“Em không nghĩ tới Trình Tư là cái dạng như này.” Quách Thụy Dương vẫn còn sợ hãi khi nghĩ đến sinh mạng của mình bị Trình Tư khống chế.
“Đổi thành cô gái thì em còn ghét bỏ sao?” Hạ Băng nói, “Nói không chừng em còn cảm thấy diễm phúc không cạn.”
“Trước kia có lẽ là như thế.” Quách Thụy Dương thở dài, nói, “Nhưng sau khi nghe được lời của bác sĩ thì em cảm thấy nam hay nữ đều đáng sợ.”
Hạ Băng không nhịn nổi cười.
“Em xong đời rồi, có khả năng em không bao giờ được nữa rồi. Sau này mỗi khi em muốn quan hệ thì sẽ nghĩ ngay đến lời nói của bác sĩ kia, chắc chắc em không được nữa rồi.” Quách Thụy Dương tuyệt vọng bụm mặt lại, “Trước đây, em xem mỹ nữ thì cảm thấy đây là mỹ nữ, hiện giờ em nhìn mỹ nữ chỉ nghĩ đến kéo mỹ nữ đi kiểm tra xét nghiệm HIV mà thôi.”
"Được rồi Jerry, sau khi đóng máy anh sẽ đưa cho em cái cốc tự sướng có công năng lớn nhất.” Hạ Băng an ủi Quách Thụy Dương.
“Dù cho có là cốc tự sướng thì bây giờ em cũng không dùng được.” Quách Thụy Dương chán nản nói, “Sống thật là chán, dù làm chuyện bản năng cũng phải thấp thỏm lo sợ chết.”
“Làm chuyện bản năng sao không có thể chết được chứ? Ăn và làm tình là một loại bản năng, ăn nhiều quá chết cũng không ít mà làm nhiều quá chết cũng không có ít. Không ăn không làm cũng chết, dù sao đều sẽ chết, em nghĩ nhiều như vậy làm gì?” Hạ Băng cảm thấy Quách Thụy Dương bị Trình Tư dọa ra bệnh.
Quách Thụy Dương lâm vào trạng thái “Tôi không nghe thấy cái gì hết", mặt mày ủ ê, dựa vào người Hạ Băng, cầu một cái ôm.
“Em ở bên ngoài ôm anh thì sẽ bị chụp đó.” Hạ Băng nhắc nhở cậu.
“Chụp thì chụp, nếu có thể chụp chúng ta thành một đôi rồi chụp lên trên giường thì em đây sẽ lên Weibo tặng 100 tệ cho mọi người.”
“Mỗi người một trăm tệ?” Hạ Băng hoài nghi sao cậu lại có nhiều tiền như vậy.
“Tổng cộng là một trăm tệ.”
“Weibo của em không phải bị Lệ tỷ giữ sao? Mật mã em cũng không biết sao tặng bao lì xì được?”
“Ý em là tài khoản phụ mà.”
“Được rồi, tài khoản phụ của em có bao nhiêu fans?”
“Một cái, là tài khoản phụ khác của em.”
“……” Hạ Băng đẩy cậu ra, “Cái này mà là đánh cược sao? dù có thua vẫn là thắng!”
Quách Thụy Dương ôm Hạ Băng đi về phía trước, nói, “Dù có là một trăm tệ thì em cũng không muốn cho người khác. Nếu có thua em cũng chỉ muốn bại bởi chính mình!”
Hạ Băng bị cậu ôm đến không thở nổi, nói: “Em đừng ôm chặt như vậy, anh đi không được.”
Vì thế Quách Thụy Dương buông tay ra, hai người ở ven đường chờ xe DiDi—— xe taxi luôn an toàn hơn xe công ty, biển số xe của phòng làm việc Hạ Băng với công ty Quách Thụy Dương đều bị fan tư sinh nhớ kỹ.
Thời tiết rạng sáng lạnh hơn ban ngày rất nhiều, Quách Thụy Dương lại mặc ít chỉ có một cái áo thun ngắn tay nên lúc này lạnh đến mức hắt xì. Hạ Băng nói: “Em không mặc quần áo theo thời tiết sao? Không phải Tiểu Lôi mang một rương quần áo lại đây hay sao?”
“Lúc sáng trời không có lạnh như vậy.” Quách Thụy Dương run bần bật, “Nhiệt độ nửa đêm cũng quá chênh lệch!.”
Lúc hai người bọn họ xuất phát tới bệnh viện thì trời cũng chưa lạnh như vậy, lúc này gió lại lớn nên cảm giác giống như chỉ có bảy tám độ.
Hạ Băng có mặc áo khoác gió, anh nói: “Lại đây, anh quấn cho em. ”
Quách Thụy Dương chui vào trong lòng ngực Hạ Băng, Hạ Băng mở áo gió ra bao lấy cậu. Hai người ngốc trong một cái áo, nhìn giống như 2 đứa trẻ sinh đôi bị dính vào với nhau.
“Áo của anh lớn ghê, giống y như tấm chăn.” Răng Quách Thụy Dương run cầm cập.
“Ngày mai em lại mặc áo ngắn tay thì anh sẽ đánh em.” Áo gió của Hạ Băng mặc thành như vậy, nếu như bị chụp chắc sẽ bị cười chết.
Quách Thụy Dương dán vào người Hạ Băng, tay không biết đặt ở chỗ nào nên lúc thì ôm eo Hạ Băng, lúc thì đặt trên ngực Hạ Băng, có lúc còn đặt ở trên mông Hạ Băng. Ở bên trong Hạ Băng cũng chỉ mặc một cái áo thun rất mỏng mà Quách Thụy Dương cứ nhích tới nhích lui làm cho anh thực phiền muộn.
“Tay của em để im ở một chỗ có được không?” Hạ Băng nhắc nhở Quách Thụy Dương, “Em sờ tới sờ lui làm gì?”
“Em không biết nên đặt ở chổ nào mà.”
Lúc này cậu lại sờ soạng ngực Hạ Băng, Hạ Băng rụt lại một chút quát: “Em bỏ tay ngay ra cho anh!”
Quách Thụy Dương nói: “Ca, anh luyện cơ ngực như thế nào vậy? Còn nhiều hơn em một múi.”
“Vậy em cũng không được sờ!” Hạ Băng nổi giận.
Quách Thụy Dương thấy biểu cảm của Hạ Băng có chút vi diệu, ánh mắt lại mang theo một tia cảm xúc không thể nói rõ được thì tức khắc tỉnh ngộ, ngoan ngoãn buông tay xuống, xấu hổ mà ha ha một tiếng.
May mắn lúc này tài xế đã đến nên hai người vội vàng lên xe.
Đêm hôm đó không biết có phải là do tác dụng phụ của thuốc hay không mà Quách Thụy Dương không thể nào yên giấc được, cậu mơ một giấc mộng rất đáng sợ, mơ thấy Trình Tư hành hung cậu, cầm dao đuổi theo chém cậu, cậu chạy trốn khắp nơi tìm Hạ Băng, sợ Hạ Băng bị Trình Tư chém chết. Cuối cùng cậu cũng tìm được Hạ Băng ở trong phòng khách sạn, lúc này Hạ Băng đang thay quần áo nên Quách Thụy Dương kéo tay anh bảo anh nhanh chạy trốn, Trình Tư đang đuổi tới. Hạ Băng thong thả từ từ nói: “Khóa chặt cửa lại thì Trình Tư sẽ không vào được. Em đừng sợ.”
Quách Thụy Dương khóa cửa lại, quay đầu nhìn lại thì thấy Hạ Băng đang đứng ở gần cửa sổ thay quần áo, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, cơ bắp rắn chắc, đôi chân thon dài, tắm dưới ánh mặt trời giống như mọc thêm đôi cánh, không biết là người hay là tiên.
Sau đó Hạ Băng quay đầu lại cười với cậu.
Quách Thụy Dương bị nụ cười kia làm cho tỉnh giấc. Nhưng không phải là vì quá sợ hãi mà là do trái tim Quách Thụy Dương đập nhanh đến mức làm cho cả người không thở nổi, trực tiếp tỉnh lại.
Sau khi cậu tỉnh lại thì mất vài phút mới bình tĩnh lại. Lần cuối cùng trái tim cậu đập nhanh như vậy xuất hiện vào năm cuối sơ trung, là lúc cậu tỏ tình với mối tình đầu...
Quách Thụy Dương nghi ngờ là do tác dụng phụ của thuốc nên cậu cầm lấy điện thoại mở đèn pin lên đi tìm tờ giấy hướng dẫn sử dụng thuốc. Hạ Băng đang ngủ ngon lành ở giường cách vách, Quách Thụy Dương tìm nửa ngày cũng không tìm được hộp thuốc kia nhưng ma xui quỷ khiến cậu lại đi đến trước giường Hạ Băng.
