Ấn tượng của Nguyên Sơ đối với Kỷ Hồng Nhan khá tốt, nhớ lại trước đây lúc nàng đọc sách, nàng cảm thấy nam chính rất không hiểu nhân tình. Một mỹ nhân quyến rũ như vậy, đối với mình vừa gặp đã thương tất nhiên phải thu vào hậu cung nha. Nhưng trong lòng hắn lại chỉ có đại đạo.. Mà lần này, đã có sư phụ hoàn hảo như nàng ở đây.
Sư phụ ở đây, không thể nào để nam chính lẻ loi một mình được.
Trên trời ngưng tụ từng tầng, từng tầng lôi vân, nhìn qua thanh thế cực kỳ dọa người.
Tình hình này, ngay cả Kỷ Hồng Nhan cũng sợ không dám đứng gần quá, sợ sẽ bị liên lụy. Hơn nữa lôi áp kinh khủng như vậy, người này thật sự chỉ thăng cấp lên Trúc Cơ thôi sao?
Cuối cùng, trên bầu trời chợt lóe lên một vệt sáng, đạo lôi thứ mười giống như một con rồng điện, mạnh mẽ giáng xuống.
Dạ Trầm Uyên nhắm hai mắt, lấy bùa chú đã chuẩn bị từ trước đưa lên khoảng không trên trời, khó khăn lắm mới chặn được đạo lôi này!
Cũng may mấy năm nay, hắn đi theo sư phụ vào Nam ra Bắc, thu thập được không ít bảo bối, bằng không với lôi kiếp như vậy, chắc hắn cũng khó mà chịu đựng được.
Nguyên Sơ cũng tạm thời thu hồi những suy nghĩ khác, tập trung nhìn lên.
Theo nguyên bản, Dạ Trầm Uyên mười sáu tuổi mới thăng lên Trúc Cơ, khi đó hắn không mở bất cứ một cái huyệt khiếu nào, bị đánh hai mươi mốt đạo lôi.
Nhưng hiện tại, hắn mới mười bốn tuổi đã thăng Trúc Cơ, còn mở hơn hai cái huyệt khiếu cho nên Nguyên Sơ đã chuẩn bị trước cho ba mươi hai đạo lôi kiếp. Nàng chuẩn bị nhiều đến như vậy, Dạ Trầm Uyên chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì chứ?
Lúc nàng đang nghĩ như vậy, trên không trung đã không ngừng giáng xuống hơn mười đạo lôi, quả nhiên vượt qua con số hai mươi mốt đạo lôi.
Trái tim Nguyên Sơ nhảy lên, nếu thật là ba mươi hai đạo lôi kiếp đánh xuống, cho dù Dạ Trầm Uyên có chịu đựng được cũng chỉ sợ cuối cùng cũng sẽ rất thảm.
Cây cối xung quanh đã bị sấm sét phá hủy từ sớm, ngay cả thác nước bên cạnh cũng bị sấm sét bao trùm, mặt nước vỡ vụn lập lòe ánh điện, nhìn qua thật giống như một con rồng điện đang rít gào ở phía sau Dạ Trầm Uyên.
Nguyên Sơ tập trung tinh thần đếm thầm ở trong lòng: "Ba mươi mốt đạo, ba mươi hai đạo.. quả nhiên là ba mươi hai đạo!"
Ngay lúc đạo thứ ba mươi hai đánh xuống, lôi kiếp dừng lại, trong lòng Nguyên Sơ vui vẻ nở nụ cười.
May mắn chỉ có ba mươi hai đạo, nàng đoán trước quả không sai!
Ai ngờ nàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, giây tiếp theo, bầu trời lại đột nhiên trầm xuống, hoàn toàn đen thui!
Sao lại thế này, rõ ràng bây giờ mới giữa trưa mà?
La Hâm dự cảm không tốt, chạy trước một bước, còn Kỷ Hồng Nhan liếc mắt nhìn Dạ Trầm Uyên một cái có chút không cam tâm vẫn đứng im tại chỗ.
Đúng lúc Nguyên Sơ đang cảm thấy buồn bực, đột nhiên nghe được lão Lệ truyền âm tới: "Không ổn rồi! Đây không phải ba mươi hai đạo lôi kiếp, cái này rất có khả năng là tứ cửu thiên kiếp! Nếu là tứ cửu thiên kiếp, Dạ Trầm Uyên mới thăng cấp Trúc Cơ, hắn không chịu nổi đâu!"
Nguyên Sơ nghe vậy kinh sợ, đột nhiên tiến lên vài bước.
Sao có thể là tứ cửu thiên kiếp? Lúc người bình thường trải qua Nguyên Anh, thiên kiếp cũng giống như nhau, mới có bốn mươi chín đạo lôi mà.
Hơn nữa nếu lúc này mà từ bỏ, chẳng khác nào Trúc Cơ thất bại, mà thất bại không chỉ bị giảm tu vi mà còn bị tổn thương căn cơ.
Nguyên Sơ nôn nóng nhìn Dạ Trầm Uyên, không biết nên làm như thế nào cho phải. Lúc này khắp nơi trên người Dạ Trầm Uyên đều là vết bỏng do bị lôi điện đánh. Trong không khí còn thoang thoảng mùi thịt cháy.
Mặc dù vậy nhưng hắn vẫn đứng thẳng lưng như cũ. Biểu cảm cương quyết, không có một chút dáng vẻ muốn từ bỏ.
Nhìn hắn như vậy làm Nguyên Sơ có một chút khó hiểu, nhớ tới lúc mới gặp hắn. Lúc đó trời mưa to, hắn cũng như thế này, cả người bị thương, sừng sững bất khuất, mặc dù nàng lấy kiếm đâm hắn, hắn cũng không sợ hãi chút nào.
Cho nên cánh tay Nguyên Sơ mới vươn ra từ từ thu lại.. Chờ thêm một chút đi, nàng phải tin tưởng Dạ Trầm Uyên, tuy rằng tứ cửu thiên kiếp thật đáng sợ, nhưng hắn là Dạ Trầm Uyên a. Chưa chắc, chưa chắc hắn đã chịu không nổi!
Bầu trời tối đen, lôi điện xoay tròn bao phủ giống như lốc xoáy, một đoàn lôi vân kết hợp lại với nhau. Chỉ thấy một luồng sáng cực kỳ chói mắt đánh xuống, một tiếng nổ ầm vang bên tai. Đạo lôi thứ ba mươi ba! Mỗi một đạo lôi kiếp so với trước càng thêm đáng sợ. Cho tới đạo lôi kiếp thứ ba mươi bảy, Dạ Trầm Uyên đã sử dụng hết toàn bộ pháp bảo bùa chú có thể ngăn cản, nếu lôi kiếp còn tiếp tục, hắn nhất định phải dùng tới thân thể để chống đỡ. Mà nỗi thống khổ bị lôi điện trực tiếp xuyên thân, Nguyên Sơ chỉ nghĩ tới cũng dựng tóc gáy.
Cuối cùng, khi Dạ Trầm Uyên chịu đựng đến đạo lôi kiếp thứ bốn mươi, hắn phun ra một ngụm máu tươi! Cả người giống như từ trong vũng máu vớt ra, da tróc thịt bong.
Kỷ Hồng Nhan ở bên cạnh không đành lòng, đem toàn bộ pháp bảo có thể dùng để kháng lôi kiếp của mình đều ném qua đó, nhưng không được một chút đã bị sét đánh thành từng mảnh nhỏ. Trận lôi kiếp này còn lợi hại hơn nhiều so với Kết Đan lôi kiếp lúc trước của nàng.
Lão Lệ nôn nóng truyền âm tới.
"Từ bỏ đi! Trận lôi kiếp này thực chất không phải Trúc Cơ bình thường có thể chịu được, nếu còn đánh xuống nữa, ngươi sẽ chết chắc!"
Lão Lệ ở trong thức hải của Dạ Trầm Uyên, nói cho hắn rõ tình huống hiện tại, xương cốt vỡ nát, thiêu cháy ngũ tạng, hắn sẽ không kiên trì được bao lâu nữa. Nhưng nếu thật là tứ cửu thiên kiếp thì chỉ còn lại chín đạo thiên lôi nữa, Dạ Trầm Uyên cũng không còn pháp bảo kháng lôi, chỉ dùng thân thể chịu đựng làm sao có thể vượt qua?
Khuôn mặt Nguyên Sơ trầm xuống, vẫn không ra tay.
Lôi kiếp tuy đáng sợ, nhưng nếu có thể đỡ được hết, lôi kiếp này cũng sẽ giúp hắn "thoát thai hoán cốt", cho dù so với thiên tài địa bảo nào cũng đều hữu dụng hơn.
Hoặc là dừng lại ở đây, hoặc là chấp nhận nó coi nó như lễ rửa tội, không có lựa chọn thứ ba. Rốt cuộc, ở đạo lôi kiếp thứ bốn mươi ba, Dạ Trầm Uyên lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, lúc này sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy trắng, môi cũng vậy. Hắn cũng không ngờ rằng bốn mươi chín đạo lôi kiếp trong truyền thuyết lại xuất hiện vào lúc mình thăng Trúc Cơ. Ở trong tình huống chuẩn bị không đủ, hắn hoàn toàn dựa vào ý chí để chống đỡ.
Hắn không thể làm cho sư phụ thất vọng, không thể!
Ngay lúc có ý niệm này, linh khí trong thân thể hắn nháy mắt hóa lỏng, Trúc Cơ, thành!
Tuy rằng Trúc Cơ đã thành nhưng lôi kiếp vẫn còn dư lại lực đạo, vô số linh lực hóa thành cuồng phong quét đến Dạ Trầm Uyên, lại bị lôi điện mạnh mẽ che ở bên ngoài. Dạ Trầm Uyên cần phải dùng thân thể đầy thương tích của hắn chống đỡ những đạo lôi kiếp còn lại này, như vậy mới có thể tiếp thu linh khí lễ rửa tội, từ đó thoát thai hoán cốt!
Nhưng mà.. dường như hắn chống đỡ không nổi nữa.
Dạ Trầm Uyên cười khổ, ngay lúc đạo lôi kiếp đếm ngược thứ sáu chuẩn bị đánh xuống tới, Kỷ Hồng Nhan ở bên cạnh đột nhiên phát ra một tiếng thở nhẹ, bởi vì nàng nhìn thấy một tiểu cô nương chạy tới, phá vỡ cuồng phong linh khí, nhẹ nhàng đứng trước mặt Dạ Trầm Uyên.
"Sư.. Sư phụ." Miệng Dạ Trầm Uyên giật giật, không thể phát ra thành tiếng rõ ràng. Tuy rằng Nguyên Sơ đã mười tuổi nhưng thân thể nàng vẫn giống như mới bảy tuổi, nàng đứng trước mặt Dạ Trầm Uyên cũng ngang tầm bằng hắn đang ngồi.
Nàng đưa tay ra, mười ngón tay đan xen với hắn.
"Còn sáu đạo lôi kiếp, ngươi có thể chịu đựng đúng không?"
Ánh mắt Nguyên Sơ vững vàng làm cho thâm tâm Dạ Trầm Uyên có thêm niềm tin. Hắn biết hiện tại bộ dạng của mình rất đáng sợ, nhưng chỉ cần nghĩ tới sau này hắn có thể bảo vệ sư phụ, hắn có thể!
Vì vậy, hắn duỗi tay, đẩy tay Nguyên Sơ ra.
Đây là lôi kiếp của hắn, hắn có thể kiên trì, nàng phải đứng xa một chút mới không bị tổn thương.
Nhưng Nguyên Sơ không đi, nàng nghiêm túc nói: "Ta và ngươi cùng nhau vượt qua lôi kiếp."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT