Hai người lái xe về nhà mà không mua được pháo hoa. Tết sắp đến rồi nên cũng không có ai đi theo, lẽ ra có thể ra ngoài hóng mát nhưng không biết có phải vì thói quen bao năm nay không mà bọn họ không biết phải đi đâu cho nên quyết định trở về nhà.
Vốn dĩ trên đời này có hai loại người, một là loại người luôn cảm thấy cuộc sống thật tẻ nhạt nếu không được ra ngoài chơi bời; loại người còn lại là nếu bắt người đó đi ra ngoài thì thà chết còn hơn. Hạ Băng thì giống kiểu người sau hơn, anh thường không thích đi ra ngoài, điều duy nhất khiến anh có động lực đi ra ngoài là phim mới ra mắt. Vì vậy, ngay cả khi anh không thể đi ra ngoài trong cả một năm thì cũng không sao hết.
Qúach Thụy Dương trước đây thuộc kiểu người đầu tiên nhưng vì bị fan tư sinh theo dõi nên cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dần dần trở thành kiểu người sau. Nhưng cậu phát hiện nếu như ở cùng với Hạ Băng thì có không được ra ngoài cũng không thành vấn đề.
Vì vậy sau khi về đến nhà thì hai người bọn họ yên lặng xem một bộ phim trong phòng khách. Trong phòng khách của Hạ Băng không có TV nhưng có một máy chiếu hoạt động rất tốt. Xem được một lát thì Quách Thuỵ Dương cảm thấy có hơi mệt mỏi nên cậu nằm xuống gối đầu lên đùi Hạ Băng.
Hạ Băng có chút không thoải mái nên đẩy cậu ra: "Nặng lắm."
"Em mệt quá, ca, cho em nằm chút đi."
Hạ Băng không thể chịu đựng được hành vi làm nũng của Quách Thụy Dương. Một khi cậu bắt đầu làm nũng thì Hạ Băng đều muốn chấm dứt ngay hành động này của cậu càng sớm càng tốt cho nên cuối cùng vẫn là để cậu nằm xuống.
Hạ Băng đã ngủ nguyên một ngày nên tinh thần phấn chấn còn Quách Thụy Dương thì đã ngủ say ở trên đùi Hạ Băng.
Thấy cậu ngủ ngon như vậy nên Hạ Băng tắt máy chiếu, sau đó nghiêng người lấy chăn bông đắp cho cậu.
Trời tối đến mức không thể nhìn rõ mọi thứ nên Hạ Băng bật đèn ngủ lên thì Quách Thụy Dương đột nhiên nói: "Hạ Băng, mau mở chân ra để em đi vào."
Hạ Băng bị cậu làm cho giật mình, sau đó nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cậu, không ngờ Quách Thụy Dương lại nói thêm một câu: "Hạ Băng kẹp chặt vào!" "Em sắp tới rồi!"
Hạ Băng nghe vậy thì nổi giận liền nhẹ nhàng tát vào mặt cậu một cái, Quách Thụy Dương mở mắt ra thì thấy Hạ Băng nên mơ mơ màng màng kéo anh xuống sau đó đặt lên môi anh một nụ hôn rồi lại ngủ thiếp đi.
Hạ Băng bị cậu hôn đến phát nóng, còn đang sững sờ thì lại nghe thấy Quách Thụy Dương nói chuyện trong giấc mơ: "Hạ Băng, nâng lên đi, tuyệt quá!"
Quách Thụy Dương trong mơ nói rõ ràng như vậy.
"Hạ Băng, Hạ Băng, có thể làm như lần trước được không? Em sẽ không làm đau anh, có được không anh?"
"Con mẹ nó có thể mơ cái khác được không?" Hạ Băng không thể nhịn được nữa lần thứ hai vỗ mặt Quách Thụy Dương.
Quách Thụy Dương lúc này mới tỉnh lại, nhìn thấy Hạ Băng đang ở trước mặt cậu, giấc mộng kia lại rõ ràng như vậy cho nên còn tưởng rằng vẫn đang ở trong mơ.
Hạ Băng thấy cậu tỉnh lại, đang muốn đứng dậy thì bị Quách Thụy Dương kéo lại sau đó còn duỗi tay vào ngực của anh, Hạ Băng liền đẩy cậu ra cho cậu một bạt tai: "Em mau tỉnh lại đi!"
