Tác giả: Lục Nguyệt Thanh Sơn

_____~Phù Cừ Cốc ~___wattpad

Chợ đêm Ngọc Thạch thành do gia tộc A Phủ Lý mở ra từ rất sớm, hai bên đường chủ yếu vài sạp nhỏ của tiểu thương lâu năm, hoặc chỉ đơn giản là một mảnh vải bố trải bằng trên đất, bày lên vài vật linh tinh ngẫu nhiên có được, những chỗ bán kiểu như thế này, phần lớn đều là mạo hiểm giả hoặc tán tu, vào Hắc Sâm Lâm thu hoạch được nọ kia liền đem bán đổi linh thạch.

Những sạp hàng này, dĩ nhiên là không thể có thứ gì quý giá rồi.

Dĩ nhiên là trừ nhân vật chính ra. Diện Sân chậc lưỡi nghĩ.

A Đường đưa bọn họ đi từ đầu chợ đến tận cuối, ngoài việc chen chúc, thi thoảng liếc thấy mấy kẻ trộm đồ mày mắt xảo trá ra, thì cũng không có gì mới lạ thu hút. Diện Sân hoặc cả Ma Bắc Mạn kiếp trước, đều cũng không hiếm lạ gì.

Dáo dác nhìn quanh một hồi, sắc trời sẩm tối, nhà hai bên đường đã giăng lên đèn lồng, khách điếm, tửu lâu lớn hơn chút đều sử dụng dạ minh châu thắp sáng.

Đừng nói dạ minh châu là thứ đắt tiền gì, ngày xưa lúc còn ở địa cầu coi phim cung đấu, cả đám phi tần vì một viên dạ minh châu còn không đánh nhau đến đầu sứt trán mẻ, quả thực khiến y lau mắt mà nhìn. Cái thứ này ở tu chân giới, tùy tiện vứt ra đường đến chó cũng chê đấy.

A Đường nhìn Diện Sân đang ngó chừng cái đèn chụp dạ minh châu trước một tửu lâu, đoán chắc có lẽ y đi cả buổi cũng đói rồi, liên nhanh nhẹn dẫn người vào bên trong, vừa đi vừa nói:

"Hai vị nếu không có việc gì có thể vào tửu lâu dừng chân một lát, ăn chút lót dạ, so với việc đi cả ngày thu hoạch ít ỏi, ngược lại ngồi một chỗ ở tửu lâu, người qua kẻ lại còn có khả năng nghe được không rất nhiều thứ thú vị đấy." Hắn cũng là rảnh rỗi không có việc gì làm cũng hay ra đây nghe người ta buôn chuyện đấy, một buổi sáng thôi cũng có thể viết ra cả thiên truyện truyền kì gì gì đó đủ để đọc cả tháng!

Diên Sân liếc nhìn hắn, lại trộm nhìn qua đồ đệ. Không ngờ tới tên tiểu nhị này thế mà cũng biết được mánh lới hóng chuyện này. Năm xưa bàn về hóng chuyện trà dư tửu lậu Diện Sân mà xưng thứ hai thì không ai dám leo lên thứ nhất đâu, kinh nghiệm phải nói là còn dày hơn từ điển tiếng Anh đấy!

Ma Bắc Mạn từ chối cho ý kiến, miễn là sư tôn hắn không phản đối, hắn đi đâu cũng đều như vậy.

Thực ra mà nói, đại lục Thánh Linh hiện tại cũng có lẽ không mấy khác với kiếp trước, một chuyến đi ngắn ngủi chưa tới hai canh giờ này, Ma Bắc Mạn cảm thấy cũng đủ rồi.

Hắn đại khái chỉ có khúc mắt về sự xuất hiện của Diện Sân, cùng với hoàn cảnh mà sau khi bị bắt đi hắn không còn thấy được.

Diện Sân bước theo A Đường đi đến một nhã gian trên lầu hai, cách tấm bình phong ngồi xuống, bên cạnh là cửa sổ có thể cúi đầu một cái liền thấy rõ được con đường bên dưới người qua kẻ lại.

"Lão Tề, con trai ngươi năm nay đã mở ra linh căn chưa?"

Phía dưới một bàn trong góc, đại hán mặc vải thô vỗ vai người bên cạnh hỏi.

"Đã mở ra linh căn từ nửa tháng trước  rồi, đang yên đang lành ngươi sao lại hỏi tới việc này?" Người bị vỗ vai chất giọng ồm ồm, nhăn mi đáp lại, một tay xúc một thìa cơm lớn cho vào mồm.

Người bên cạnh vỗ vỗ cái bàn cười đáp, "Còn không phải quan tâm thằng nhãi ngươi sao? Nhìn cái mặt ngu này chắc là còn chưa biết được tin gì rồi nhỉ?"

"Gì? A Thạch ngươi mẹ nó cứ nói thẳng ra đi, úp úp mở mở như mấy cô nương là cái quỷ gì hả?"

Người kêu A Thạch cười ha hả.

"Còn phải nói? Mấy ngày trước ta đi lên trấn lớn trả nhiệm vụ cho gia chủ, loáng thoáng nghe được tin tức mấy đại tông mông đang cho người xuống chiêu mộ tân sinh. Nhà gia chủ thuê ta hôm đó còn có một đứa con gái năm tuổi đầu thắt bím vểnh được nhận thẳng đấy! Ngươi nói xem?" A Thạch nhướn mi khinh bỉ đáp, trong mắt không dấu được hư vinh, tựa như con gái nhà người ta là con gái của hắn không bằng.

Lão Tề một mực lùa cơm bỗng dưng đặt cạch bát cơm xuống bàn, nước canh sóng sánh tràn ra, đổ vài giọt loáng dầu xuống, văng trúng tay áo hắn hắn cũng không để ý, trọn mắt trừng lên nhìn A Thạch đang vênh váo bên cạnh.

"Mẹ! Sao không nói sớm chứ tên khốn kiếp! Mẹ kiếp, bữa cơm này ông không ăn nữa, ông phải về xem xem tiểu tử thúi ở nhà như thế nào đã!"

Nói dứt lời liền như lửa cháy xém lông mày, hối hả không chờ được đứng dậy, cái ghế dưới mông bị đẩy ra lộc cộc lắc lư mấy cái mới dừng lại được.

Một vài người bên cạnh bàn ăn của A Thạch cũng nghe được rõ ràng, hai tên này miệng không nhỏ nói chuyện còn ồ ồ gào lên dằn mặt nhau, muốn người ta giả vờ không nghe được cũng khó. Vài người trong nhà cũng có con cái hoặc cháu chắt cũng đã mở ra linh căn, nghe tin này liền rục rịch mang ít thịt qua bàn A Thạch, cười nịnh nọt dò hỏi hắn một chút, chứng minh thật giả.

Sau đó cả đám nhận được khẳng định, liên nhao nhao rời đi, hiếm hoi một bữa tửu lâu phải đổ đi cơm thừa nhiều đến vậy. Phần lớn người biểu hiện cũng như Lão Tề, gấp gáp không chờ được mà chạy về thẳng nhà báo tin.

"Đoán là không quá một chén trà nữa toàn bộ cái Ngọc Thạch thành này đều sẽ biết được tin." A Đường đứng hầu bên cạnh chậc lưỡi tiếc nuối nói. Bởi vì theo hầu hai người Diện Sân, hắn cũng không thể ngay lập tức lao về nhà thông báo cho lão bản một tiếng. Nhưng tiếc thì cứ tiếc, nhìn vào số tiền thưởng hôm nay, hắn còn cầu cho mình thấy tiếc thêm mấy lần nữa kìa.

Trong lòng âm thầm đắc ý một chút, A Đường lại hướng sang Ma Bắc Mạn và Diện Sân: " Hai vị, nhìn thông tin vừa rồi có lẽ ngày người trong tông môn đến đây thu nhận tân sinh cũng không xa nữa đâu, hai vị không biết đã có sư môn dẫn dắt chưa? Nếu không có thể thử một lần xem, biết đâu nhân duyên tốt còn có được một cửa không tệ."

Hắn cũng nhìn ra được hai vị này không hề tầm thường chút nào, một hơi có thể xuất ra tiền nhiều mà mắt chớp lấy một cái cũng không có, còn chưa nói đến việc chiều nay Ma Bắc Mạn một phát đập cho tên thế gia công tử quần là áo lượt Tiết gia kia quỳ rạp. Phải biết tên tiểu tử đó ngoài việc gia thế tốt, một thân linh căn cũng đủ để hắn được người khác hâm mộ rồi. Ấy vậy mà Ma Bắc Mạn còn đánh đến nổi đối phương không kịp ngáp, thực lực kia, nhìn sơ qua tuổi tác, không hề đơn giản chút nào.

Có lẽ là con em thế gia ra ngoài lịch lãm, hoặc theo chân thúc bá trong nhà đi chu du, hoặc thậm chí có thể là đệ tử của một tông môn lớn nào đó, nhìn chung thân phận rất không dễ chọc.

Diện Sân nghe nói thế thàm khịt mũi coi thường.

Cái gì chứ, có một sư tôn là y rồi còn muốn đi đầu nhập vào nơi nào? Chê sống qua lâu chắc? Tông môn bé như kiến cũng muốn đứng ngang hàng với y à? Mơ cũng đừng nghĩ.

"Không cần, nếu có thời gian có thể xem thử chút cũng được." Ma Bắc Mạn liếc nhìn Diện Sân, mỉm cười đáp lại.

Hắn có một sư tôn như vậy là đủ rồi, những kẻ tầm thường khác sao có thể so sánh được với y cơ chứ? Thậm chí còn không xứng cùng xuất hiện trong một câu với Diện Sân.

Tông - không xứng đứng chung một câu - môn tỏ vẻ nằm không cũng trúng đạn.

Diện Sân hài lòng gật gật đầu, nhấc đữa gắp lên hạt đậu phộng cho vào miệng, thích ý hí mắt.

Bỗng dưng lúc này, trong đầu tràn ra một trận âm thanh.

"Lão tổ đáng ghét! Nhốt người ta lâu như vậy? Ngài có mới nới cũ có đúng hay không? Hả? Tra lão tổ!"

Tay cầm đũa của Diện Sân nháy mắt cứng lại.

_________

Tác giả: Những chương này tác giả đang cọ xát để mở ra tình tiết mới, nên quá trình có hơi nhàm chán xuống dốc, mong mọi người kiên nhẫn 😢

Bởi vì là bước chuyển tình tiết mở ra tình tiết mới nên phân cảnh hài hước của hai vị tạm thời bị cắt hết 😢 tác giả cảm thấy thống khổ vl .

31/07/2020

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play