Cậu tắt đèn pin, đứng ở trước giường Hạ Băng, trước mắt cậu là một mảnh đen nhánh không thể nhìn thấy bất kỳ cái gì, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Hạ Băng. Chỉ cần có Hạ Băng ở bên cạnh thì cậu liền cảm thấy an tâm. Cậu cũng không biết tại sao lại tin tưởng Hạ Băng như thế, có lẽ do Hạ Băng đối xử với cậu thật sự quá tốt.
Khi Quách Thụy Dương ở độ tuổi thiếu niên, cậu là một học sinh phản nghịch, đi học chỉ toàn ngủ, yêu sớm, thành tích kém, cha đánh cậu không ít, mẹ cũng thường xuyên dạy bảo cậu. Sau đó đến cao trung thì cả ngày đều mê mang, không biết muốn làm cái gì, mơ màng hồ đồ, chỉ biết tán gái, mẹ cậu thấy việc học của cậu không thể cứu nổi nữa, lại thấy cậu lớn lên không tồi nên cho cậu đi học lớp bổ túc biểu diễn cùng vũ đạo hơn một năm.
Công việc diễn xuất khá vui vẻ nên Quách Thụy Dương cảm thấy hứng thú, cũng dần dần xác định được hướng đi cho bản thân. Nhưng ở trường học, ngoại trừ bạn gái thì cậu không có bạn bè nào khác —— một tên cặn bã học tra lớn lên vô cùng đẹp trai, thay bồ như thay áo nhưng có thể cua được cả những cô gái xinh đẹp nhất học tập tốt nhất! Mặc dù chỉ hẹn hò trong thời gian ngắn nhưng vẫn làm cho nhiều người khó chịu, cậu là kẻ thù của nam sinh toàn trường.
Quách Thuỵ Dương thi đậu vào một trường biểu diễn khoa diễn xuất —— nói thật cậu lớn lên thực sự đẹp trai, cho dù tài năng của cậu chỉ có thể hát bài Hai Con Hổ thì với gương mặt kia cùng với chiều cao 186cm thì cậu cũng sẽ được tuyển chọn.
Bốn năm ở trong ký túc xá đại học, dù những người bạn cùng phòng đều khá tốt nhưng đều là người địa phương, phần lớn thời gian đều về nhà ở. Khi buồn chán thì cậu chơi game với tán gái, trong khoảng thời gian này cậu không có cơ hội kết bạn cùng giới.
Cho nên Hạ Băng là bạn tốt cùng giới đầu tiên của cậu. Cũng là do Hạ Băng làm cậu cảm thấy ở cùng với bạn cùng giới thì vui vẻ hơn khi ở cùng với bạn gái, sẽ không có mệt mỏi, cũng không cần cậu giải thích vẫn có thể hiểu và bao dung.
Nhưng đêm nay cậu bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: Chẳng lẽ cậu vui sướng là vì ở cùng với Hạ Băng chứ không phải là vì ở cùng với bạn cùng giới. Bạn cùng phòng hồi đại học của cậu tuy rằng thường xuyên không ở ký túc xá nhưng thời gian ở trọ ở trường với nhau cũng hơn thời gian cậu ở cùng với Hạ Băng nhiều, nhưng tình cảm của bọn họ cũng không có thân thiết được như này.
Trên tấm rèm có một khe hở, ánh sáng bên ngoài nhàn nhạt chiếu vào, đôi mắt Quách Thụy Dương cũng dần dần thích ứng với bóng tối. Cậu thấy mặt Hạ Băng lộ ra ở bên ngoài tấm chăn, cậu có thể miêu tả được đường nét của gương mặt vô cùng quen thuộc kia, cậu nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Băng khi đó trong lòng cậu cảm thán một câu: Sao lại có người lớn lên xinh đẹp như vậy!
Tất nhiên đây không phải là lần đầu tiên Quách Thuỵ Dương nhìn thấy trai đẹp, là diễn viên cậu thường xuyên nhìn thấy người đẹp, lúc cậu chỉ là diễn viên vai phụ trong các đoàn phim cũng đã gặp qua rất nhiều tiểu sinh đang hồng—— nhưng lần đầu tiên cậu nhìn thấy Hạ Băng thì có cảm giác như này: Sao lại có người đẹp trai như thế này chứ? Có công bằng không vậy?
Quách Thụy Dương cảm thấy thuốc chống phơi nhiễm HIV quá thần bí, không chỉ làm cậu mất ngủ, gặp ác mộng mà còn làm cậu mơ màng đi đến trước giường Hạ Băng, đứng ở trong bóng tối nhìn Hạ Băng ngủ. Thậm chí còn làm cho cậu sinh ra một loại ảo giác, chẳng lẽ cậu vẫn còn đang nằm mơ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT