Edit: Khả Ái

Beta: Dừa

Lão Lệ thấy thế, giọng điệu có chút không tốt nói: "Ở trong Thiên Châu một tháng, bên ngoài chính là một ngày, sư phụ của ngươi, chắc là đang tham gia đại hội thi đấu khai sơn!"

Lão Lệ còn chưa nói xong, Dạ Trầm Uyên đã biến mất! Hắn cuối cùng cũng nhớ tới mình còn đang trong trận đấu, hắn lại quên mất chuyện quan trọng như vậy, cũng không biết hiện tại còn có thể đến nữa hay không.. Nhất định phải đến kịp!

Đúng lúc này, chấp pháp trưởng lão cũng vừa vặn gọi tên Dạ Trầm Uyên, gọi lần thứ nhất không thấy thì tự động dời đến lượt tiếp theo, nếu lần thứ hai cũng không xuất hiện, thì coi như bỏ cuộc.

Chưởng môn chưa thấy Dạ Trầm Uyên cũng không giật mình, dù sao thì đêm hôm qua Trầm Uyên đã bị thương đến mức ấy, coi như hôm nay có tới, thì cũng không đi xa thêm được.

Ông ta hỏi Nguyên Sơ đang đứng kế bên.

"Thằng nhóc kia thế nào rồi?"

Nguyên Sơ đang chán muốn chết ở chỗ kia, liền bảo: "Vết thương khá nặng, phải dưỡng thương cho tốt tầm mười ngày nửa tháng.."

Kết quả nàng còn chưa nói xong, một tên nhóc mặt đồng phục màu xanh thiên thanh của đệ tử hấp tấp chạy đến.

"Từ từ! Ngươi là đệ tử của môn phái nào? Trong lúc thi đấu không cho phép ngự kiếm phi hành!"

Dạ Trầm Uyên vội vàng nhảy xuống khỏi kiếm, hướng tới vị sư huynh trông coi lôi đài mà hành lễ.

"Xin lỗi, ta là Dạ Trầm Uyên, bởi vì có việc trì hoãn mà đến chậm, mong rằng sư huynh cho qua."

"Dạ Trầm Uyên?" Đối phương là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, nhíu mày: "Ngươi chính là người ngày hôm qua dùng thần thức quấy nhiễu đối thủ tỉ thí trên lôi đài?"

Hắn nói như vậy, Dạ Trầm Uyên có chút ngượng ngùng, ngày hôm qua.. Hắn lại làm cho sự việc thành như vậy, nhưng nhờ họa lại được phúc, hiện tại, thần thức của hắn đã đến Trúc Cơ hậu kỳ.

Thấy bộ dạng thành thật của Dạ Trầm Uyên, đối phương không nói nhiều đã cho qua: "Được rồi, mau vào đi! Vừa mới kêu tên của ngươi, ngươi lại không có mặt, thì sẽ đấu lại vào vòng sau, đợi lát nữa sẽ gọi tiếp tên ngươi, nếu như lại lỡ nữa thì coi như bỏ cuộc."

"Đã hiểu, đa tạ sư huynh!"

Dạ Trầm Uyên vội vàng đi vào.

Nguyên Sơ đứng xa xa nhìn Dạ Trầm Uyên lại dám tới, không biết nói gì cho phải, tên nhóc ngốc này đúng là liều mạng.



Nàng nói với Chưởng môn đại thúc ở bên cạnh: "Chưởng môn đại nhân, ta.. Đi xuống đó có chút việc.."

Dạ Kỳ Thính Phong nhìn Dạ Trầm Uyên ở xa xa mà nói "Đi đi."

Nguyên Sơ nhìn hắn cười một cái, rồi vội vàng đi

Rất nhanh sau đó đã đến trước mặt Dạ Trầm Uyên.

"Sao ngươi lại đến đây?"

Nguyên Sơ cảm thấy nhức đầu nhìn hắn.

"Sư phụ!" Lúc Dạ Trầm Uyên trông thấy nàng, hai mắt nhịn không được mà tỏa sáng: "Đệ tử hoàn toàn khỏe, trận sau vẫn còn có thể tiếp tục tỉ thí!"

Hơn nữa hắn còn mạnh một chút so với trước kia, lúc trước hắn là Luyện Khí kì tầng thứ tám là có thể giao đấu với Luyện Khí kì tầng mười một, hiện tại đã là Luyện Khí kì tầng mười, lòng tin lại càng vững chắc hơn.

Nguyên Sơ nghe vậy nhíu nhíu mày, sau đó không nói lời nào mà cầm lấy tay của hắn, đưa một tia linh lực vào trong cơ thể hắn để thăm dò, kiểm tra.

Rõ ràng chỉ là kiểm tra bình thường, nhưng không biết vì sao, hôm nay lại có chút khác biệt.

Dạ Trầm Uyên cúi đầu khó hiểu nhìn bàn tay của Nguyên Sơ đang nắm lấy tay mình, trắng bóc, nõn nà, trông rất đáng yêu, ngón tay lại rất mềm, lòng bàn tay nóng bỏng, khiến hắn có cảm giác như bị điện giật, muốn rút tay về!

Nhưng mà hắn làm sao có thể rút được đây? Hắn thoải mái tiếp nhận linh khí của đối phương chảy vào trong cơ thể mình, trong đầu không khỏi nhớ tới nụ hôn lúc tình huống cấp bách ấy.. Mặt lại đỏ lên một lần nữa!