Quách Thụy Dương bây giờ mới thanh tỉnh lại, thấy Hạ Băng đang đứng ở bên cạnh tức giận đến ngực phập phùng, trong lòng thầm kêu gay go rồi.
" Ca! Em xin lỗi! Xin lỗi! Em ngủ đến hồ đồ rồi!" Quách Thụy Dương vội vàng nói.
"Con mẹ nó em mơ cái gì đấy!"
"Em... Em chính là cái kia..." Quách Thụy Dương đột nhiên nhanh trí, "A! Em mơ thấy anh nói đau ngực nên muốn giúp anh kiểm tra một chút thôi mà!"
Hạ Băng cũng không hỏi thêm gì nữa liền nói: "Mau cút về phòng cho anh!"
Quách Thụy Dương như bé ngoan chạy trở về phòng của mình, để lại Hạ Băng một người ở trong phòng khách.
Hạ Băng ở phòng khách sững sờ một lát, thần sai quỷ bảo liền đi tới trước cửa phòng Quách Thuỵ Dương thì nghe thấy cậu đang thở gấp, giống như đang dùng cốc tự sướng.
"Ca, anh chặt quá, kẹp chết em rồi!"
Hạ Băng bụm mặt lại, anh thật sự sắp bị Quách Thụy Dương bức điên rồi.
Qua một hồi lâu thì Hạ Băng nghe được Quách Thụy Dương đang lầm bầm lầu bầu: "Hạ Băng, Hạ Băng, Hạ Băng! Em không thích cốc tự sướng, em chỉ muốn anh thôi. Em sẽ làm cho anh thỏa mái, chúng ta làm thêm lần nữa được không?"
Hạ Băng không muốn nghe tiếp nữa, càng nghe anh càng cảm thấy chính mình nghiệp chướng nặng nề.
Anh thậm chí còn hoài nghi có phải Quách Thụy Dương sinh ra hứng thú với anh là vì chưa từng thử qua cảm giác này? Nếu thử qua một lần rồi sau đó phát hiện không có gì tốt thậm chí còn kém xa cốc tự sướng thì sẽ mất đi hứng thú?
Hạ Băng bị suy nghĩ của chính mình làm cho sợ ngây người.
Thế nhưng sau đó anh suy nghĩ kỹ lại một chút thì có thể chính là như vậy, con người thường chấp niệm với những thứ không chiếm được nhưng nếu chiếm được rồi thì sẽ cảm thấy chỉ đến như thế mà thôi.
Anh thực sự không nghĩ ra được biện pháp tốt nào giúp Quách Thụy Dương thanh tỉnh lại.
Hạ Băng gạt đi những suy nghĩ kỳ lạ của mình và tự nhủ rằng qua Tết Nguyên Đán sẽ ổn thôi, năm sau công việc bận rộn thì có lẽ không có việc gì nữa.
Hạ Băng suy nghĩ cả một buổi tối, rốt cuộc vào nửa đêm anh quyết định đặt mua một món đồ, sau khi thương lượng xong thì chủ cửa hàng nói ngày kia sẽ giao hàng đến.
Ngày hôm sau cũng không có gì đặc biệt, hai người đi dạo siêu thị mua sắm đồ Tết, buổi chiều thì ở nhà xem phim sau đó ăn cơm tối rồi đi ngủ.
Buổi sáng ngày hai mươi tám Quách Thụy Dương nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh, đó là một cái vali rất lớn. Hạ Băng đang chuẩn bị cơm trưa thì thấy Quách Thụy Dương đẩy vali vào nên hỏi: "Đã đến?"
"Anh mua cái gì vậy? Tại sao lại to như vậy? Nhưng lại không có nặng lắm." Quách Thụy Dương hiếu kỳ.
"Đây là quà anh tặng cho em, em mở cẩn thận một chút."
Quách Thụy Dương vừa nghe có quà thì rất cao hứng liền cùng Hạ Băng mở gói hàng.
Bên trong gói hàng là một vali rất lớn, Hạ Băng nhìn Quách Thụy Dương nói: "Mật khẩu 886." Quách Thụy Dương bấm xong mật khẩu thì vali liền mở ra, Quách Thuỵ Dương bị doạ sợ đến mức kêu ra tiếng, bên trong là cơ thể của một cô gái không có đầu không có chân, bên cạnh còn có mấy cái hộp.
Hạ Băng cũng sợ hết hồn, cái này còn cần chính mình tự tay lắp ráp sao?
Quách Thụy Dương bình tĩnh nhìn lại thì phát hiện đây là một con búp bê được làm bằng silicon. Hạ Băng thì đã ngồi xổm ở đó và đem tay chân lắp vào cơ thể búp bê.
"Ca, đây là quà anh tặng em sao?" Mặt Quách Thụy Dương có chút méo mó.
Đây rõ ràng là một con búp bê silicon cao cấp.
"Đúng vậy, không phải em không muốn tìm bạn gái sao? Vậy nên em dùng thử cái này xem sao, anh cảm thấy sau khi em dùng xong thì sẽ muốn đi tìm bạn gái." Tâm tình Hạ Băng rất tốt, anh suy nghĩ cả một buổi tối mới nghĩ ra được cách này, anh cảm thấy không cần phải hi sinh chính mình cũng có thể cứu giúp Quách Thụy Dương.
Hạ Băng đem áo lót tình thú mặc vào cho búp bê rồi nhìn Quách Thụy Dương nói: "Em xem, thật là xinh đẹp!"
Búp bê được sản xuất giống y như người thật, hơn nữa vóc dáng cũng rất phù hợp với thẩm mỹ của Quách Thụy Dương nhưng Quách Thụy Dương lại không quá hứng thú chỉ "Ồ" một tiếng.
Hạ Băng ở nơi đó vừa xem sách hướng dẫn vừa nói: "Nếu cẩn thận giữ gìn thì có thể dùng được rất lâu. Không được, sau khi em dùng một lần rồi tìm lại được cảm giác thì em hãy đi tìm một cô gái xinh đẹp nói chuyện yêu đương."
"Sao anh biết gần đây em không có cảm giác?" Quách Thụy Dương ngạc nhiên nói, chỉ cần cậu nhìn thấy Hạ Băng thì liền tinh tẫn nhân vong không hiểu sao Hạ Băng lại bận tâm vớ vẩn như thế?
"Không phải em nói em không muốn tìm bạn gái sao? Người trẻ tuổi thì không nên chỉ dựa vào mỗi cốc tự sướng, nếu dùng quá nhiều sẽ xảy ra chuyện."
"Là anh giới thiệu cho em dùng!"
"Được rồi, là do anh sai rồi, anh nói xin lỗi với em được chưa, anh cũng bồi thường cho em một con búp bê rồi đây!" Hạ Băng trịnh trọng đặt búp bê vào trong lồng ngực của cậu, "Em nhìn xem, thật là xinh đẹp, bên ngoài có rất nhiều cô gái xinh đẹp nên em mau tìm lại cảm giác được không?" Cũng giúp anh được tự do.
Quách Thụy Dương nhìn con búp bê thì dở khóc dở cười. Khi cậu dùng cốc tự sướng thì còn có thể tưởng tượng là Hạ Băng nhưng đối mặt với con búp bê này thì đã hoàn toàn tước đoạt sự tưởng tượng của cậu, có lẽ cậu sẽ bất lực mất thôi.
Hạ Băng không hiểu nguyên nhân sâu xa dẫn đến sự mất cân bằng âm dương của Quách Thụy Dương, cũng đoán sai lý do việc một người đang thẳng bỗng nhiên biến cong. Nói cách khác, Quách Thụy Dương hiện giờ cảm thấy ngoại trừ Hạ Băng thì ai cũng không được mà Hạ Băng thì nghĩ Quách Thụy Dương là bị nên vẫn còn có thể cứu vãn được.
Còn tại sao Quách Thuỵ Dương lại trở thành như thế sau khi bị Trình Tư cắn thì vẫn cần nghiên cứu thêm. Có phải sau khi bị quỷ hút máu cắn thì cũng sẽ biến thành quỷ hút máu?
Quách Thụy Dương không đành lòng từ chối ý tốt của Hạ Băng, hơn nữa dù là ai đi nữa khi nhìn thấy anh mắt hiền lành kia của Hạ Băng cũng đều sẽ thỏa hiệp nên cậu bất đắc dĩ ôm búp bê trở về phòng của mình, sau khi cậu đi ra ngoài thì Hạ Băng vẫn ân cần nhìn cậu nói: "Jerry, tân hôn hạnh phúc!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT