Địa điểm quay phim ngày hôm sau vẫn là ở quán cà phê, trong đó có một cảnh Hà Hiểu Đông nhiệt tình theo đuổi Tưởng Tuyết Nhi nên đến quán cà phê hẹn nữ chính nhưng nữ chính lại lẻn đi từ cửa sau. Hà Hiểu Đông đứng đợi cho đến khi quán cà phê đóng cửa thì mới phát hiện Tưởng Tuyết Nhi đã trốn.

Một cảnh khác là lúc quán cà phê đóng cửa thì Hà Hiểu Đông rời khỏi quán, thật ra Tưởng Tuyết Nhi chưa có đi xa vẫn luôn ở phía sau nhìn lén Hà Hiểu Đông, sau đó bị Hà Hiểu Đông phát hiện đuổi theo kéo tay Tưởng Tuyết Nhi.

Ở cảnh quay này, vì Hạ Băng mang giày cao gót nên lúc chạy trốn bị té ngã một cái, Quách Thụy Dương vội vàng chạy tới, cậu lo lắng chân anh bị thương nên đã cởi giày anh ra rồi kiểm tra mắt cá chân: “Anh đứng dậy được không?”

Nhân viên công tác ở gần đó muốn tiến lên hỗ trợ nhưng đạo diễn còn không có hô ngừng mà vẫn tiếp tục quay.

Hạ Băng theo bản năng rụt chân lại, Quách Thụy Dương buông anh ra tồi đỡ anh đứng dậy, khi ngẩng đầu lên thì phát hiện người trước mắt vẫn là Tưởng Tuyết Nhi, lúc này trong lòng cậu mới cả kinh nhận ra rằng đạo diễn vẫn còn đang quay phim.

Tưởng Tuyết Nhi nói câu: “Tôi không có việc gì.” Sau đó khập khiễng muốn chạy; Hà Hiểu Đông liền nắm lấy tay Tưởng Tuyết Nhi rồi ôm nữ chính vào lòng ngực.

Đến lúc này đạo diễn mới hô ngừng và ra hiệu cảnh quay này đã kết thúc.

Quách Thụy Dương và Hạ Băng tách ra, Quách Thụy Dương hỏi anh: “Chân anh sao rồi?”

“Anh không sao.” Tuy Hạ Băng trả lời như vậy nhưng biểu cảm trên mặt lại không phải như vậy. Anh cắn chặt môi, cảm giác đau đớn kịch liệt.

“Như thế này mà không sao gì chứ?” Quách Thụy Dương lo lắng dùng tay lau mồ hôi lạnh trên trán của anh.

Bác sĩ của đoàn phim đến kiểm tra một chút rồi nói tình trạng của Hạ Băng nên nhanh chóng chườm đá lạnh và hạn chế tối đa các hoạt động ở chân, sau 24 giờ là có thể đi lại được.

Thật may là cảnh quay hôm nay của Hạ Băng đã kết thúc, chỉ còn lại hai cảnh quay Quách Thụy Dương với Tề Vũ Sinh và Quách Thụy Dương với quản lý quán cà phê.

Quách Thụy Dương ngồi xổm trước mặt Hạ Băng nói: “Em cõng anh về.”

Ở đây cũng chỉ có Quách Thuỵ Dương là có thể cõng Hạ Băng, chân của Hạ Băng thật sự đau đến mức không đi được nên anh đành phải leo lên lưng Quách Thụy Dương.

Quách Thụy Dương bảo Tiểu Lôi và Tiểu Trương cùng đi về khách sạn với cậu, sau đó bảo Tiểu Lôi lấy một ít đá chườm chân cho Hạ Băng rồi vội vàng chạy trở lại phim trường.

Bởi vì lo lắng cho tiến độ quay phim ngày mai nên đạo diễn hỏi Quách Thụy Dương tình trạng của Hạ Băng như thế nào, Quách Thụy Dương nói với đạo diễn là nên dời lại các cảnh quay ngày mai của Hạ Băng và đổi thành các cảnh quay ít chạy nhảy hơn.

Vốn dĩ cảnh quay ngày mai được sắp xếp ở trong khuôn viên trường đại học, là cảnh nam nữ chính rượt đuổi nhau ở sân thể dục nhưng bây giờ đổi thành cảnh hôn môi của ngày mốt. Đạo diễn đi trao đổi với nhân viên công tác để điều chỉnh trình tự quay phim, cũng còn may là tất cả cảnh quay đều diễn ra ở trong trường đại học nên điều chỉnh một chút trình tự quay cũng không tốn quá nhiều tiền, chỉ là phải nói chuyện lại với nhà trường về việc thay đổi địa điểm.

Quách Thụy Dương sợ Hạ Băng cảm thấy áy náy nên khi trở về khách sạn thì nhẹ nhàng bâng quơ nói với anh chuyện này.

“Đổi trình tự quay?” Hạ Băng vô cùng nghe lời, vừa chườm đá vừa muốn nhanh chóng khỏi bệnh.

“Ừm. Cảnh hôn môi ngày mốt đổi thành ngày mai, còn cảnh ngày mai sẽ dời đến buổi tối ngày mốt.”

“Ngày mai là anh khỏi rồi, thay đổi trình tự quay sẽ gây thêm nhiều rắc rối.” Quả nhiên Hạ Băng nói như vậy.

“Không sao đâu anh, mọi người đã sắp xếp ổn thỏa rồi, giờ đổi lại cũng không được.”

Hạ Băng không biết ai là người đưa ra ý tưởng thay đổi trình tự quay này, nhưng là vì anh mà làm cho công việc của mọi người thay đổi cho nên anh cảm thấy không thỏa mái.

“Giày con gái thật sự rất khó mang.” Hạ Băng nói không nên lời.

“Anh mang giày ba phân còn em phải mang giày bảy phân.” Quách Thụy Dương cười nói.

Hà Hiểu Đông là một sinh viên có gia cảnh tốt nên đôi giày Hà Hiểu Đông mang là giày thể thao của một thương hiệu nào đó có tổng chiều cao 7 cm.

Vốn dĩ chiều cao chênh lệch giữa hai người chỉ có một centimet, nhưng bây giờ đã lên đến năm cm làm cho Hạ Băng không có vẻ quá cường tráng.

Tưởng Tuyết Nhi trong kịch bản là mang giày cao gót nhưng tổ đạo cụ tìm không được giày nào cao như vậy nên đành phải đổi thành giày cao gót có đế cao trung bình, cho dù như vậy thì lúc Hạ Băng mang vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Hạ Băng ngồi ở mép giường, anh chỉ tháo tóc giả ra, cũng không tẩy trang, váy cũng không cởi. Quách Thụy Dương thấy anh cúi đầu cầm túi đá chườm mắt cá chân thì ngồi vào bên cạnh anh, sau đó tiếp nhận túi đá chườm lên mắt cá chân của anh.

Váy Hạ Băng đang mặc là một chiếc váy dài và lúc này đôi chân của Hạ Băng đã lộ ra khỏi váy. Quách Thụy Dương nhìn chằm chằm vào cẳng chân Hạ Băng, đùi của Hạ Băng thì vẫn còn giấu ở bên trong váy.

Mắt cá chân phải sưng to, Quách Thụy Dương một tay nắm mắt cá chân anh một tay thì nhẹ nhàng vuốt ve. Hạ Băng cảm thấy da đầu tê dại, không biết là do đau hay là tê, một cảm giác rất kỳ dị. Anh co người lại, Quách Thụy Dương ngẩng đầu nhìn anh.

Hạ Băng chưa tẩy trang nên nhìn qua có vẻ nhu hòa hơn ngày thường, đường kẻ mắt làm anh tăng thêm vẻ gợi cảm, thoạt nhìn trông giống như có một vũng nước trong mắt.

Quách Thụy Dương cảm thấy ánh mắt của Hạ Băng giống như như đang xin tha nhưng cậu không có buông tay ra mà ngược lại còn vuốt ve dọc theo cẳng chân.

Hạ Băng gạt bàn tay đang định thò vào bên trong váy của Quách Thụy Dương. Quách Thụy Dương cũng không kiên trì nữa, cứ như vậy nhìn Hạ Băng hai má đỏ bừng quay sang một bên, lớp phấn dày cũng không che được.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Hạ Băng thì đầu óc của Quách Thụy Dương lại sốt cao. Cậu im lặng tiếp tục chườm đá lạnh cho anh, trong lòng thì liên tục đếm số để chính mình nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Cũng may lúc này Tiểu Lôi đưa cơm tới, tiếng chuông cửa phá vỡ ái bầu không khí ái muội.

Tiểu Lôi đặt cơm xuống, Quách Thụy Dương liền thúc giục tiểu Lôi nhanh chóng rời đi nhưng Hạ Băng lại giữ lại Tiểu Lôi: “Ở lại ăn cơm cùng nhau đi?”

Tiểu Lôi thấy Quách Thụy Dương trừng mắt thì vội vàng lắc đầu: “Không cần! Em không ăn cơm hộp, em với Tiểu Trương sẽ đi ra ngoài ăn.”

“Đúng vậy, cơm hộp có cái gì ngon chứ. Mau đi đi!” Quách Thụy Dương đuổi Tiểu Lôi đi.

Quách Thụy Dương mở cơm hộp ra, kẹp thức ăn cầm lại cho Hạ Băng ăn, Hạ Băng bất đắc dĩ nói: “Tay anh lại không có bị thương.”

“Vậy em ôm anh lại bàn bên kia ăn nhé?”

“Không cần, anh tự mình đi qua được.”

Hạ Băng còn chưa có đứng dậy thì đã bị Quách Thụy Dương bế lên theo kiểu công chúa. Anh sợ bị quăng ngã nên theo bản năng ôm cổ Quách Thụy Dương.

“Em có thể bế anh.” Quách Thụy Dương đặt anh xuống và nói.

“Chỉ có hai bước, anh nhảy qua là tới!” Hạ Băng hơi bực bội.

“Anh không nhanh chóng khoẻ lại, cảnh quay ngày mốt không quay được thì mới là phiền phức.” Quách Thụy Dương nói, “Dù sao hai ngày này cũng không nên làm tăng thêm cơ hội này.”

Hạ Băng im miệng. Anh hơi đau đầu, tẩy trang tắm rửa gì đó sắp tới đây mới thực sự là bài kiểm tra.

Sau khi ăn tối xong, Quách Thụy Dương đi ra ngoài vứt hộp cơm, sau khi trở về thì nói với Hạ Băng: “Anh không tẩy trang sao? Thuận tiện tắm rửa luôn!”

“Ừm.”

Hạ Băng vừa muốn đứng lên thì Quách Thụy Dương lại bế anh lên đi thẳng vào phòng vệ sinh.

“En ra ngoài đi, anh tự làm được.” Hạ Băng thấy Quách Thụy Dương đứng im nên nói với cậu như thế.

“Không được, tắm rửa rất dễ bị trượt chân, em không thể đi.”

Hạ Băng tẩy trang xong thì Quách Thụy Dương đưa khăn lông qua cho anh lau mặt. Tiếp theo liền phải tắm rửa, Hạ Băng và Quách Thụy Dương mắt to trừng mắt nhỏ.

“Anh muốn tắm.”

“Ừm, vậy anh cởi quần áo đi.”

Hạ Băng cúi đầu xuống, Quách Thụy Dương thấy anh không mở được khoá kéo sau lưng nên từ phía sau giúp anh.

“Em vẫn nên đi ra ngoài.” Hạ Băng nói trước khi cởi váy.

Giọng điệu Hạ Băng giống như đang cầu xin. Quách Thụy Dương không nói chuyện ngược lại còn giúp anh cởi váy.

Hạ Băng ngẩng đầu nhìn Quách Thụy Dương thì thấy Quách Thụy Dương cũng đang nhìn anh.

Dãy phân cách 800 từ.

Hạ Băng bị cậu ôm chặt nhưng trước sau vẫn không xoay người lại. Quách Thụy Dương cũng không hề nói cái gì, bởi vì quá mệt mỏi nên đã sớm ngủ thiếp đi.

Sau khi trải qua hoạt động quá mức kịch liệt nên không thể tránh khỏi cảm giác mỏi mệt. Mặc dù Hạ Băng cảm thấy không quá thoả mái khi bị ôm nhưng anh cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play