Nguyên Sơ vuốt cằm, lại nói: "Hơn nữa động tác cuối cùng của nàng giống như là muốn quỳ xuống mà cầu xin ta, xem ra, nữ nhân vừa rồi đến đây là muốn tìm ta giúp đỡ.. Nhưng ta chỉ là một người ngoài, nàng tới tìm ta làm cái gì? Kỳ lạ.. Kỳ lạ quá!"
Dạ Trầm Uyên mím môi, hắn thấy trong tay của nữ nhân kia chính là Thuấn Di phù, lại đột nhiên xuất hiện đúng lúc bọn họ ở trong phòng nhất định là đã có âm mưu từ trước.
Có lẽ nàng muốn bọn họ giúp đỡ, nhưng cũng có khả năng là bẫy để bọn họ bước vào! Quản nhiều một chuyện không bằng bỏ bớt đi một chuyện, Dạ Trầm Uyên cũng không tính giải quyết chuyện này.
Lão Lệ nghe vậy cũng nói: "Được rồi, đừng nghĩ nữa! Mặc kệ nữ nhân kia đột nhiên xông tới muốn làm cái gì, đó đều là chuyện trong nhà của người khác. Chúng ta không nên nhúng tay vào là tốt nhất."
Dạ Trầm Uyên cũng gật đầu, hắn không muốn sư phụ vì người không liên quan mà mạo hiểm, đặc biệt Chu gia cũng có tôn giả Nguyên Anh, còn lão Chu Đạo Phu kia cũng là Nguyên Anh hậu kỳ.
Nhưng mà, hắn chỉ vừa gật đầu một cái, đã bị Nguyên Sơ nhảy dựng lên gõ vào đầu!
Nguyên Sơ phồng mặt lên, cực kì mất hứng nói:
"Tại sao các ngươi có thể làm như vậy?"
Lời lẽ của nàng vô cùng nghiêm túc, lại có vẻ rất chính nghĩa: "Chúng ta là người tu đạo, phải trừ gian diệt bạo, không nên gặp phải những chuyện như thế này mà thờ ơ lạnh nhạt được! Nói không chừng một cái phất tay của ngươi ngay lập tức có thể cứu được một mạng người? Vậy mà ngươi lại ngồi yên không chịu giúp sao?"
Hơn nữa nàng là một tiểu quỷ thích xen vào chuyện của người khác. Đã là xem náo nhiệt thì không quản chuyện lớn hay chuyện nhỏ, chuyện kì quái như vậy mà lại ngăn cản nàng tìm hiểu đến cùng, tuyệt đối không thể tha thứ!
Lão Lệ cùng Dạ Trầm Uyên đều khiếp sợ! Bọn họ không nghĩ tới, Nguyên Sơ còn nhỏ như vậy, đã có thể hiểu được đến thế.
Hơn nữa lời nói của nàng giống như một lời cảnh tỉnh đối với Dạ Trầm Uyên, khiến hắn có chút áy náy. Hắn cần phải tu luyện tâm cảnh nhiều hơn nàng!
Vì thế Dạ Trầm Uyên bị Nguyên Sơ tẩy não thành công, kiên định nói: "Sư phụ, người nói rất đúng, trừ ma vệ đạo, vốn dĩ là bổn phận của người tu tiên chúng ta, chúng ta đã gặp chuyện như thế này thì nên điều tra."
Lúc này Nguyên Sơ mới lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Đây mới là đồ đệ tốt của vi sư đó!"
Lão Lệ nhìn sư đồ bọn họ hòa thuận, nhịn không được mà nhìn lên trời trợn mắt trắng! Lão coi như đã rõ rồi, rõ ràng là Nguyên Sơ chơi chưa đủ, cho nên ngửi được một chút âm mưu lập tức không muốn rời đi.
Một tiểu sư phụ thích gây chuyện, thêm một đồ đệ kế bên mà phụ họa, đúng là không biết nên làm sao đúng!
Ở hậu viện, người của Chu gia quả nhiên đã chuẩn bị rượu ngon và thức ăn, chỉ chờ Nguyên Sơ đến để mở tiệc.
Chu Đạo Phu rót cho Nguyên Sơ một ly trà, tiếc rẻ nói: "Nếu không phải tiểu hữu vội vàng muốn đi, lão đây thật muốn giữ tiểu hữu ở lại thêm vài ngày nữa, Lợi Hải Thiên Xuyên của chúng ta cái khác không có, nhưng phong cảnh không tồi."
Nguyên Sơ cười tủm tỉm nói: "Ta cũng muốn ở lại đây thêm nhưng mà chưởng môn nhà ta không cho ta ở bên ngoài quá lâu. Chưởng môn nói ta còn nhỏ, lại không hiểu chuyện, thế giới bên ngoài quá nguy hiểm!"
Chu Đạo Phu nghe vậy, nhìn khuôn mặt non nớt của Nguyên Sơ trong lòng vừa động, ý tứ không rõ ràng mà nói: "Đúng là rất nguy hiểm."
Lão đưa ly trà đến tay Nguyên Sơ nói: "Đây là trà được làm từ nhụy của hoa Hợp Hoan, pha bằng nước Vạn Tượng, rất tốt cho linh mạch, ngươi uống thử xem."
Nguyên Sơ hơi nhướng mày: "Nhụy hoa còn có thể pha trà à? Ta nhất định phải nếm thử!"
Nàng bưng chén trà, nhưng hương hoa trong chén trà có chút khác thường, Dạ Trầm Uyên nhăn mày đây hình như là.. Phần Hương hoa?
