Edit: Thanh Trang

Beta: Dừa

Nghe hắn nói như vậy, Phương Điệp đương nhiên vô cùng vui vẻ, hai người lại nói thêm vài câu nữa rồi mới từ biệt. Dạ Trầm Uyên nhìn nam tử cường tráng đỡ Phương Điệp đi. Phương Điệp hình như nhớ tới cái gì, còn quở trách hắn vài câu. Dạ Trầm Uyên nhìn hình bóng hai người dìu nhau đi càng lúc càng xa, không biết vì sao trong lòng hắn lại nảy sinh một loại khát vọng mới.

* * * Nếu có một ngày, hắn cũng có thể ở gần sư phụ như thế, cùng sóng vai nhau, thật là tốt biết bao?

Lúc Dạ Trầm Uyên trở lại trong Thiên Châu, Nguyên Sơ đã ngủ rồi. Nàng mặc bộ đồ màu hồng phấn nằm ngủ trên một phiến ngọc ấm áp, hơi nước từ linh tuyền làm làn da trắng hồng của nàng lấp lánh hơi nước, hồng hào làm người ta muốn cắn một miếng.

"Sư phụ không bị sao chứ?" Dạ Trầm Uyên hỏi lão Lệ.

Lão Lệ hừ một tiếng: "Yên tâm đi! Tai họa không chết được đâu!"

Dạ Trầm Uyên hơi mím môi cười, sau đó hắn ngồi bên cạnh Nguyên Sơ, nhớ về trước kia, nhịn không được cảm khái nghĩ: Trong khoảng thời gian này, cuộc sống thật nhẹ nhàng và tốt đẹp, những việc như tranh đoạt tài nguyên, chạy trốn khỏi sự đuổi giết trước đây, chỉ giống như một giấc mộng. Trước đây, từng giây từng phút hắn đều cảm thấy sự lạnh lẽo của thế gian, nhìn tất cả mọi người bằng ánh mắt phòng bị và sát khí.

Nhưng hiện tại không giống như vậy nữa, có Nguyên Sơ ở đây, bất kể lúc nào hắn cũng đều cảm nhận được cuộc sống tốt đẹp. Bởi vì nàng rất tốt, cho nên thông qua nàng hắn cũng thấy được nhiều thứ tốt đẹp hơn.

Có nàng thật tốt.

*

Khi bọn họ về đến tông môn, đã là ba ngày sau, chưởng môn đại nhân sau khi biết được Nguyên Sơ đi mừng thọ người ta, lại bái đến mức người ta nhà tan cửa nát.. Lần đầu tiên trong đời, cứng họng không nói nên lời.

Nguyên Sơ còn cố tình bày ra dáng vẻ nàng vì dân trừ hại, muốn chưởng môn đại nhân khen thưởng. Vạn Kỳ Thính Phong nhìn chằm chằm tiểu oa nhi trước mặt, đột nhiên có loại cảm giác muốn ném cái thứ tai họa này đi thật xa.

"Khụ.. Ngươi làm tốt lắm!"

Nguyên Sơ mở to hai mắt, ánh mắt rực rỡ nhìn hắn, chờ câu khen ngợi tiếp theo của hắn!

Ngồi ở trên đỉnh Huyền Hư điện, Vạn Kỳ Thính Phong cảm nhận được ánh mắt sáng bừng của nàng, bỗng có cảm giác như ngồi trên đống lửa.

"Đi một chuyến ngươi cũng vất vả rồi mau trở về nghỉ ngơi đi. Nhớ tu luyện cho thật tốt!"

Nói xong, hắn xoay người biến mất.

Xong rồi ư? Nguyên Sơ ngây người, nàng đã đi một chuyến thật xa, vậy mà chẳng được ban thưởng gì.

Thật tình không biết có phải trong mắt Vạn Kỳ Thính Phong, những quả hợp hoan kia chính là để ban thưởng cho nàng hay không, cũng được, có quả hợp hoan ở đây rồi, Linh Tủy vạn năm để tặng thì cứ tặng đi.



Đối với kết quả này Nguyên Sơ cực kỳ bất mãn. Dạ Trầm Uyên vừa đi ra đã thấy mặt nàng u ám, còn tưởng rằng chưởng môn la mắng nàng.

"Không mắng ta!"

Nguyên Sơ quay đầu lại nhìn lớp tiên khí mờ ảo quanh Huyền Hư điện, lẩm bẩm nói: "Chưởng môn đại thúc quá keo kiệt, ta làm nhiệm vụ trở về thế mà không hề có phần thưởng nào!"

Dạ Trầm Uyên thấy cái miệng nhỏ của nàng dẩu càng lúc càng cao, khóe miệng không khỏi nhếch lên thành một nụ cười cưng chiều, hắn cúi đầu nhìn tiểu oa nhi đang không vui, giọng nói dịu dàng tới mức có thể nhỏ ra nước.

"Chưởng môn đại nhân không khen thưởng cho người, thì ta thưởng.. Ta đi trộm trứng Vân Nga nướng cho người ăn có được không?"

Nguyên Sơ nghe xong, nháy mắt bừng bừng sức sống trở lại, hai mắt rực rỡ nhìn hắn!

"Tiểu Uyên Uyên, ta biết ngươi tốt nhất mà! Ta muốn ăn hai quả!"

Lão Lệ ở một bên yên lặng nuốt một ngụm máu xuống, không biết vì sao, lão có một loại linh cảm Dạ Trầm Uyên sẽ bị Nguyên Sơ ảnh hưởng xấu, sẽ bị lầm đường lạc lối, đứa nhỏ này còn có thể cứu chữa được không?

Thật nhanh, ba ngày sau, ở cửa sau môn phái, vào một đêm đen gió lớn, Nguyên Sơ dẫn Dạ Trầm Uyên đi trốn..

"Chưởng môn đại thúc thật nhàm chán, tự nhiên muốn ta bế quan! Thanh xuân quý báu, bế quan cái gì chứ! Đi, vi sư mang ngươi đi lịch luyện!"

Lão Lệ nhịn không được nói: "Tiểu Uyên cần rèn luyện, nhưng được ngươi dẫn đi, có mà hiệu quả cái quỷ!" Nguyên Sơ hừ một tiếng: "Ngươi cho rằng ta không biết ta đi theo hắn sẽ không tốt ư? Nhưng hiện tại hắn đang ở Luyện Khí kỳ, chạy ra ngoài cho người ta ăn thịt à? Cho nên ta định dẫn hắn đi tập luyện một thời gian, chờ thực lực của hắn mạnh một chút sẽ để hắn đi rèn luyện một mình. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ luôn đi theo hắn sao, dạy hư đồ đệ sao?"

Lão Lệ hừ lạnh một tiếng: "Từ khi hắn bái ngươi làm sư phụ, hắn đã phế rồi!"

"Mẹ kiếp? Cái lão già này có thể ngậm miệng lại không! Có tin ta đánh ngươi hồn phi phách tán không?"

"Tới đây tới đây! Tiểu biến thái, đừng cho rằng ta không có thân thể sẽ không đánh lại ngươi!"

Một tiểu oa nhi với một lão quỷ chuẩn bị đánh nhau tới nơi, Dạ Trầm Uyên lên tiếng đúng lúc.

"Sư phụ à, chúng ta đi đâu tăng cường sức mạnh đây?"

Hắn hỏi câu này, Nguyên Sơ nháy mắt đắc ý!

Nhớ năm đó, tuy rằng đời trước nàng không chiếm lấy nam chính, nhưng các loại cơ duyên của nam chính, nàng thuộc làu như lòng bàn tay. Vấn đề này hỏi nàng thật đúng là không sai!

Đương nhiên vào lúc này bọn họ sẽ đi thu hoạch bảo vật trước! A ha ha, chia ba bảy thì nàng sẽ được phần nhiều hơn đấy!



Vì vậy dưới dự dẫn dắt của sư phụ tinh nghịch và lão già thân cận không đáng tin cậy, Dạ Trầm Uyên có rất nhiều ước mơ đối với thế giới tu tiên mà mình chưa biết.

Thời gian trôi nhanh, thoáng cái đã qua ba năm.

Một ngày nọ, ở trong một sơn động kì lạ.

Lão Lệ ở trong thức hải của Dạ Trầm Uyên đột nhiên lên tiếng: "Từ từ, hình như ta cảm nhận được một luồng hơi thở bất thường, truyền đến từ bên trái sơn động.."

Kết quả hắn còn chưa nói xong, Nguyên Sơ vừa ngồi xếp bằng trên thân kiếm vừa ăn trái cây, lười biếng nói: "Tiểu Uyên Uyên, đi qua bên trái, rẽ phải ở giao lộ đầu tiên, ở giao lộ tiếp theo rẽ trái, sau đó đi vào cái cửa thứ ba, có bảo vật."

Lão Lệ giật mình! Ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Lại một ngày, bọn họ hành tẩu trong rừng cây.

Lão Lệ đột nhiên nói: "Đợi đã!" Hắn sợ Nguyên Sơ giành trước, hạ giọng nói thật nhanh trong thức hải của Dạ Trầm Uyên: "Cánh rừng này có gì đó kì lạ, ta cảm nhận được hơi thở bất thường."

Kết quả Nguyên Sơ thấy Dạ Trầm Uyên không theo kịp, ngồi xếp bằng ở trên thân kiếm lười biếng quay đầu lại, nhướng mày không vui.

"Dừng lại làm gì? Ngươi đi tới phía trước mười bước, đúng rồi, chính là chỗ đó, nhảy hai lần, phía dưới có truyền thừa nhỏ, ta ở bên ngoài đợi ngươi."

Sau đó Dạ Trầm Uyên liền biến mất trước mặt Nguyên Sơ, lão Lệ tức đến nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng hắn cũng cảm giác được rồi!

Lại một ngày, ở trên chợ. Dạ Trầm Uyên muốn mua dược liệu, thực hành luyện đan dược tầng thứ ba, đột nhiên trong thức hải, tinh thần của lão Lệ bị rung động!

"Không sai! Chính là hơi thở này! Có bảo bối.."

Ai ngờ lão còn chưa nói xong, Nguyên Sơ ở bên cạnh đã cầm một đồ vật đen thui tới hỏi giá: "Ông chủ, thứ này bán thế nào?"

Ông chủ thấy Nguyên Sơ khí chất bất phàm, đang chuẩn bị công phu sư tử ngoạm! Một giây sau, một khối linh thạch từ trên trời giáng xuống, nện ở trên quầy hàng của hắn.

"Một khối linh thạch, không bán thì ta đánh ngươi đấy!"

Ông chủ béo khóc không ra nước mắt, sợ hãi nhìn nàng: "Động võ ở chợ sẽ bị quản sự bắt đi! Đây là ngươi ép mua ép bán!"

Nguyên Sơ nhe răng cười: "Ta chính là Nguyên Anh! Quản sự của cái chợ này chỉ là Kim Đan, hắn tới rồi ta muốn đánh ai vẫn cứ đánh, ngươi nói xem, có bán không?"

Nguyên Sơ nói xong, tự thả uy áp ra một chút, hơi thở thuộc về Nguyên Anh khiến ông chủ béo quỳ rạp xuống đất, thái độ cực tốt!

"Đồ vật ngài cứ lấy đi, hoan nghênh lần sau lại đến!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play