Sau khi Nguyên Sơ kiểm tra thân thể hắn xong, thu tay lại: "Thân thể của ngươi đúng là đã tốt, nhưng vẫn còn có chút di chứng, nếu lại bị thương, rất có thể di chứng đó sẽ bộc phát thành bệnh, cho nên, ta khuyên ngươi không nên tiếp tục xuống thi đấu, ngươi.. Hả? Mặt ngươi tại sao lại đỏ như vậy?"

"Hả? À, không có gì, ta.. Trời hơi nóng!" Dạ trầm Uyên lấy lại tinh thần, vội vàng chuyển chủ đề: "Sư phụ, hay là như vầy.. Người cứ cho phép ta thi đấu đi, ta cam đoan, tuyệt đối sẽ không ỷ mạnh, cũng sẽ không để mình bị thương, như vậy được không?"

Nguyên Sơ thấy hắn cố chấp như vậy, nàng cũng không tiện nói gì thêm nữa, chỉ đành thở dài: "Được rồi, ta chịu thua ngươi! Nhưng mà, có một chuyện, ta muốn nói rõ, toàn bộ Vạn Kiếm tông đều biết ta chỉ có sáu tuổi, bọn họ sẽ không bái ta làm thầy, ngươi nha, giữ tâm tư ấy của người ở trong lòng đi!"

Dạ Trầm Uyên nghe vậy cũng không phản bác, cười tủm tỉm, có vẻ rất nghe lời: "Sư phụ, ta đi chuẩn bị một chút đã, chuẩn bị đến ta rồi."

"Ừ, đi đi, nhớ kỹ tình trạng của ngươi bây giờ, không được cậy mạnh!"

"Đã biết sư phụ!"



Nhìn Nguyên Sơ rời đi, Dạ Trầm Uyên không nỡ thu hồi ánh mắt, sư phụ đúng là rất quan tâm đến mình, nên mới cố ý dặn dò, thân thể hắn lúc này đúng là không thể giao đấu quá kịch liệt, nếu thế, không thể quang minh chính đại mà đấu, thì chỉ có thể mà đi đường tắt thôi!

Dạ Trầm Uyên hơi mỉm cười, lúc này hắn mới có một ít khí chất xấu xa của nam chính, sau khi hạ quyết tâm, hắn xoay người, thần thức đảo qua một lượt, rồi đi tới chỗ Vi Sinh Cực vừa mới giao đấu xong.

Lúc này Vi Sinh Cực mặc đồ đen từ đầu đến chân, thân là luyện khí đại viên mãn, chiến đấu rất khó gặp được đối thủ xứng tầm, hai người duy nhất hắn xem là đối thủ đều đã bị Dã Trầm Uyên đánh bại cho nên hắn đánh thật sự rất nhẹ nhàng.

Thấy Dạ Trầm Uyên đi tới, hắn khoanh tay nhướng mày hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

Ngày hôm qua Dạ Trầm Uyên bị thương nặng như vậy, hắn cũng thấy được, cứ tưởng rằng hôm nay hắn sẽ không đến, bản thân sẽ bớt đi được một đối thủ đáng gờm, ai ngờ hắn vẫn tới, thật đáng ghét.

Dạ Tràm Uyên cũng không ưa gì hắn ta, nhưng hiện tại.. Hắn cười: "Vi Sinh sư huynh, ta tới, là muốn tìm ngươi để làm một giao dịch."

"Hả?"

Hai người đi qua một bên.

Vi Sinh Cực lạnh lùng nghiêm mặt hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Dạ Trầm Uyên nói: "Sư huynh, huynh thực sự thiếu tài nguyên tu luyện sao?"

Hắn nói một câu, làm Vi Sinh Cực thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, suýt nữa không giữ được khuôn mặt lạnh, hắn tính nói mình không thiếu, nhưng trên thực tế, ngay có một chiếc đạo bào để thay hắn cũng không có, đủ biết là hắn túng thiếu cỡ nào.

Dạ Trầm Uyên lớn lên trong sự tranh đoạt, nhìn sơ qua là có thể hiểu được bảy tám phần.

Vi Sinh Cực tức giận nói: "Cái này thì có liên quan gì đến ngươi?"

Chắc chắn là Dạ Trầm Uyên đến để cười nhạo hắn! Nghĩ như vậy, Vi Sinh Cực liền quay đầu đi, lại nghe Dạ Trầm Uyên ở phía sau vừa cười vừa nói.

"Sư đệ bất tài, hiện giờ đã là nhị phẩm luyện đan sư, ngẫu nhiên luyện được đan dược tam phẩm cũng không đáng kể, nếu sư huynh có thể đáp ứng một yêu cầu của ta, về sau ngươi yêu cầu đan dược, ta có thể cung cấp."

Đây là mua chuộc?

Vi Sinh Cực quay đầu, cười lạnh hất cằm nhìn hắn: "Ta biết rồi, ngươi biết mình không phải đối thủ của ta, nhưng lại muốn đứng nhất, cho nên đến đây mua chuộc ta, có đúng không?"

Dạ Trầm Uyên vẫn cười rất tươi, hắn nói: "Thêm một món Linh khí thượng phẩm thuộc tính Hỏa."

Pháp bảo tổng cộng chia làm các pháp khí: Bảo khí – Linh khí – Tiên khí – Thần khí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play