đến vội vàng đi cũng vội vàng rồi.

Hồng Vân Bằng nhìn cậu trai kia cười mờ ám, nâng ly rượu về phía Dương Quang, “Chơi vui!”

Phất tay với gã, Dương Quang dẫn Tuần Thành luôn đứng làm phông nền và đám bảo tiêu, nhân tiện “ôm” luôn quà tặng rời đi.

Vừa lên xe, hắn đã vứt người đang dán sát bên hắn sang một bên.

Nụ cười vẫn treo trên mặt chợt biến mất, lạnh lùng dặn dò Tuần Thành: “Xử lý đi.”

Cứ theo phương thức như vậy, đưa người đến bên cạnh, vừa nhắc nhở lại vừa ôm tâm lý may mắn, nếu như hắn thật sự giữ người lại bên cạnh, như vậy không khác nào ghim một cây đinh bên cạnh mình.

Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thỉnh thoảng vẫn khiến người khác đau nhói.

.

Đứng giữa đám người dưới sàn đấu, nhìn người đàn ông ra tay tàn nhẫn khiến đối thủ không có cơ hội đánh trả lại bên trên, Triệu Đông hỏi người to con bên cạnh mình, “Anh cả chúng tôi làm sao vậy?”

Bị Tuần Thành triệu hồi đi đón người, cậu ta tìm một vòng mới biết Dương Quang đã đến Ám Dạ.

“Cái gì làm sao?” Rõ ràng Triệu Đông hỏi sai người rồi.

Tyson vừa xem vừa gật đầu, vẻ mặt thỏa mãn nói: “Tôi thích trạng thái này của cậu ta.”

Mỗi một bắp thịt trên cơ thể đều tràn đầy sức mạnh, cả người cứng rắn, không khác gì thú hoang cắn xé đối phương không chút lưu tình, mỗi lần ra tay giống như muốn cắn rớt một khối thịt to…đây mới là Dương Quang mà Tyson đã từng hiểu rõ nhất.

Triệu Đông trợn mắt há mồm nhìn y một cái, khó hiểu lắc lắc đầu, lại nhìn lên người đàn ông giơ cao hai tay, bày ra tư thế cuồng ngạo trên sàn đấu, Triệu Đông không kiềm chế được sợ run cả người. Cậu ta luôn cảm thấy anh cả nhà mình ngày càng đáng sợ.

.

Trở về Tất Viên, má Kỳ vội ra đón hắn, “Cậu chủ.”

“Ừ.” Nhìn phòng khách trống rỗng, Dương Quang hỏi: “Chưa về sao?” Mọi khi hắn về nhà giờ này, đứa nhỏ đã đợi trong phòng khách rồi.

“Về rồi.” Má Kỳ cười nói: “Hôm nay cậu chủ nhỏ hỏi tôi có biết sinh nhật của cậu chủ không, tôi nói không biết, cậu ấy lên lầu rồi.”

“Sinh nhật?” Dương Quang chợt ngừng động tác, “Nhóc hỏi cái này làm gì?”

Thấy má Kỳ lắc đầu, Dương Quang xoay người lên lầu, vừa đi được vài bước đã thấy Triệu Đông ôm điện thoại vọt tới. “Anh cả…”

“Sao còn chưa đi?”

“Em…” Triệu Đông bị ghét bỏ vô cùng sầu não, “Em vừa định đi thì nhận được điện thoại của cậu Ngôn, hỏi em có biết ngày sinh nhật của anh không.”

Triệu Đông hỏi Dương Quang: “Anh cả, sinh nhật anh ngày mấy? Hiếm khi nào cậu Ngôn gọi điện cho em, nói không biết với cậu ấy em ngại ngùng!”

Dương Quang liếc cậu ta, “Đến cả anh còn không biết, làm sao mày biết được?”



“Cái này…”

“Mau cút.”

Dương Quang xoay người lên lầu, trong mắt gợn chút hoài nghi, đang yên đang lành sao Dương Hi Ngôn lại hỏi sinh nhật mình?

Lúc Dương Quang tìm được Dương Hi Ngôn, đứa nhỏ đang trong phòng mình, rũ mắt ôm điện thoại, thoạt nhìn có chút rầu rĩ.

Dương Quang vươn tay gõ cửa phòng, Dương Hi Ngôn ngẩng đầu lên thấy hắn, trong phút chốc ánh mắt sáng rực lên, đứng dậy gọi một tiếng: “Chú hai.”

“Nhóc làm trò quỷ gì đó?” Kéo ghế ngồi đến trước mặt đứa nhỏ, Dương Quang hỏi: “Đang yên lành đi hỏi sinh nhật chú làm gì?” Hắn ngừng một lúc lại hỏi: “Có phải thằng nhóc Nghiêm Huy lại nói gì với nhóc không?”

Nhắc đến Nghiêm Huy, đến cả Dương Quang cũng không thể không phục nghị lực của nó, vậy mà có thể hoàn toàn không để ý mặt lạnh của đứa nhỏ nhà mình, quấn theo nhóc từ tiểu học đến trung học.

Dương Quang cũng đã nhìn thấy cách thức ở chung của hai đứa, một khắc Nghiêm Huy cũng không yên, tìm đủ cách lăn qua lăn lại, cứ thích nói chuyện với Dương Hi Ngôn. Mà Dương Hi Ngôn thì cứ thích yên lặng ngốc một chỗ, quyết không để ý đến nó. Vậy mà không ngờ hai đứa lại ở chung được đến mấy năm, thật khiến người khác vô cùng kinh ngạc.

“Không có.” Dương Hi Ngôn lắc đầu, đến trước mặt Dương Quang, không biết nên làm thế nào nhìn hắn: “Chú hai, con không biết sinh nhật của chú.”

“Cái này có gì cần tò mò?” Dương Quang cười cười, “Cả bản thân chú còn không biết.” Hắn trầm ngâm một lát lại chợt nghĩ đến, “Có phải trách chú hai không tổ chức sinh nhật cho nhóc không? Cha nhóc không nói cho chú biết ngày sinh, nhóc cũng không biết mình sinh ngày nào.”

“Không phải vậy chú hai.” Hai năm qua Dương Hi Ngôn cao lên rất nhiều, gương mặt đã bắt đầu nảy nở ra đường ra nét. Cậu đã không còn là đứa nhỏ yếu đuối thích nắm chặt tay áo nữa, mà dần trở thành thiếu niên trầm ổn, kiên nghị.

Dương Hi Ngôn nói: “Các bạn học nói phải ghi nhớ sinh nhật và sở thích của những người quan trọng.” Cậu nhìn Dương Quang, thật thà nói: “Con không biết sinh nhật của chú hai, cũng không biết chú hai thích cái gì.” Trong mắt mang theo chút uể oải.

“Nghe ai nói đó?” Dương Quang xoa mái tóc mềm mại của cậu, cười nói: “Sinh nhật chỉ là hình thức mà thôi, có ăn sinh nhật hay không cũng không sao, còn về sở thích…” Sợ là không để đứa nhỏ biết được.

“Chú hai?”

Dương Hi Ngôn vẫn luôn đợi hắn nói tiếp, thấy hắn im lặng bèn nghiêng đầu hỏi: “Chú hai thích cái gì?”

Dương Quang chỉ đành nói: “Không có sở thích gì đặc biệt.”

“Không có cái gì luôn sao?”

“Ừ.” Sau khi suy nghĩ, Dương Quang nói: “Ngày mai chú nói má Kỳ làm bánh kem cho nhóc ăn.” Tổ chức sinh nhật chẳng qua là để ăn bánh kem thôi, không tổ chức vẫn có thể ăn được.

“Dạ.” Dương Hi Ngôn gật đầu, kéo tay Dương Quang, nói: “Cùng ăn.”

Dương Quang tự thấy mấy năm nay tuy rằng hắn không quá nghiêm khắc với đứa nhỏ, nhưng cũng không quá nuông chiều. Cái gì cần cho thì cho, cần chú ý đến hắn cũng chưa từng sơ sẩy. Hắn mong rằng đứa nhỏ này dù không sợ hắn, nhưng cũng đừng quá ỷ lại như hiện tại.

Dương Quang rút cái tay đang bị đứa nhỏ nắm về, thản nhiên nói: “Chú không thích ăn bánh ngọt, nhóc tự ăn đi.”

“Ò…” Thấy Dương Quang rời đi, Dương Hi Ngôn cúi đầu nhìn bàn tay trống trải của mình.

Vẫn không biết chú hai thích gì, nhưng cũng biết được chú hai không thích bánh ngọt.

Dương Quang không ngờ rằng bản thân thuận miệng nói một câu, đứa nhỏ lại luôn ghi nhớ, ngày hôm sau còn chạy đi nói với má Kỳ. Vì thế rất nhiều năm sau trên bàn ăn trong Tất Viên không còn xuất hiện những loại đồ ngọt kiểu Tây nữa, phải đến thật lâu thật lâu sau này, ngẫu nhiên Dương Quang hỏi đến mới biết được nguyên nhân sự việc.

Đối với việc này, Dương Quang chỉ bình luận một chữ: Ngốc.

Mà những chuyện ngốc nghếch đứa nhỏ này làm đâu phải chỉ có một?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play