Lão Lệ cũng phản ứng lại, vội vàng truyền âm cho nàng: "Đừng uống! Ly trà này có bỏ thêm Phần Hương hoa, làm cho tác dụng tĩnh tâm của trà bị thay đổi, nếu uống nó sẽ sinh ra ảo giác! Với người tâm cảnh không ổn định còn có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma!"
Nhưng Nguyên Sơ giống như không nghe thấy vẫn như cũ để ly trà sát vào môi. Dạ Trầm Uyên có chút nóng nảy, tính duỗi tay ngăn cản, lại bị Nguyên Sơ đưa tay ra đè lại.
"Đừng vội, ngươi hiện tại chỉ là Luyện Khí kỳ, uống vào có thể sẽ phản tác dụng, chờ đến khi ngươi mạnh lên rồi, đến Chu gia nếm thử cũng không muộn."
Chu Đạo Phu không phát hiện hai người đã trao đổi với nhau, cười nói: "Đúng vậy, tu vi bình thường sẽ không chịu nổi tác dụng của nó, lệnh đồ vẫn không nên nếm thử."
Nguyên Sơ không phủ nhận, nàng ấn Dạ Trầm Uyên lại, vừa viết chữ trong tay hắn, vừa uống sạch ly trà. Dạ Trầm Uyên mở to mắt mà nhìn, không rõ vì sao nàng lại làm như vậy? Hay là nàng không có uống? Nàng đã dùng thủ thuật gì đó che mắt?
Nguyên Sơ vừa uống xong, cảm nhận được linh khí hồng phấn này đã xuống đến bụng nàng, Chu Đạo Phu vuốt râu cười.
Quả nhiên, lúc Nguyên Sơ uống xong, hai má nhanh chóng đỏ ửng, giống như vừa mới uống rượu xong, trước mặt nàng, cũng xuất hiện một ít ảo giác.
"Tiểu hữu, Nguyên đạo hữu?"
Tiếng cười của lão như vang đến tận chân trời, kế đến Nguyên Sơ nghe lão nói.
"Mệt rồi thì ngủ một giấc đi, ha ha ha.."
Đến khi Nguyên Sơ tỉnh lại phát hiện nàng đang ở nhà lao trong lòng đất như mong muốn của nàng. Nhưng điều làm nàng tức giận chính là, trước đó nàng đã bảo Dạ Trầm Uyên vào trong Thiên Châu, sau đó chờ nàng đến tìm hắn, nhưng hắn không vào, bây giờ lại bị nhốt cùng nàng!
"Sư phụ, ngươi tỉnh rồi?" m thanh vui mừng của Dạ Trầm Uyên truyền đến, Nguyên Sơ nhìn bộ dạng bị thương của hắn, đau lòng muốn chết.
"Tại sao ngươi lại không làm theo lời ta? Không phải ta đã bảo ngươi vào trong Thiên Châu đợi ta sao? Tại sao ngươi lại đi theo ta?"
Dạ Trầm Uyên bị Nguyên Sơ mắng, cúi đầu, một lát sau mới nhẹ giọng nói: "Ta không muốn vào Thiên Châu."
"Vì sao?"
Dạ Trầm Uyên không cần nghĩ ngợi đáp: "Ta không yên tâm để người ở bên ngoài một mình."
Hắn nói nghiêm túc như vậy, rõ ràng có thể trốn đi mà xem diễn, nhưng vì lo lắng cho nàng, hắn thà rằng bị thương cũng muốn ở lại.
Nguyên Sơ chăm chú mà nhìn hắn, khóe miệng không tự giác mà hơi cong lên, trong lòng có chút xót xa. Hắn quan tâm nàng như vậy, đều xuất phát từ tấm lòng, làm Nguyên Sơ muốn trách hắn cũng không nói nên lời.
"Đồ ngốc!"
Nàng đột nhiên dùng cánh tay nhỏ nhắn của mình, dùng sức mà ôm chặt Dạ Trầm Uyên!
"Ta là sư phụ của ngươi mà còn làm ngươi nhọc lòng!"
Giọng nói của nàng tuy hung hăng, nhưng trong lòng lại càng thêm áy náy. Nàng mạo hiểm như vậy, từ trước đến nay luôn tùy ý làm bậy, nghĩ cái gì thì muốn làm cái đó, nhưng mà bây giờ, không thể tùy ý làm bậy nữa, bởi vì sau lưng nàng còn có một tiểu đồ đệ theo nàng vào nguy hiểm.
Hắn biết rõ nàng sẽ không lấy chính bản thân mình mà nói giỡn, lại vẫn không thể nào bỏ nàng, chẳng lẽ bộ dạng bảy tuổi của nàng làm cho người khác không yên tâm sao?
Dạ Trầm Uyên bị Nguyên Sơ ôm thì sửng sốt một chút, lát sau lại cảm thấy Nguyên Sơ đang truyền linh lực qua cơ thể hắn, khiến hắn kinh ngạc vội vàng nói: "Sư phụ, không thể!"
Nguyên Sơ ngẩng đầu, lại thấy đôi mắt kia đang khẩn trương mà nhìn mình, hắn nói: "Sư phụ, nơi này không có một tia linh khí, ngươi không cần đem linh khí cho ta, bảo vệ tốt bản thân quan trọng hơn!"
Nguyên Sơ nghe xong, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái: "Đồ ngốc!" Tên này cũng ngốc lắm rồi! Đời trước hắn khôn khéo, nham hiểm lắm mà? Đây là đang lo lắng cho nàng nàng? Hắn chẳng lẽ không biết chính mình cũng bị thương nghiêm trọng sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT