Dịch: LÃo Mạc
***
Từ Triết muốn đi ra khỏi Thiên Kiêu Lâu.
Về sau Chương Thường biết được cũng mở miệng khuyên bảo, nhưng cuối cùng vẫn không kiên trì, sau đó cũng làm theo ý của Từ Triết, nhưng hắn cũng phái mấy người âm thầm bảo vệ.
Nếu như là những thiên kiêu trước kia, Chương Thường tất nhiên sẽ dùng mọi cách để ngăn cản hắn đi ra khỏi Thiên Kiêu Lâu, bởi vì an toàn của bọn họ thực sự rất khó nói.
Nhưng Từ Triết lại không giống, là một vị thiên kiêu với huyết mạch nhân tộc, ngũ linh căn, Chương Thường cũng phán đoán rằng sẽ không có người nào ra tay với Từ thiên kiêu.
Sau khi Từ Triết ra khỏi Thiên Kiêu Lâu, lập tức đi một mạch đến khách sạn đối diện.
Hắn cầm trong tay bức thư của Dao Trì Thánh Địa, bên trong chỉ có một dòng chữ ngắn ngủi: "Từ Triết, chúng ta đến để chuyển lời của Lâm Thánh Chủ, mau tới khách sạn Xương Vận."
Phong thái rất cao, nhưng cũng rất vô lễ.
Nhưng Từ Triết vẫn tới, bởi vì hắn muốn biết Lâm Khả Nghi sẽ nói với mình cái gì.
"Cốc cốc!"
Tiểu nhị của khách sạn tự mình dẫn đường cho Từ Triết đến bên ngoài một căn phòng, gõ lên cửa phòng.
Cửa phòng tự động mở ra.
Bên trong căn phòng có mấy nữ tử mỹ lệ đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, mặt không một chút biểu cảm gì, hai mắt nhắm lại giống như đang dưỡng thần hay tu luyện.
Chỉ có một nữ tử lớn tuổi mở mắt ra lãnh đạm nhìn về phía Từ Triết.
"Từ Triết, thư tiếp khách của chúng ta đã chuyển đến rất lâu, tại sao lại đến muộn như vậy?" Nữ tử lớn tuổi lớn tuổi mở miệng nói, khiến người khác cảm nhận được sự bá đạo, cũng đang trách móc Từ Triết tại sao lại không đến sớm.
"Có việc nên phải kéo dài thời gian."
Trên mặt Từ Triết vẫn nở nụ cười ôn hoà đi vào bên trong phòng, chọn một chiếc ghế sofa sau đó ngồi xuống.
Không tức giận? Hay là không biểu lộ ra ngoài, hay là tính tình vốn dĩ tốt như vậy?
Nữ tử lớn tuổi cau mày lại.
Nàng yên lặng không nói một lời, lấy ra một chiếc nhẫn bảo thạch màu đen, bỏ lên trên bàn sau đó lạnh lùng nói: "Thứ này được gọi là Nhẫn Trữ Vật, những thứ mà Lâm thánh chủ ban cho ngươi đều ở trong đó."
Ban cho?
Từ Triết vẫn như cũ mỉm cười, cách nói chuyện hay dùng từ ả nữ nhân này đúng thật là khắt khe.
Hơn nữa dựa vào phán đoán của các ngươi, hẳn là cho rằng ta là huyết mạch nhân tộc mang ngũ linh căn, tu luyện chắc chắn sẽ rất chậm chạp, chứ đừng có nói đến chuyện mở chiếc Nhẫn Trữ Vật này.
Đây là đang muốn làm khó lão tử?
"Nàng còn nhắn thứ gì cho ta không?" Từ Triết vẫn mỉm cười nói.
"Nó ở bên trong Nhẫn Trữ Vật ngươi tự mình mở ra xem."
"Được rồi."
Từ Triết gật đầu đưa tay cầm lấy nhẫn trữ vật, sau đó đứng dậy ra về.
"Chậm đã, còn có một chuyện."
Nữ tử lớn tuổi đột nhiên gọi hắn lại rồi trầm giọng nói: "Có một vị đại nhân ở Bắc Địa Châu, gửi lời nhắn đến cho ngươi."
"Không có hứng thú nên không muốn nghe."
Từ Triết lắc đầu cự tuyệt, bởi vì trước đây ở trong sơn cốc, hắn đã nghe được một người nhắc đến ở Bắc Địa Châu tựa hồ có người để ý đến Lâm Khả Nghi.
"Từ Triết việc này không phải là thứ mà ngươi có thể quyết định, vị kia ở Bắc Địa Châu có chuyện muốn nói nên ngươi không có quyền cự tuyệt, ngươi chỉ cần nghe là được."
Nữ tử lớn tuổi lạnh lùng nói.
Nụ cười trên mặt Từ Triết từ từ biến mất.
Bên cạnh, bạch y nữ tử đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên mở mắt rồi thản nhiên nói: "Ở lại nghe một chút đi."
Từ Triết quay đầu về phía nàng, sau đó khẽ giật mình.
Quần áo rất trắng mà mặt cũng rất trắng, nhưng hắn không quen.
Thế nhưng ánh mắt này dường như có chút quen thuộc.
"Nếu như ta không muốn nghe thì sao?" Từ Triết cười nhưng lại không phải người trả lời.
Nữ tử lớn tuổi sắc mặt đột nhiên lạnh lùng cữ kỳ: "Cái này không phải do….."
"Thôi, không muốn thì không cần phải nghe."
Bạch y nữ tử đột nhiên đứng dậy cắt ngang lời nói của nữ tử lớn tuổi.
Nữ tử lớn tuổi lập tức sững người.
Mấy nữ đệ tử đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh, cũng nối nhau mở mắt ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía bạch y nữ tử kia.
Nữ tử lớn tuổi đột nhiên giận dữ nói: "Lục Lâm, ngươi…"
Nhưng không chờ nữ tử lớn tuổi nói xong.
Bạch y nữ tử chỉ vung tay một cái, nữ tử lớn tuổi cùng những nữ đệ tử khác lập tức rơi vào hôn mê, sau đó ngã xuống đất.
Trong căn phòng lúc này chỉ còn Bạch y nữ tử cùng Từ Triết.
Bạch y nữ tử liếc mắt nhìn về phái của phòng, rồi thản nhiên nói.
"Khúc Hồng Tụ ở đây không có chuyện của ngươi."
"Ta chỉ đi ngang qua mà thôi, Từ thúc thúc con còn có chuyện quan trọng cần làm nên xin phép đi trước."
Ngoài cửa lúc này truyền đến tiếng nói của Khúc Hồng Tụ với tiếng bước chân.
Bạch y nữ tử nhìn chằm chằm vào cửa phòng: "Nếu như ngươi cảm thấy hứng thú, không bằng vào đây nghe?"
"Ta không có hứng thú với việc đó, chỉ đến đây để tra rõ thân phận thật giả của ngươi mà thôi, ai ngờ chỉ là một đạo hóa thân, vì vậy ta không sợ ngươi, nhưng lần này ta đi là đi thật nha."
Rất nhanh sau đó ngoài cửa không còn tiếng động gì nữa.
Lúc này Bạch y nữ tử mới nhìn về phía Từ Triết, trong ánh mắt còn hiện lên một tia chần chừ, sau đó từ từ bình tĩnh lại.
"Từ Triết, lâu rồi không gặp." Nàng nhẹ nhàng nói.
"Đúng vậy…lâu rồi không gặp." Từ Triết cười cười.
Bạch y nữ tử trước mắt này, lẽ ra phải cho hắn một cảm giác lạ lẫm mới đúng, bởi vì hắn chưa thấy qua bao giờ.
Nhưng không biết vì lí do gì, khi đã trôi qua một vạn năm, nhưng ánh mắt này hắn vẫn có thể nhận biết rõ, đại khái người đang đứng trước mặt hắn lúc này là Lâm Khả Nghi.
Đương nhiên, trong lúc Lâm Khả Nghi nói nói vài câu với Khúc Hồng Tụ, thì Từ Triết cũng có thể xác định đây là hoá thân của Lâm Khả Nghi, còn dùng thuật dịch dung để đến.
Lúc này cả căn phòng chìm trong trầm ắng.
Hai người chỉ chào nhau một tiếng "Đã lâu không gặp", cũng không nói với nhau một câu gì nữa.
Lâm Khả Nghi rất bình tĩnh nhưng Từ Triết lại càng bình tĩnh hơn.
Lâm Khả Nghi ngắm nghía Từ Triết, sau đó dường như nhớ lại thứ gì đó nhưng lại nhớ không nổi, không nhớ nổi hình dáng khi xưa của Từ Triết.
Từ Triết cũng đang nhìn Lâm Khả Nghi, nhưng nội tâm của hắn lại không biểu lộ ra bên ngoài, rất giống như đang chờ đợi một thứ gì đó.
"Đây chỉ là một loại pháp quyết, chủ yếu là dùng để thay đổi dung mạo tránh để tránh phiền phức không cần thiết."
Cuối cùng Lâm Khả Nghi cũng chịu lên tiếng.
Giọng nói vẫn như lúc trước rất bình tĩnh, không còn cố giữ khoảng cách nhưng lại rất lạnh nhạt, giống hệt như giọng nói lạnh nhạt tự nhiên vậy.
Trong lúc trò chuyện, khuôn mặt nàng cũng từ từ thay đổi, ngũ quan thay đổi với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, nhẹ nhàng thay đổi, biến thành một gương mặt vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
"Ngươi đẹp so với trước kia." Từ Triết cười nói.
"Cảm ơn." Lâm Khả Nghi cũng chỉ cười sau đó trả lời: " Ngươi giống như đối với tất cả những thứ này đều không có một chút sợ hãi, từ lúc nhận ra ta cho đến lúc ta thi triển pháp quyết ngươi vẫn rất bình tĩnh, ngươi trước kia cũng như vậy sao?"
"Đại khái là như vậy."
Từ Triết cũng không thể phủ nhận.
Chính mình lúc trước có phải như thế hay không, thật đúng là không thể nghĩ ra.
"Ngươi cũng rất bình tĩnh đối với việc ta nhận ra ngươi, cũng không có cảm giác ngoài ý muốn?" Từ Triết nói.
"Ngươi vừa mới tỉnh lại, mọi việc đối với ta vẫn còn rất quen thuộc, nhưng nếu theo cảm giác của ta mà nói nó vẫn hết sức bình thường."
"Có lẽ là vậy đi."
"Có dự tính gì cho sau này không?"
"Tạm thời chưa nghĩ ra." Từ Triết lắc đầu nói thật.
Con đường tu luyện kiếp trước của hắn, hầu như đều rời xa thực tế, pháp quyết mà hắn tu luyện đều do người trong tộc lựa chọn, cảnh giới nào nên dùng đan dược gì cũng được người bên trong gia tộc cung cấp, đến thực chiến cũng được cường giả bên trong gia tộc tạo ra phân thân rồi phái đến solo, cuối cùng hắn trở thành Tiên Đế trong sự sửng sốt.
Không thể không nói rằng nó thật thoải mái không phải lo toan.
Nhưng bây giờ hồn về thân thể của mình, nếu như còn tiếp tục tu luyện Tiên Đế pháp quyết, thì bước đầu tiên cũng tiêu hao không ít thiên tài địa bảo, nhưng linh khí Thanh Tứ đại lục mỏng manh thế này, liệu có nhưng linh dược mà mình cần hay không?
Cho dù là có, thì dựa vào cái gì mà người khác sẽ cho mình?
Mà chính mình cũng dựa vào cái gì để đi tranh giành?
Cũng may là trong đầu còn chứa một lượng lớn pháp quyết, mà ở trong đống đó còn có mấy loại pháo quyết mà nếu so với Tiên Đế pháp quyết còn mạnh hơn nhiều, mà lượng thiên tài địa bảo để tu luyện trong giai đoạn đầu tiên cũng không lớn, nhưng điều kiện lại có chút khắc nghiệt.
Cho nên hắn phải tốn một khoảng thời gian để suy nghĩ với quy hoạch một phen.
"Từ Triết, vừa rồi ta muốn cho ngươi nghe lời nhắn của vị ở Bắc Địa Châu, biết vì lí do gì không?"
Lúc này sắc mặt của Lâm Khả Nghi khôi phục sự bình tĩnh, mà thêm vào đó là một chút nghiêm túc.
"Đại khái là đề cập về vấn đề chia tay sao cho hợp lý, hoặc là nói cho ta biết một chút chênh lệch của ta đối với tên kia, nhằm để cho ta hết hi vọng?" Từ Triết nói đến đây không khỏi cười một tiếng: "HaHa, nói giỡn sao, trong ấn tượng của ta ngươi không phải loại nữ nhân này."
Lâm Khả Nghi lắc đầu rồi nghiêm túc nói: "Có rất nhiều nguyên nhân mà ta với ngươi phân rõ mối quan hệ này, mà chuyện này này cũng không có quan hệ gì đến những người khác, thậm chí là vị ở Bắc Địa kia ta cũng không để vào mắt."
Nàng đứng lên đi từ từ về phía cửa sổ, rồi nói khẽ:
"Ngươi có biết? Nếu như đặt mình ở phiến thiên địa này thì ta và ngươi chẳng qua đều là hạt cát trên sa mạc. Mà ngươi cũng biết cái Thanh Tứ đại lục này còn có rất nhiều nơi mà chúng ta không thể đi đến, ở trong đó còn ẩn chứa vô số bí mật làm cho người khác muốn vươn đến.
Ngươi cũng biết bên dưới Thanh Thiên này, Thanh Tứ đại lục chẳng qua cũng chỉ là một hạt cát.
Mà ngươi có biết bên ngoài Thanh Thiên này, còn có thiên khác hay không?
Ta một lòng chăm chú cầu đạo, là bởi vì ta muốn đi đến những nơi xa hơn.
Những lời này đáng ra ta không nên nói với ngươi, cũng bởi vì nó đối với ngươi mà nói quá mức sâu xa.
Nhưng đối với ta, nó là thứ duy nhất mà đời này ta muốn theo đuổi.
Những thứ ở quá khứ đã sớm tan thành mây khói.
Ta cũng đã từng thử nhớ lại những gì ở trước kia, nhưng cho dù thử bao nhiêu lần vẫn không thể nhớ ra khuôn mặt của ngươi.
Từ lúc ta tỉnh lại đến nay đã qua 6000 năm, mà chúng ta chỉ ở bên nhau có 4 năm.
Nhưng đáng tiếc, ta cuối cùng vẫn không thể kiên trì chờ đến lúc ngươi tỉnh lại, nhưng… ta không cảm giác được mình thật sự có lỗi."
Nói xong lời cuối cùng, Lâm Khả Nghi nhìn thẳng về phía Từ Triết với ánh mắt kiên định.
Từ Triết có chút kinh ngạc cùng trầm mặc.
Bây giờ Lâm Khả Nghi lại cho hắn cảm thấy một chút xa lạ.
Tuy giống như trong dự liệu, nhưng lại cho hắn một chút kinh ngạc, nhưng cũng không nhiều lắm.
Từ Triết chỉ trầm mặt một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu.
"Ừ, ta hiểu được."
Hắn vẫn bình tĩnh sau những lời của Lâm Khả Nghi, giống như đối với hắn mà nói tất cả đều không thể làm hắn giao động.
Nhưng cũng khiến Lâm Khả Nghi không khỏi kinh ngạc.
Nàng cũng từng dự đoán Từ Triết sẽ có phản ứng, nhưng chỉ có loại bình tĩnh tiếp nhận này là nàng chưa nghĩ đến.
Một vạn năm xác thực quá lâu, cảnh còn người mất là điều hiển nhiên.
Hắn thật sự cũng muốn nói cho Lâm Khả Nghi, rằng những lời ngươi nói ta đều hiểu hết.
Đúng vậy Thanh Tứ đại lục là một nơi bé như hạt gạo, bởi vì so sánh với mảnh thiên địa mà ngươi nói đến thì nó chẳng là cái thá gì.
Bởi vì bên ngoài Thanh Thiên, còn có Thương Thiên, Hoàng Thiên, Hạo Thiên cùng U Minh Thiên.
Ta đều hiểu rất rõ năm đại Thiên Vực.
Ta còn biết khi xưa năm đại Thiên vực, có khả năng là một mảnh nguyên vẹn thiên vực, còn về sau thì không biết do tên ngoan nhân nào, đem nó nổ đến chia năm sẻ bảy.
Điều mà ta không nghĩ tới chính là nơi mà một trăm người chúng ta đặt chân đến, là một nơi mà đã từng rất cường thịnh, nhưng cuối cùng Thanh Thiên vực lại đi lên con đường suy bại.
Cũng khó tránh khỏi tại sao pháp quyết của nhân tộc lại yếu đến như vậy, đến thiên phú của Yêu thú huyết mạch cũng không bằng.
Nếu như các ngươi mang yêu thú huyết mạch ra khỏi Thanh Thiên vực, đi tới Thương Thiên vực thì rất đáng thương.
Cho nên, vẫn là không nên nói với ngươi những lời này, để khỏi đả kích đến đạo tâm của ngươi.
Tu luyện thật tốt, dù sao mang trong người huyết mạch của Yêu thú cũng không có gì sai, mà nếu như gặp tu sĩ cảnh giới thấp thì vẫn có thể đánh thắng.
Cố gắng lên Lâm Khả Nghi!
Trong ánh mắt sáng như đèn xe của Từ Khiết còn hiện lên một tia cổ vũ.
Biến hoá này lập tức bị Lâm Khả Nghi phát hiện, làm nàng vất vả bình tĩnh lại, còn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Hắn lại cho ta một ánh mắt cổ vũ?
Không có một chút oán hận hay ác ý, mà ngược lại còn chân thành ủng hộ ta cầu đại đạo sao?
Tình cảm lúc trước của chúng ta tốt đến như thế sao?
Người đời có câu khi yêu một người thì luôn ủng hộ đối phương tất cả, có lẽ là như vậy…
Đáng tiếc sáu ngàn năm là quá lâu, nó đã khiến cho ta không còn nhớ rõ.
Nghĩ đến điều này, Lâm Khả Nghi chậm rãi quay người đi về phía cửa phòng, giống như muốn rời đi.
"Phải đi rồi à?" Từ Triết hỏi.
"Ừm." Lâm Khả Nghi không quay đầu mà chỉ nhàn nhạt nói.
Đột nhiên Từ Triết cười hỏi: "Ngươi vừa rồi nói rất nhiều, nhưng giống như chưa nói đến, vì cái gì ta không nghe lời nhắn của vị ở Bắc Địa Châu kia?"
Lâm Khả Nghi dừng lại nói: "Cũng không có gì, chỉ khi ngươi nghe nó xong, thì có lẽ ngươi cũng hiểu ra, cái thế giới này cũng thế giới trước kia hoàn toàn không giống nhau, ở nơi này không cần giảng đạo ký mà chỉ luận thực lực."
Chỉ có thế thôi?
Từ Triết cũng khẽ giật mình, rồi bật cười nói: "Ta hiểu Thực lực vi tôn. Kỳ thật ở thế giới nào cũng giống như vậy."
"Có lẽ vậy."
Lâm Khả Nghi đưa tay sờ nhẹ lên trán, chần chừ một chút nói: "Theo lý mà nói, chuyện huyết mạch nhân tộc của ngươi được lan truyền, thì cũng có một số người sẽ không đến tìm ngươi kiếm chuyện, nhưng ngươi tốt nhất vẫn phải cẩn thận một chút. Thanh Thiên Thành này cũng không tệ, cũng có thể sinh sống, mặc dù có chút bình thường nhưng ít nhất cũng an nhàn một chút."
"Ta…" Từ Triết mở miệng.
Nhưng lại bị Lâm Khả Nghi chen ngang: "Không cần phải nói cho ta biết lựa chọn của ngươi, ta bây giờ cũng chỉ là thiện ý nhắc nhở một chút, ra khỏi cánh cửa này ta và ngươi không còn quan hệ gì, không còn ràng buộc với nhau, mà đây cũng là muốn tốt cho ngươi cũng tốt cho ta."
Từ Triết suy nghĩ rồi gật đầu mỉm cười: "Được, cảm ơn."
Lâm Khả Nghi vẫn như trước quay lưng về phía Từ Triết, bình tĩnh nói: "Còn một điều nữa, cẩn thận với Lý Thuần Cương."
Nói xong cơ thể nàng giống như hóa thành hơi nước, thậm chí mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ mơ hồ, rồi trong nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Từ Triết cũng không cảm thấy ngạc nhiên với thứ này, mà ngược lại còn ngây người trong câu nói cuối cùng của Lâm Khả Nghi.
Cẩn thận với Lý Thuần Cương?
Lượng tin tức trong câu nói này giống như rất nhiều.
Nhưng ta ghét nhất là loại người nói chuyện nửa vời, cố làm ra vẻ ta đây rất bí ẩn.
Nếu như không phải ngươi chạy nhanh, thì ta đã cho ngươi mấy cái nhìn khinh thường.
"Từ thúc thúc, con cảm thấy lời nói của nàng ta rất có đạo lý." Lúc này giọng nói của Khúc Hồng Tụ truyền đến.
Từ Triết kinh ngạc trả lời: "Ngươi thật sự trốn đi để nghe lén?"
"Két…"
Khúc Hồng Tụ lúc này đẩy cửa vào, còn tùy tiện khoát tay nói:
"Không có, con không phải là loại người như vậy, chỉ là vừa mới nghe được cuộc trò chuyện của thúc thôi, với lại con cũng mới đến, vừa hay nghe được mấy câu cuối cùng."
"Ngươi nghe được câu nào?" Từ Triết mỉm cười hỏi.
"Nàng nói thúc có thể sống ở Thiên Hà Thành, mặc dù bình thường có chút giản dị, nhưng chí ít có thể sống an nhàn, mà điểm đó con rất ưng ý." Khúc Hồng Tụ chân thành nói.
"Các ngươi đều cảm thấy nơi này an nhàn, vì sao không tự mình ở lại?" Từ Triết lắc đầu cười: "Ngươi nên tự do lựa chọn cách sống của mình, đồng thời cũng đừng đi khuyên bảo người khác hãy chọn cách sống này."
"Nếu như ta khuyên ngươi Tu luyện nhục thân, gột rửa hết yêu thú huyết mạch trong cơ thể ngươi bằng lòng sao?" Từ Triết cười hỏi.
"Đương nhiên là không muốn."
"Có thể ta cũng vì muốn tốt cho ngươi."
"..."
Khúc Hồng Tụ một mặt không nói gì, sau đó nhếch miệng: "Được rồi, không nói chuyện với thúc nữa, thôi con đi đây."
"Đi thôi."
Từ Triết gật đầu, lời nói vừa ra khỏi miệng lại phát hiện Khúc Hồng Tụ giống như hóa thân của Lâm Khả Nghi từ từ biến mất.
Đây là kiểu tính tình gì?
Từ Triết chỉ biết lắc đầu cười khổ, đại khái là lúc trước mình không để nó sinh tình với mình đi.
Ta biết, Yêu không được lại vì ái mà sinh hận!
Nhưng không sao, thói quen của ta.
Từ Triết im lặng đứng một chỗ, rồi ánh mắt của hắn từ từ quét ngang qua đám nữ đệ tử của Dao Trì đang hôn mê.
Xoẹt!
Ở bên trong ống tay áo bên phải, một con dao găm sắc bén lòi ra, hàn quang sáng lên.
Hắn chần chờ một lát, sau đó không làm gì hết, cuối cùng thu lại con dao găm rồi quay người rời đi.
"Ầm!"
Cửa phòng đóng lại.
Bên trong phòng một thân ảnh từ từ hiện ra, chính là Khúc Hồng Tụ vừa mới rời đi lúc nãy.
Một đôi mắt sáng ngời giống như đèn pin vậy, cũng hiếu kỳ nhìn về phía mà Từ Triết rời đi, còn chắc lưỡi nói nhỏ: "Từ thúc thúc này càng ngày càng không thể hiểu nổi rồi."
Nói xong nàng cúi đầu nhìn về phía đám nữ đệ tử của Dao Trì đang hôn mê, cười xong nói:
"Từ thúc thúc không giết các ngươi, ta cũng lười giết đỡ làm bẩn tay của mình, dù sao các ngươi nhất định không sống nổi qua đêm nay."
Thế nhưng phải nói, linh điệp sư phụ cho thật sự không đơn giản, tất cả đều được quay lại nhưng lại không bị phát hiện, xem như nhiệm vụ đã hoàn thành, có thể quay về biên vực lãnh công rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT